Tiểu Thiếp Của Tướng Quân
Ôn Noãn là một cô nhi lớn lên ở cô nhi viện . Lúc tám tuổi thì được một nữ nhạc công nhận nuôi .
Cô lớn lên xinh đẹp lắm , tính tình phóng khoáng , ăn nói ngọt ngào nên đi đến đâu cũng được người ta yêu thích . Vừa tốt nghiệp đại học liền có bạn trai .
Tuyết Cầm nằm trên giường bệnh nhìn Ôn Noãn đi qua đi lại thì mới hỏi :
" Con làm gì vậy ? Đừng đi qua đi lại nữa làm mẹ chóng mặt quá ."
Ôn Noãn quay đầu đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh , vẻ mặt chột dạ trả lời :
" Mẹ thức rồi sao không gọi con ?"
Tuyết Cầm nắm lấy tay cô xoa nhẹ , bàn tay Ôn Noãn rất mền khiến người khác càng sờ càng thích .
" Con gái lớn rồi không giữ trong nhà được . Có phải con với thằng nhóc Tô Cường lại cãi nhau rồi hay không ?"
Ôn Noãn vừa nghe đến Tô Cường thì nộ khí bừng bừng . Nhưng mà cô lo lắng đâu phải vì anh ta .
" Hai đứa tụi con không có cãi nhau !"
Ôn Noãn cùng Tô Cường quen nhau ba năm , trong ba năm số lần cãi nhau quả thật nhiều đếm không hết nhưng dạo này đã thay đổi tốt hơn rất nhiều . Mỗi lần có chuyện xảy ra hai người chỉ chiến tranh lạnh thôi.
Tuyết Cầm không hỏi chuyện đó nữa , dù sao con gái cũng đã lớn cần phải có không gian riêng tư.
Ôn Noãn cúi người áp má lên lòng bàn tay mẹ mình.
" Khi nãy bác sĩ có nói với con bệnh của mẹ cần phải làm phẫu thuật gấp mới được.Nhưng nhà mình không còn bao nhiêu tiền , tiền nhà tháng này con vẫn chưa trả cho người ta . "
Lúc trước gia đình cô cũng thuộc diện khấm khá nhưng từ lúc mẹ mắc bệnh ung thư thì gia cảnh sa sút rất nhiều.
Nhà cũng bán , xe cũng bán , đến chiếc đàn cầm mẹ thích nhất cũng phải đưa cho người ta làm tiền thế chấp sáu tháng đầu thuê nhà trọ.
Bây giờ nhìn lại thứ giá trị nhất mà mẹ con cô còn sở hữu chính chiếc xe đạp dùng làm phương tiện để Ôn Noãn đi làm mỗi ngày.
Tô Cường cũng đã nhiều lần đưa tiền cho cô xoay xở nhưng Ôn Noãn chưa từng cầm lấy dù chỉ một đồng . Tô gia là gia đình giàu có nên chú Tô và thím Tô khinh thường gia cảnh cô thấp hèn không xứng với con trai họ . Nếu cô còn ngửa tay nhận tiền Tô Cường thì gia đình người ta còn xem cô ra gì.
Tuyết Cầm nhìn con gái như vậy , trong lòng đau sót vô cùng. Con gái không phải cho bà sinh ra nhưng cũng do một tay bà nuôi lớn .
" Mẹ nhận Ôn Noãn về mà không thể cho con cuộc sống đàng hoàng đã vậy còn làm liên lụy con . Tất cả đều là lỗi của mẹ ."
Ôn Noãn nghe xong thì bật khóc
" Không có , không có đâu mà ... Mẹ nuôi con , con rất biết ơn . "
Tuyết Cầm thấy con gái không cũng kiềm chế không nổi mà rơi nước mắt .
Đứa trẻ này chính là thiên sứ mà ông trời ban cho bà , là tâm can bảo bối của bà.
" Mẹ không cần làm phẫu thuật nữa , sống được ngày nào thì hay ngày đó !"
Ôn Noãn nghe xong thì rất kích động , vừa khóc vừa nói với bà :
" Gần nhà chúng ta có một vũ trường đang tuyển nhân viên . Tiền lương một đêm ở đó rất cao , con chỉ cần làm vài buổi là đủ tiền viện phí rồi . Đêm nay con ..."
Ôn Noãn chưa nói dứt câu thì đã bị mẹ mình vung tay tát một cái rất mạnh.
Bà quát cô :
" Mẹ cho con ăn học để bây giờ con nằm lên giường kiếm tiền đúng không ?"
Ôn Noãn không cam tâm trả lời lại :
" Nằm lên giường hầu hạ người ta kiếm tiền thì sao ? ...Con không có phạm pháp ... Con kiếm tiền cứu mẹ mình cũng sai sao ?"
Nói xong Ôn Noãn liền chạy đi mất mặc cho bà có kêu cỡ nào cũng không chịu quay lại .
-----
Ôn Noãn đi trên đường thì nhận được cuộc điện thoại của Tô Cường .
" Anh gọi cho em có chuyện gì không ?"
Tô Cường ở bên kia hỏi cô :
" Em đang ở đâu ? Bác gái nói với anh là em chạy ra ngoài , sợ em gặp nguy hiểm nên nhờ anh đi tìm em ."
Ôn Noãn nghe vậy thì trả lời :
" Em đang ở gần trung tâm thương mại . Anh nhắn với mẹ giùm em , cứ nói em không sao đâu !"
Tô Cường lo lắng nói với cô :
" Em đứng im ở đó đừng có đi đâu . Anh lập tức tới chỗ em !"
Ôn Noãn nghe xong thì tắt máy rồi bật định vị lên.
Cô ngoan ngoãn ngồi nhìn dòng người tấp nập qua lại .
Lúc Tô Cường tới còn mang theo áo ấm , anh ta dịu dàng khoác lên cho cô.
" Lần sau ra ngoài em nhớ mang theo áo , thời tiết dạo này lạnh lắm nếu em bệnh rồi thì bác gái ai chăm sóc."
Ôn Noãn ngẩn đầu nhìn người đàn ông trước mặt . Anh ta lớn hơn cô tám tuổi nếu không phải vì mãi chạy theo đứa nhóc như có thì người ta sớm đã có vợ con rồi .
Ôn Noãn khẽ nói :
" Chúng ta chia tay đi ! Ngày mai em sẽ tới vũ trường xin việc làm ."
Nói xong Ôn Noãn có thể cảm nhận người trước mặt rất tức giận .
Nhưng nói chuyện vẫn điềm tĩnh như mọi ngày .
" Anh đưa tiền để em làm phẫu thuật cho bác gái . Em muốn bao nhiều thì cứ nói . Anh lập tức viết chi phiếu cho em . "
Ôn Noãn rút tay mình ra khỏi tay Tô Cường . Cô nói :
" Em không cần !"
Tô Cường nghe xong thì không kiềm chế được nữa , nắm lấy tay Tô Noãn kéo về phía mình .
Tô Noãn nhăn mặt nói với anh ta :
" Đau , anh buông tay ra !"
Tô Cường liền hỏi có vì sao , Tô Noãn đành trả lời :
" Vì ba mẹ anh không thích em , vì em ghét dùng tiền của họ . Gia đình anh giàu có như vậy , anh muốn quen kiểu con gái nào không được . Tại sao cứ phải bám lấy em , đòi cho em tiền ? Em đâu cần anh thương hại . "
Tô Cường buông tay , sau đó quay đầu đi .
Tô Noãn cũng không ngăn lại , cô chọn cách im lặng đứng nhìn.
Chia tay rồi cũng tốt !
Ít nhất bắt đầu từ hôm nay cô không còn là gánh nặng của ai nữa .
Updated 30 Episodes
Comments
Baro Rant
Mở đầu buồn quá
2021-08-23
0