Ôn Noãn một mình ở trên đường phố suốt cả đêm .
Cô không dám về bởi vì cô sợ phải đối diện với mẹ mình .
Ngày hôm sau Ôn Noãn ghé bệnh viện là lúc mẹ cô vừa thực hiện ca hóa trị xong .
Bác sĩ nói với cô :
" Cô Ôn tiền viện phí tháng này với tiền hóa trị bệnh viện chúng tôi không thể cho cô thiếu được nữa .Mong cô sớm thanh toán !"
Ôn Noãn không biết nói như thế nào đành trả lời :
" Qua hôm nay tôi sẽ thanh toán tiền viện phí ."
" Cô xem mà sắp xếp nhanh một chút "
" Dạ "
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong Ôn Noãn mở cửa bước vào phòng bệnh.
Tuyết Cầm vừa làm hoá trị xong nên vẫn chưa thể tự mình ăn được.
Ôn Noãn lặng bước tới bưng chén cháo lên đút cho bà.
" Mẹ ăn đi cho khỏe !"
Tuyết Cầm không ăn , bà nắm lấy tay cô cố gắng nói chuyện một cách nhẹ nhàng nhất .
" Ôn Noãn à , con nghe lời mẹ đi có được không ? Đừng đi đến những nơi như vũ trường . Con còn trẻ còn tương lai , sau này còn phải lấy chồng . Lỡ như nhà người ta biết con từng bước chân vào nơi đó thì sẽ nghĩ gì về con , nghĩ gì về nhà ta ."
Ôn Noãn rất muốn khóc nhưng trên môi vẫn gượng cười.
" Con và anh ấy đã chia tay rồi . Nếu sau này không thể lấy chồng cũng không sao , con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi !"
Tuyết Cầm không nói gì nữa , cháo mà Ôn Noãn đem tới bà cũng không ăn .
Ôn Noãn nói với bà :
" Lát nữa con còn phải đi làm , cháo con để ở trên bàn nếu mẹ thấy đói thì có thể ấn chuông nhờ y tá đút . Con phải về đây ."
Nói xong Ôn Noãn hun lên má của mẹ mình để nói lời tạm biệt.
Tuyết Cầm vẫn không nói gì bởi vì bà cảm giác thất vọng có , tuyệt vọng có. Cảm giác đó khiến tim bà đau đến mức thở không nổi .
Nhưng Ôn Noãn là người đã hạ quyết tâm thì phải làm được , suy nghĩ xong cô quyết định đi vào vũ trường .
Quản lý nói với cô :
" Tôi thấy em xinh đẹp nên sẽ giới thiệu cho em một mối ngon . Ông khách ở bàn số ba đó là kẻ có tiền , chỉ cần em chịu bồi rượu cho ông ta đêm nay thì đảm bảo tiền bệnh của mẹ em có thể trả rồi ."
Ôn Noãn vui vẻ nói với anh ta :
" Em cảm ơn anh rất nhiều !"
Sau đó Ôn Noãn được người ta dẫn vào phòng thay đồ , cô là người mới nên đồ cũng không hở hang lắm.
Ôn Noãn nắm chặt tay , lấy hết dũng cảm tích lũy được trong hai mươi ba năm của mình ra để tiến lại chỗ người đàn ông trung niên đang ngồi.
Quản lý nói với cô rằng ông ấy là chủ của công ty lớn nên ra tay rất thoải mái.
" Chào tiên sinh !"
Ôn Noãn cúi đầu chào hỏi với ông ấy .
Vị tiên sinh này lần đầy ở quản trường mà gặp được cô gái kỳ lạ như cô .
" Tiểu thư đây , có ai từng nói với cô là cô không hợp với nơi này không ? Tôi vừa nhìn qua là có thể nhận ra cô chỉ mới đi làm . "
Ôn Noãn gượng cười , ngồi xuống rót rượu mời ông ấy.
" Tôi mời ngài một ly !"
Ông ấy im lặng nhìn Ôn Noãn uống hết ly rượu rồi mới hỏi :
" Có phải rất nóng hay không ?"
Ôn Noãn che miệng ho vài cái , cổ họng nóng rát khó chịu cực kỳ.
" Tôi ... Tôi không sao !..."
Reng reng ....
Tiếng chuông điện thoại của Ôn Noãn vang lên , Ôn Noãn mới nói với người đàn ông đi .
" Tôi xin phép ra ngoài nghe điện chút !"
Nhìn thấy ông ấy gật đầu đồng ý Ôn Noãn mới dám đi ra ngoài nghe điện thoại.
" Alo , con đang bận mẹ đừng có gọi cho cho con nữa. "
Bên kia Tuyết Cầm vừa leo cầu thang vừa nói với cô , cách điện thoại nhưng Ôn Noãn vẫn cảm nhận được bà không khỏe .
" Mẹ có sao không ?"
Tuyết Cầm mới nói với cô :
" Ôn Noãn coi như mẹ xin con , con dừng lại đi có được không ? Mẹ thật sự không cần làm phẫu thuật ."
Ôn Noãn nắm chặt tay , nước mắt lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô .
Có vài người đi vào vũ trường chơi thấy cô đứng khóc cũng bàn tán chỉ trỏ.
Ôn Noãn nói với bà :
" Cảm ơn mẹ đã nuôi lớn con bao nhiêu năm qua . Con đã quyết định rồi , sẽ không thay đổi đâu ."
Bên kia Tuyết Cầm đã leo đến tầng cao nhất của bệnh viện .
Bà bước ra ngoài ban công , đưa tay ra đón làn gió đêm lạnh lẽo .
" Ôn Noãn , năm đó mẹ nhận nuôi con bây giờ mẹ hối hận rồi . Nếu như không có sự xuất hiện của mẹ , con không phải rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay . Nếu được người khác nhận nuôi thì con có thể sống không lo nghĩ chuyện ở nhà thuê ,mái nhà thì dột ,vật dụng trong nhà hư hỏng phải sửa đi sửa lại mấy lần mới có thể dùng . Nếu không vì mẹ làm ảnh hưởng con thì cũng không bị Tô gia khinh thường ."
Ôn Noãn không thể nghe tiếp được nữa , cô cảm giác được những lời đó như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim mình.
" Mẹ không được hối hận ... bởi vì con rất hạnh phúc . Ở với mẹ con lúc nào cũng hạnh phúc cả "
Tuyết Cầm khẽ cười , bà leo lên tường chắn trên sân thượng . Ở độ cao mười chín tầng lầu nhìn xuống phía dưới hình ảnh xe cộ , nhà cửa cũng trở nên mơ hồ .
" Ôn Noãn , sau này mẹ đi rồi con nhất định phải sống thật hạnh phúc. Mẹ có người quen mở một quán ăn nếu con gặp khó khăn gì có thể tìm bà ấy nhờ giúp đỡ ...."
Ôn Noãn vội vàng ngắt lời bà
" Mẹ nói gì vậy ?"
Tuyết Cầm lại nói với cô :
" Con đó mau chóng đi làm lành với Tô Cường , cậu ấy thương con rất nhiều nên đừng vì mẹ mà bỏ lỡ mối lương duyên tốt đẹp này . Còn nữa , Ôn Noãn của mẹ phải ăn uống đầy đủ không được bỏ bữa rất dễ bị bệnh."
Mỗi một câu bà nói đều khiến cơ thể Ôn Noãn run lên vì sợ hãi .
" Mẹ .... mẹ không được làm điều dại dột.. Nếu mẹ mà chết con cũng sẽ không sống nữa !"
Một giây sau đó Ôn Noãn chỉ nghe Tuyết Cầm nói một câu
" Con phải sống thật vui vẻ !"
Sau đó mặc cho cô có gọi cỡ nào thì đầu dây bên kia cũng không ai lên tiếng trả lời .
Updated 30 Episodes
Comments
Baro Rant
Còn gì đau buồn hơn😭
2021-08-23
0