Chương 3 : Xuyên Không

Sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó tinh thần của Ôn Noãn rất bất an , cô vội vàng chạy vào nói với vị tiên sinh mà mình phải tiếp đón đêm nay .

" Xin lỗi tôi phải về trước !"

Người đàn ông nhếch môi , ông ta nắm lấy tay cô kéo mạnh làm cả người Ôn Noãn mất trọng tâm mà nhào vào lòng ông ta .

Ôn Noãn sợ hãi la lên :

" Buông tôi ra ...mau buông tôi ra !"

Ông ta thấy Ôn Noãn chống cự thì không vui liền cầm điếu thuốc đang hút châm vào đùi cô .

Ôn Noãn thất thanh la lên , đầu thuốc lào còn đỏ lửa châm vào da thịt làm cô đau đến mức muốn chết đi vậy.

Người đàn ông đó nói :

" Khi nãy ông đây cho em cơ hội rồi mà em không chạy. Em nghĩ ông đây là ai mà muốn để mặc cho em muốn đến thì đến , muốn đi thì đi hả ?"

Nói xong gã nằm tóc cô kéo ngược ra sau .

Cái loại thống khổ này giống thư thể da đầu sắp bong tróc ra , vừa tê vừa rát .

Ôn Noãn liền van xin ông ta :

" Tôi xin ông đó .. thả tôi ra đi ... Tôi cần về , tôi cần phải gặp mẹ mình ."

Gã đàn ông nghe thấy Ôn Noãn lại tiếp tục muốn về thì cầm chai rượu lên định đánh cô nhưng cũng may mấy người bảo vệ trong vũ trường đã kịp thời ngăn lại.

" Cô có sao không ?"

Ôn Noãn vội vàng nói lời cảm ơn rồi chạy đi .

Nào ngờ chạy được một đoạn thì có chiếc xế hộp đằng sau lao tới , giọng của gã đàn ông ở trong quán bar khi nãy vọng ra :

" Con khốn kia , đứng lại !"

Ôn Noãn sợ hãi tột cùng , bầu trời lúc này trùng hợp đang đổ mưa . Mọi người đều muốn nhanh chóng về nhà nên chẳng ai thèm để ý đến cô cả.

Trong khoảng khắc này Ôn Noãn chợt nghĩ .

" Dù sao cũng chết , chi bằng chết cho oanh liệt một chút "

Mắt vừa nhìn thấy chiếc xe tải thì chân của cô đã lao ra chặn đầu xe .

Khoảng khắc cuối cùng trong đời mọi giác quan của cô dường như mất hết sạch , đến việc đau cũng không cảm nhận được. Thân thể như bị hàng vạn tảng đá đè xuống . Cảm giác này thống khổ vô cùng .

" Ôn cô nương mau tỉnh dậy đi !"

" Ôn cô nương , bà mối đang ở trước cửa rồi . Đừng có ngủ nữa !"

Ôn Noãn mở mắt ra nhìn về phía âm thanh đang gọi mình.

Trước mắt cô là một bé gái khoảng chừng mười ba tuổi , khuôn mặt tròn trĩnh đang bận đồ cổ trang như trong phim.

Rồi Ôn Noãn lại nhìn xung quanh một lượt. Nào là ấm trà , bàn gỗ , nghiêng mực , bút lông , tranh chữ , ...

" Đây chẳng lẽ là phim trường của bộ phim cổ trang nào đó hay sao ?"

Bé gái thấy cô nương hỏi câu kỳ lạ thì tiến gần quan sát .

Nàng cùng nó , một lớn một nhỏ nhìn nhau không chớp mắt .

Bổng nhiên Ôn Noãn nhớ ra một chuyện , cô hỏi bé gái trước mặt mình.

" Chị vẫn chưa chết sao ?"

Thân thể cũng không có cảm giác gì giống như bị xe tông cả.

Không có vết trầy xước , không cảm thấy đau nhứt.

Bé gái khi nãy nói với cô :

" Sao cô nương có thể chết được ? Lão gia và phu nhân đang ở bên ngoài gặp bà mối kêu nô tì vào gọi cô nương ra cho bà ấy xem mắt."

Ôn Noãn nhíu mày vì cách xưng hô của bé gái trước mặt quá đỗi kỳ lạ .

Ở chỗ cô sống mọi người sẽ không nói chuyện như vậy , sẽ xưng hô với nhau giống vậy .

" Em tên gì ? Nói cho chị biết có được không ? "

Bé gái trả lời cô :

" Cô nương chẳng lẽ quên rồi sao . Trước đi tới đây nô tì đã giới thiệu rồi . "

Trên mặt Ôn Noãn xuất hiện vạch đen vô hình , cô cảm thấy mình và đứa trẻ này nói chuyện không cùng một đề tài. Ông nói gà bà nói vịt !

Cách xư hô quá mức lộn xộn , nên Ôn Noãn đành phải bắt chước cách nói chuyện của nó xem sao .

" Ta hỏi thì ngươi chỉ cần trả lời là được rồi !"

Bé gái liền nói cho cô biết :

" Nô tì tên là Lục Lạc !"

Lục Lạc vừa nói xong thì một người phụ nữ bước vào , Ôn Noãn đoán bà ấy chắc cũng bằng tuổi mẹ mình , mặt tròn phúc hậu còn mắt thì hơi xếch lên .

Vị phu nhân đó vừa kéo tay cô vừa nói :

" Trời ơi đứa trẻ này sao con còn không chịu ra mà cứ ngồi lỳ ở đây hoài vậy ? Bà mối của Tống gia ngồi chờ đã một canh giờ rồi . Con mau theo mẫu thân ra ngoài đón tiếp người ta "

Ôn Noãn rút tay lại .

Thật là một người kỳ lạ mà , rõ ràng không quen không biết mà đụng tay đụng chân với cô.

" Tôi không cần biết mấy người đang diễn bộ kịch nào nhưng vui lòng tránh ra cho tôi đi nếu không tôi sẽ báo án . Còn nữa ai là con gái của bà chứ ? "

Người phụ nữ trước mặt nghe vậy hình như không vui .

" Ôn Noãn hôm nay con muốn làm loạn có phải không ? Trai lớn lấy vợ , gái lớn gả chồng như vậy có gì sai mà con cứ phải phản đối vậy hả ?"

Sau đó liền kêu hai thanh niên vào trói nàng lại đưa ra ngoài.

" Các người có biết bắt người là phạm pháp hay không hả ? Thả tôi ra

"

Sau đó Ôn Noãn bị lôi ra ngoài , trước mắt cô là có hai người . Một người đàn ông trung niên , mặc y phục được may từ loại vải đắc tiền và một người phụ nữ mặt áo đỏ, mặt thoa son trét phấn , tay cầm khăn lụa lúc nói chuyện thì quơ tới quơ lui .

Bà ta đi một vòng quanh người cô , rồi đưa tay vỗ mông cô một cái làm Ôn Noãn sợ đến mức đứng hình , không dám nhúc nhích động đậy gì cả.

Sau đó bà ta nói với người đàn ông kia

" Tốt , rất tốt . Ngực nở nang , mông tròn trịa lại vừa đúng mười lăm tuổi . Ta xem bát tự của cô nương nhà ông rồi , rất hợp với tướng quân . Lão phu nhân nói nếu ông đồng ý thì ngày mai bà ấy sẽ cho kiệu hoa đến đón tân nương."

Ông ta vui vẻ bảo :

" Nhi nữ nhà ta được Tống gia để ý tới là phúc phần của nó. Bà cứ về nói với lão phu nhân là ngày mai Ôn Noãn sẽ qua đó."

Người phụ nữ nghe vậy thì cười khà khà , sau đó nhận hồng bao của người kia rồi ra về.

Còn Ôn Noãn thì bị đoạn hội thoại vừa rồi dọa sợ đứng không vững.

Nào là Tướng quân , lão phu nhân , nhi nữ , kiệu hoa , tân nương .

Chẳng lẽ nàng xuyên không rồi ?

Hot

Comments

Baro Rant

Baro Rant

Thế là kết thúc một kiếp sao? Còn anh Tô Cường...?

2021-08-23

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play