Nhị Tình Tâm: Hình Bóng Lướt Qua
Ở phía toà nhà cao nhất, có một bóng người đang đứng nhìn xuống toàn bộ thành phố New York, giờ đã về đêm, tất nhiên thời tiết xung quanh đã lạnh dần, ở phía dưới có rất nhiều người giữ ấm cho bản thân bằng cách mặc thật nhiều lớp áo, hoặc có người được giữ trong vòng người họ yêu. Còn hắn chỉ có thể cười cợt trước những hình ảnh đó, hắn nhớ ngày trước bản thân cũng có những giây phút ấm áp như vậy, những giây phút mà hắn cảm thấy bình yên nhất. Vậy mà nó đã tiêu tan hết rồi. Hắn mất tất cả rồi. Tự cười với chính bản thân mình.
Cảm giác ấm áp mà nhiều người cần ư? Hắn căn bản đã không còn có cảm giác lạnh nữa rồi, có thể cơ thể này đã bị chai sạn đến mức có đâm vào người hắn đến chảy máu cũng không hề hấn gì cả.
Thành phố New York rộng lớn này đang cho con mồi của hắn trú ngụ, có vẻ hắn đã quá khoan nhượng để cho họ biết hắn đã bỏ qua cho những tội lỗi của thành phố này gây ra. Có phải hắn đã bỏ đi quá lâu rồi không? Đã đến lúc phải cho họ thấy ai mới là chủ nhân thật sự của New York.
Một năm trước
Dương Nhật Thanh 19 tuổi, hiện là sinh viên năm hai khoa Công Nghệ Thông Tin, đậu vào đại học tại Mỹ nhờ vào học bổng toàn phần mà cô đã cố gắng rất nhiều để có thể giành lấy được. Hiện tại cô lấy tên là Isabella Duong. Gia đình cô không giàu, ngược lại còn rất khổ sở, mẹ bỏ đi với một người đàn ông khác, cha là con nghiện, anh trai là một tên cờ bạc, trong nhà chỉ có cô là hiểu chuyện nhất. Nhiều lần cô rất muốn bỏ đi thật xa, muốn thoát ra khỏi cái nhà tù đáng chết này. Cô khó khăn lắm mới có thể thực hiện được ước mơ bao nhiêu lâu nay của mình, ngày cô qua Mỹ, cô đã không nói với bất cứ ai, chỉ dọn đồ, lấy tất cả mọi thứ mình cần rồi đi đến sân bay.
Có thể cô làm vậy là bất hiếu với ba mình nhưng thật sự cô không chịu nổi nữa, ông ta ngoại trừ suốt ngày chửi bới cô, anh trai ngày ngày làm phiền cô. Vì thế ngay khi có cơ hội cô liền bỏ đi ngay lập tức.
Để có thể sống ở đây một cách bình yên và tự tại, cô sẽ phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Hôm nay là ngày bắt đầu cô bước vào năm hai đại học, tất nhiên là cô còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Buổi khai giảng sẽ diễn ra vào trong một tiếng nữa, cô sẽ đi mua đồ ăn sáng rồi vào trong hậu trường. Bởi vì cô là người điều chỉnh âm thanh và phát màn hình chiếu bên trong hội trường.
Khi đến Nhật Thanh đã gặp được người thuyết trình ngày hôm nay, là một cô gái thật sự xinh đẹp, mái tóc dài màu đỏ rượu, dáng người cũng tầm 1m7, gầy nhưng không hề mang lại cảm giác yếu ớt.
"À..thưa cô Cyrus, đây là sinh viên năm hai của khoa Công Nghệ Thông Tin, là người sẽ điều chỉnh âm thanh và màn hình chiếu cho buổi khai giảng ngày hôm nay."
Clarissa Cyrus quay người lại nhìn Dương Nhật Thanh, nhẹ nhàng mỉm cười, giơ tay chào với cô. "Chào em chị là Clarissa Cyrus, mong sẽ được em chiếu cố ngày hôm nay."
"Dạ không ạ, em mới là người nói câu đó mới đúng." Nhật Thanh hấp tấp bắt lấy tay của chị. Clarissa cười nhẹ, thật đẹp và toả sáng. Phong thái của chị ấy thật chững chạc. Nhật Thanh vô tình bị cuốn vào nụ cười và đôi mắt ấy.
"Em không định nói tên cho chị biết à? Chị rất muốn làm quen với em." Clarissa nhìn cách cô cứ nhìn chị một cách ngây ngất, liền giở giọng trêu ghẹo cô.
"Dạ..dạ em là Isabella Duong, là sinh viên năm hai, học ngành Công Nghệ Thông Tin ạ. Em cũng rất vui vì được làm quen với chị."
"Chị muốn biết tên thật của em."
"Dạ..dạ...là Dương Nhật Thanh ạ."
Clarissa rất hài lòng, cô bé này rất xinh đẹp, lại rất giỏi về máy tính, vậy thì chị sẽ có thể nhờ cô giúp đỡ cho sau này. "Thưa thầy Sam..thầy nói cô bé này là thiên tài công nghệ phải không?"
Thầy Sam vừa mới đi lại chỗ của hai người, Clarissa quay sang hỏi thầy, thầy gật đầu xác nhận. "Đúng vậy, Belle học thật sự rất giỏi, tôi có nhờ con bé đứng lớp giúp tôi nhiều lần, giống như đối với con bé máy tính là thứ không thể thiếu."
Clarissa như hiểu rõ, ánh mắt thật sự trông chờ vào tiềm năng của cô. Có thể những chuyện sắp tới chị phải nhờ đến năng lực của cô gái Dương Nhật Thanh này rồi.
Buổi khai giảng diễn ra rất thuận lợi, ai nấy cũng đều đắm chìm vào bài nói của chị Clarissa, được biết chị ấy là một nhà khảo cổ luôn đi khắp nơi. Đồng thời chị cũng là một dân phượt lớn, chị đã đi gần hết cái Trái Đất này rồi và nơi chị muốn sinh sống nhất đó chính là Tây Ban Nha.
Chị chia sẻ bí quyết của chị để có thể thành công như vậy không phải chỉ cứ học thật giỏi là được. Cái mình cần chính là cái khao khát lớn nhất của một con người, và khát vọng lớn nhất của chị chính là sự tự do, chị không muốn bị ràng buộc vì bất cứ thứ gì.
"Vậy chị đã đạt được khát vọng của mình chưa ạ?"
Đã có người đặt câu hỏi. Clarissa mỉm cười nhẹ nhưng nếu nhìn rõ sẽ thấy được đó là nụ cười tiếc nuối, một nụ cười mang nét buồn, và ánh mắt chị phải rõ lắm mới có thể nhận ra được nỗi đau của chị.
"Tôi có đạt được hay không tôi cũng không biết nữa. Đôi lúc cái tôi cần chính là sự can đảm mới có thể có được điều tôi muốn."
Nhật Thanh nghe xong câu nói này không hiểu tại sao lại cảm thấy tiếc nuối thay cho chị. Cuộc sống hiện tại liệu có phải là điều mà chị cần hay không?
Clarissa đã hẹn cô đi uống nước, bên trong quán, chị nhẹ nhàng gọi luôn đồ ăn và thức uống cho Nhật Thanh. Cả hai người ngồi xuống bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Nhật Thanh..sao em lại đến nước Mỹ vậy? Đại học ở quê không tốt sao?"
"Đó là vì...chuyện cá nhân ạ." Nhật Thanh né tránh câu hỏi của chị. Nhưng chị đâu muốn bỏ qua. Lại tiếp tục hỏi tới.
"Hừm..chị chắc là chị là một người nghe giỏi. Và là một người giữ kín chuyện tốt đấy."
Nhật Thanh cười ngượng không biết phải kể từ đâu, nhưng đối với cô bây giờ Clarissa có thể nói là người đầu tiên quan tâm đến cô nên chắc cũng không sao.
Cô kể cho chị nghe về cuộc sống của mình trước kia. Từ nhỏ mẹ đã bỏ đi với người đàn ông khác, cô đã có ý thức được là mình phải đi làm kiếm tiền phụ cho gia đình, nhưng mọi việc ngày càng khó hơn khi cha cô là một con nghiện, anh trai là mê cờ bạc, cô đã nhiều lần lấy hết tiền dành dụm để trả cho anh trai. Sau này có được học bổng toàn phần, có thể đi du học rời xa khỏi chỗ này rồi cô rất mong sẽ có thể thoát khỏi thật nhanh. Cô lên đường với hai bàn tay trắng, đi qua bên đất Mỹ xa xôi, bắt đầu nhập học, bắt đầu đi làm kiếm thêm thu nhập, dần dần cô đã tích lũy cho mình cũng ổn để có thể sống qua ngày.
Clarissa sau khi nghe câu chuyện của cô, một phần cũng thương cho cô bé, mới nhỏ như vậy đã biết suy nghĩ như thế rồi quả thật rất kiên cường. Chị không nói không rằng lập tức hỏi ý kiến mong muốn cô sẽ giúp chị.
"Vậy thì Thanh Thanh..em có muốn làm cho chị không?"
"Làm ạ..làm gì ạ?"
"Làm việc cho chị. Sao đây ta..với năng lực của em thì 20000$ một tháng." Con số vừa nói ra, Nhật Thanh rớt luôn cái ly xuống bàn làm nước đổ ra ngoài.
Cả hai người nhanh chóng gọi phục vụ đến để lau giúp, sau khi lau xong. Lại tiếp tục bình tĩnh lại để nói chuyện tiếp.
"20000$ chị ơi..chị có lộn không vậy? Em làm gì có năng lực đến mức đó. Không thể nào." Nhật Thanh từ chối, Clarissa bất ngờ, tại sao lại từ chối, chị còn thấy ít cơ mà.
"Không nhưng nhị gì hết. Ngày mai chị sẽ mang hợp đồng tới trường của em. Hẹn gặp ngày mai, bữa này chị mời nhé."
Clarissa cảm giác xung quanh có gì đó như chị đang bị theo dõi lập tức đứng dậy đi tính tiền rồi rời đi, cũng nhanh chóng để lại câu hứa với Nhật Thanh.
Nhật Thanh cứ như là đang mơ vậy. Clarissa Cyrus, cô biết chứ, là người có quan hệ mật thiết với Magnus Cyrus một trong những con người quyền lực nhất ở giới kinh doanh, được nói chuyện và làm quen với chị đã là sự may mắn cô có được, bây giờ còn được làm việc với chị ấy và mức lương không phải dạng vừa, cô có thật sự là đang ở hiện thực hay không?
Trở về nhà, cô sắp xếp chuẩn bị đi làm, chỗ cô đang làm là một quán cafe với không gian rất cổ và thoải mái, nằm ở gần trung tâm thành phố rất tiện cho việc đi học và đi làm. Cô đang đứng để order cho khách, đến lúc có hai người đàn ông xuất hiện, họ trông thật lịch lãm khi bước vào trong quán, thành công chiếm lấy tất cả sự chú ý của rất nhiều người.
"Hai vị dùng gì ạ?" Nhật Thanh lên tiếng. Hai người đàn ông kia nhìn menu một lát rồi nói.
"Một latte nóng. Một latte đá. Uống ở đây."
Văn Khiêm gọi nước rồi lấy tiền ra đưa cho Nhật Thanh, Hướng Nam đi chọn chỗ ngồi, nơi gần với khung cửa kính bên ngoài. Đến khi Văn Khiêm đi tới cùng với hai ly nước, cậu mới bắt đầu nói.
"Thông tin mới nhất là chị ấy đã ở gần đây."
"Tôi biết. Vẫn có thể mong cô ấy vẫn chưa đi ra khỏi đất nước này." Hướng Nam cầm ly latte nóng lên hưởng thức.
"Đừng lo, chị ấy có đi cũng sẽ trở về." .
Hai người ngồi hưởng thức cà phê thêm một lát nữa rồi liền đứng lên đi ra khỏi tiệm, Nhật Thanh đi ngang liền dọn dẹp, thấy có cái ví nam đang nằm trên ghế, cô nhặt lấy rồi chạy tới gần Hướng Nam gọi.
"Anh gì ơi!" Hướng Nam và Văn Khiêm quay lại nhìn khó hiểu, chẳng lẽ bây giờ muốn tiếp cận lại chủ động như vậy sao?
Hướng Nam khó chịu nhìn cô. "Có chuyện gì?"
Nhật Thanh đưa cái ví ra trước mặt. "Ví của anh."
Trả hắn rồi bước vào trong dọn dẹp. Cô cực ghét thái độ lúc nãy của Hướng Nam. Đành nhanh chóng trả đồ rồi tiếp tục đi làm việc.
Hướng Nam nhận lại được ví, nhanh chóng coi thử bên trong, thở nhẹ nhỏm vì bên trong vẫn còn bức hình của chị Clarissa. Có mất tiền cũng không vấn đề gì cả, nhưng tấm hình này tuyệt đối không thể mất được.
Updated 33 Episodes
Comments