Nhật Thanh hôm nay đi học mang tâm trạng khá vui, bởi vì sáng nay cô vừa nhận được tin từ thầy Sam gửi mail nói rằng cô có khả năng sẽ đại diện cho toàn trường để đi thi giải cho trường, đó là giải thưởng rất lớn đối với các sinh viên của khoa Công Nghệ Thông Tin nhằm để chứng minh kỹ năng của mình. Và hơn hết nó là một tấm vé vàng để có thể thuận lợi vào công ty của tập đoàn MT - Magical & Technology - đó là nơi mà cô cố gắng học tập thật tốt để có thể vào được.
Cuộc thi IT do trường tổ chức và bên công ty tài trợ cho hầu hết là sinh viên năm ba hoặc năm cuối, nhưng bây giờ cô đã có cơ hội để được ứng cử. Phải là do cô quá may mắn rồi không.
"Thanh Thanh!" Có tiếng gọi cô, là chị Clarissa. Cô quay đầu mỉm cười với chị, chạy tới ngay lập tức. "Chúc mừng em, chị có nghe thầy Sam nói rồi, đây là cơ hội tốt. Phải biết nắm bắt hiểu không?"
"Dạ..em sẽ cố gắng hết sức." Nhật Thanh gật đầu, cười thật tươi.
"Thật sự thì Thanh Thanh, chị hiện đang rất cần em có thể giúp cho chị, hoặc là em có thể giúp chị làm một việc được không?"
"Nếu như chị nhờ thì em có thể giúp ạ." Nhật Thanh gật đầu, chứ đừng nói cái vụ mà 20000$ một tháng là được. Cô dù sao vẫn sợ nhất là cái đó. Cái giá này cơ bản nó quá sức đối với cô.
"Được, đưa chị số điện thoại của em đi."
Clarissa cùng với Nhật Thanh trao đổi số điện thoại, cô vui mừng vì mình có thể quen biết thêm một người bạn nữa. Chị ấy là một người tài giỏi, rất mong rằng bản thân có thể học tập từ chị.
Đến tối khi cô trở về phòng, Nhật Thanh nhận được mail của Clarissa, chị ấy đã gửi một bản hợp đồng đến cho cô, chỉ cần cô xác định và ký tên trên bản hợp đồng điện tử ấy thì vẫn có hiệu nghiệm.
Cô ngồi suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không biết Clarissa có được tên e-mail của cô bằng cách nào. Cô ký tên rồi lập tức điện thoại nhận được tin nhắn, báo rằng trong tài khoản của cô nhận được 20000$, Nhật Thanh bật ngửa, làm sao chị ấy có thể biết được số tài khoản của cô cơ chứ. Clarissa Cyrus, quả thật rất bí hiểm không thể xem thường.
Nhật Thanh không biết rằng nếu cô là thần đồng của công nghệ, thì Clarissa cũng là một thiên tài về máy tính, chỉ với một số điện thoại, chị có thể tra ra được thông tin, nơi chốn, vị trí hiện tại của người đó, chứ vài ba cái như số tài khoản, tên e-mail chị coi dễ như là trở bàn tay lên thôi.
Tin nhắn chuyển khoản kèm theo một tin của Clarissa. -Đây là thù lao đầu tiên, chị biết em sẽ không nhận nhưng coi đây là chút lòng thành của chị, em không nhận tức là không nể mặt chị rồi-
Tuy rằng Nhật Thanh không hiểu lắm về chuyện này nhưng cô cũng không thể nói được nữa. Có lẽ cô sẽ gọi cho chị vào sáng mai để biết được công việc cần làm.
Sáng hôm sau, Nhật Thanh đến lớp, dự tính gửi mail cho Clarissa, nào ngờ lại bị chị nhanh tay hơn gửi tin cho cô. -Chị đã gửi việc cho em rồi đấy, hãy cố gắng giúp chị nhé-
Cô mở mail ra coi thử, là một dãy số, nó giống như một phép tính toán. Cô bắt đầu giải nó ra, mở được cái khoá đầu tiên bên trong xuất hiện tám cánh cửa treo bị khoá lại. Và yêu cầu của cánh cửa thứ nhất là nhiều bài toán phải dùng đến chương trình để giải ra. Đây là một thử thách của chị đối với cô. Thứ cô cần tìm là chìa khoá để giải mật mã này.
Đã nhiều tuần trôi qua, Nhật Thanh vẫn đang miệt mài giải đến ổ khoá thứ hai, bởi vì cô còn chuẩn bị cho cuộc thi IT một tuần nữa sẽ bắt đầu tổ chức. Hôm nay cô có hẹn với chị Clarissa, hai người hẹn nhau trong một quán cafe gần trường.
"Thanh Thanh..sắp tới chị sẽ rời khỏi Mỹ một thời gian, chưa thể xác định được ngày trở lại." Clarissa uống một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói với cô. "Vì thế trong thời gian này em vẫn cứ giải tiếp tục các bài toán đó được chứ."
"Vâng ạ. Em đã hiểu rồi." Nhật Thanh gật đầu, trong lòng không biết có nên hỏi hay không? Vì dù sao đây cũng là chuyện riêng của chị ấy.
"Em còn chuyện gì thắc mắc à? Cứ hỏi không sao cả." Clarissa nhìn ra được sự bồn chồn của cô.
"À..em chỉ thắc mắc là chị đang đâu vậy ạ? Có đi lâu không?"
"À..chị đi Pháp, gặp lại người thân cũ. Về chuyện bao lâu thì..chuyện này chị không chắc." Clarissa cười nhún vai, tỏ vẻ vô tư nhưng trong lòng chị là một khoảng trống, chị không thể đoán chắc rằng bao lâu nữa mình mới có thể đạt được nguyện vọng của bản thân mình. Chị chỉ có thể hy vọng rằng chuyện đó sẽ tới nhanh.
"À..dạ em hiểu rồi. Trong thời gian đó chị cứ yên tâm. Em sẽ làm hết sức mình." Nhật Thanh gật đầu, tiếp tục ngồi cùng tâm sự với chị. Cả hai nói chuyện rất hợp nhau, cô ngồi kể chuyện trên trời dưới đất cho chị nghe, Clarissa cũng rất thích nghe cô bày tỏ, nói chuyện.
Nhật Thanh tiễn chị ra sân bay, tạm biệt chị. Clarissa nắm chặt tay của cô, nụ cười chị vô tình khiến cô cảm thấy có vấn đề, nhưng chị đã kịp giấu đi không muốn cho cô nhìn thấy.
"Nào Thanh Thanh..chúng ta ôm nhau một cái tạm biệt nhé. Chị sẽ nhớ em trong thời gian này." Clarissa giơ hai tay trước mặt cô, Nhật Thanh cười vô thức, đi đến ôm chặt chị.
"Chị mau trở lại nhé. Em hứa khi chị về em sẽ giải hết đống ổ khoá đó."
Nhật Thanh vô tình có cảm giác như Clarissa ôm chặt cô hơn. Cái ôm này giống như chị đang luyến tiếc một việc gì đó nhưng không thể nói ra được. Chị Clarissa có phải chị đang có chuyện gì không?
Clarissa xoay người đẩy xe hành lí vào cửa, quay lại cười thật tươi với Nhật Thanh lần cuối. "Tạm biệt Thanh Thanh." Rồi nhanh chóng bỏ đi. Nhật Thanh cũng đứng đợi đến khi không thấy chị nữa, mới quay trở về để chuẩn bị cho tiết học chiều nay.
Suốt buổi học, cô không thể tập trung gì nhiều, cô chỉ đang muốn giải tất cả các ổ khoá mà chị Clarissa đã giao cho cô. Đến bây giờ cô đã giải xong đến cánh cửa thứ ba rồi. Cánh cửa thứ tư có hơi rắc rối nên tạm thời cô đang nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần. Nếu như độ khó của cánh cửa thứ tư đã như vậy? Thế còn bốn cái còn lại thì sao đây.
Sắp đến ngày cuộc thi tổ chức, thôi thì đành cứ tạm gác lại một bên để tiếp tục ôn tập. Nhưng cô chắc chắn rằng đến ngày chị Clarissa trở về, cô sẽ giải được hết tất cả các cánh cửa.
Đến tối, cô nhận được cuộc gọi của chị ấy. Nhấn nút trả lời ngay lập tức. "Dạ chị em nghe đây..đúng ạ..bốn ngày nữa..không sao ạ..em sẽ gửi chị sớm...dạ chị cứ yên tâm giải quyết những chuyện còn lại ạ..tạm biệt chị."
Hai ngày nữa là cuộc thi sẽ diễn ra, cô ngày đêm đều xuất hiện ở trong phòng lap của trường dành riêng cho các bạn học bên khoa Công Nghệ Thông Tin, những người xuất hiện trong này cũng là sinh viên năm ba hoặc năm cuối, họ cũng muốn tham gia vào cuộc thi kia, thì đúng rồi mà, giải thưởng quá lớn, đạt được giải có thể không cần phải lo cho tương lai như thế nào nữa.
Trong số những người tham gia, ai nấy cũng đều ghét cô lắm. Điều đó cũng dễ hiểu thôi vì mới có là sinh viên năm hai mà đã được ưu ái cho việc tham gia vào cuộc thi lớn, được thầy Sam, chủ nhiệm của khoa giao lại lớp để khi thầy có việc bận. Có thể tự do đi lại trong khu kiến thức của toàn bộ năm cuối vì đã có thẻ thành viên dạng VIP. Lại còn được làm thân với cố vấn ngày trước đã từng đến đây để phát biểu. Con đường này của cô phải nói thật, cô đã vô tình làm nhiều ganh tị đến ghét bỏ rồi.
Nhưng có thể là do may mắn có người đàn anh chịu nói chuyện với cô, là Steve Swam, sinh viên năm ba, rất tốt bụng và luôn giúp đỡ cô khi cần, mọi người trong nhóm đều cố ý nhắc nhở gã đừng nên tiếp xúc nhiều với cô. Nhưng gã không quan tâm cho lắm, vẫn muốn nói chuyện và làm thân với Nhật Thanh. Cô vui vẻ cũng xem như mình được an ủi phần nào.
"Belle..em đã ăn gì chưa vậy?" Steve chạy đến chào hỏi, sẵn tiện để lên bàn cô một hộp sữa. "Cho em đấy."
"Cảm ơn nhá Steve nhưng anh biết đấy..em mà nhận của anh một món đồ gì, có lẽ sẽ không hay lắm đâu." Nhật Thanh nói rằng liếc mắt sang những con người kia đang nhìn chằm chằm về phía họ.
"Thôi nào...họ không quan tâm lắm đâu." Steve vẫy tay phủ nhận chuyện cô vừa đề cập đến.
Nhật Thanh nhún vai không nói nữa, lại tiếp tục có người làm ám hiệu Tôi Trông Chừng Cô Rồi Đấy với cô, Nhật Thanh bất giác rùng mình.
Gì nữa vậy trời.
Nhật Thanh không hiểu, tại sao bọn họ lớn hơn cô một tuổi mà vẫn không thể suy nghĩ chín chắn lên nhỉ. Huống chi đây là Mỹ một đất nước tự do tại sao thích người ta mà tại sao không tỏ tình đi. Cứ chèn ép người không liên quan là sao vậy nhỉ?
Steve ngồi bên cạnh liên tục kể chuyện cô nghe, cô cũng vài lần đáp lại. Nhưng quả thật cô cảm thấy không được tự nhiên lắm, là do có quá nhiều người nhìn về bọn họ.
Phải..cô có công nhận rằng Steve Swam đẹp trai thật, gã là một cầu thủ bóng bầu dục, với cơ thể cường tráng và hoàn mĩ đó cũng đã khiến bao nhiêu cô gái gục ngã. Ngoài ra gã cũng là một dân IT chính hiệu, rất giỏi về máy tính, hầu hết gần nửa nữ sinh trong trường - vì một nửa còn lại là nam - đều nhờ đến Steve để sửa điện thoại hoặc máy tính khi bị hư. Nghe đồn còn có người cố tình làm hư nữa kia.
Loài người đúng thật là đáng sợ.
Updated 33 Episodes
Comments