Chương 6: Hai điều kiện

Cô gái đang reo hò vui sướng vì nhận được học bổng vào ngôi trường hoàng gia đứng đầu Hắc Thành thì bỗng cảm thấy sau gáy ớn lạnh không hiểu nguyên do gì. Từ trong nhà trên phát ra tiếng ho sặc sụa của một người đàn ông. Cô nhanh chóng cất chiếc điện thoại vào túi quần, chạy vội lên nhà trên thì người đàn ông lão niên đầu tóc lấm tấm bạc nửa nằm nửa ngồi ho không ngừng. Cô hoảng loạn chạy đến bên bàn rót một cốc nước đưa ông, một tay đỡ lưng tay kia đưa nước. Đợi người đàn ông cầm cốc nước cô đưa tay vuốt ngực, khuôn mặt hốt hoảng ban nãy giờ còn đọng lại đầy những nỗi lo: "Cha, cha không sao chứ? Để con lấy thuốc cho cha!"

Hàng chân mày thanh tú nhíu chặt lại, cô vội vã lục lọi tìm thuốc trong hộc bàn bên cạnh giường. Cô càng loạn hơn khi không tìm được thuốc. Tay đưa vội xuống những ngăn tủ còn lại để lục tìm nhưng vẫn không có.

Người đàn ông vừa nén cơn ho, uống một ngụm nước rồi đưa đôi bàn tay yếu ớt sậm đen nắm giữ tay cô gái lại, ngăn cô không tìm nữa. Giọng nói ông cất lên khàn đặc: "Đừng tìm phí công nữa. Hết thuốc rồi!" đôi mắt ông mờ mờ nhìn cô gái sửng sốt đang khụy gối dưới đất: "Đã hết từ hôm kia rồi, ta thấy cũng khá hơn nên không mua thêm nữa!"

Khá hơn gì chứ. Chỉ cần nghe tiếng ho là biết bệnh đã trở nặng. Ông không mua thuốc vì biết cả tuần nay cô không đi làm nên lấy đâu ra tiền mà mua.

Cô gái cúi gằm mặt, đôi mắt to tròn hôm nay bỗng trở nên lấp lánh đỏ hoe. Đôi môi mỏng bặm chặt lại, cố nén nước mắt vào trong. Phải, bây giờ cha cô như vậy, cô chính là trụ cột, phải mạnh mẽ lên, nếu cô cũng gục ngã thì ai sẽ lo cho cha, lo cho cái nhà này đây.

Cô gái ngồi lên giường, ôm chầm cha mình. Cô không khóc nhưng giọng nói nghẹn ngào run run: "Cha, cha yên tâm, con sẽ kiếm được tiền để chữa bệnh cho ba. Gia đình chúng ta sẽ thoát khỏi cảnh nghèo đói."

Đôi mắt nhỏ vốn đã mờ của ông lão bây giờ càng mờ hơn. Một dòng nước nóng ứa đọng quanh kẽ mắt khiến mắt ông cay cay: "Con gái ngốc, có tiền rồi thì lo cho bản thân, sắm sửa cho mình, rồi còn lo kiếm bạn trai, kiếm chồng đặng còn lo cho gia đình." rồi ông xoa đầu cô gái: "Chứ lo cho tấm thân già yếu này làm gì chỉ tổ phí của mà thôi!"

Cô gái bực bội: "Con nói rồi, tiền con kiếm được sẽ cho cha dùng, nếu cha không dùng con cũng sẽ vứt đi!" rồi cô nhìn ông, nhìn khuôn mặt đen nhẹm do dầm nắng dầm mưa, kiếm từng đồng nuôi cô từng ngày. Cơ thể ốm yếu vì bệnh, hốc má xanh xao. Càng nhìn càng nghĩ vì mình mà cha trở nên như vậy càng khiến cô thêm đau lòng. Bỗng như nhớ được gì, cô vui vẻ chuyển chủ đề: "Con đã nhận được học bổng vào ngôi trường giỏi nhất Hắc Thành này rồi. Chỉ cần con tốt nghiệp ở đây thì vấn đề tìm công việc sẽ không còn khó khăn nữa! Mai con sẽ nhập học, cha cứ yên tâm dưỡng bệnh." cô không đề cập đến trường hoàng gia vì cha cô vốn không muốn cô dính líu gì đến giới thượng lưu.

Ông lão xoa lên mái tóc đen tuyền của cô, nửa yên tâm mà nửa lo lắng: "Thế....học phí thì sao? Dạo này cha không thấy con đi làm!"

Nghe câu hỏi cô cũng như sực tỉnh. Phải rồi, cô vẫn chưa có việc làm. Hồ sơ cô gửi cho bên giới thiệu việc làm tới nay đã gần 1 tuần vẫn không thấy hồi âm. Học bổng chỉ đỡ được một phần. Dù cho có học bổng lo hết thì cũng không có tiền mua thuốc cho cha, phải làm sao đây!!??

Trong lúc cô đang chau mày suy nghĩ cách giải quyết vấn đề thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Cô gái ra trước nhà nghe điện thoại. Ông lão ngồi trong nhà nhìn ra, nhìn đứa con gái ông cực khổ nuôi lớn mười tám năm qua cuối cùng cũng sắp được đi học, được tốt nghiệp. Sớm thôi nó sẽ có bạn mới, với tính cách của nó sẽ kết được nhiều bạn tốt, trong số đó sẽ có một chàng trai tốt bụng, yêu thương nó, quan tâm nó và chăm sóc nó. Rồi nó sẽ lập gia đình, có con có tổ ấm riêng của nó. Sớm thôi, sẽ sớm thôi nó sẽ phải rời xa tấm thân già này. À không, phải là tấm thân già này rời xa nó chứ. Đã tới lúc để con bé bương chải và sống tự lập rồi. Càng lớn càng xinh đẹp giống hệt mẹ nó!

Ông lão càng nghĩ lòng càng cảm thấy ấm áp. Có lẽ đứa bé xinh đẹp này chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho ông vì không muốn ông sống đơn độc suốt mười tám năm qua sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.

Đứa trẻ lớn xác vừa nói chuyện điện thoại vừa cười tươi như hoa chắc hẳn đang có chuyện vui. Vừa cúp máy cô lao ngay vào vòng tay của ba hớn hở khoe: "Cha yên tâm, con đã kiếm được việc làm rồi, ngày mai sẽ nhận việc. Lương bổng chỉ gọi là ok!" rồi cô cười tít cả mắt.

Thấy con gái lâu lắm mới vui vẻ như vậy ông cũng mừng cho cô, không hỏi thêm điều gì vì với ông, chỉ cần là cô thích thì việc gì cũng tốt.

Cũng vào thời điểm đó, ở một căn biệt thự xa hoa rộng lớn, một nhóm chàng trai đang ngồi ăn trái cây trên bộ sofa đắt tiền. Người đọc sách, người chơi game, người xem TV, người lướt điện thoại, người đọc báo.

Chàng trai hí hửng chơi game bỗng kêu lớn: "Dì Lê, hết táo rồi dì ơi!"

Chàng trai cầm cuốn sách trên tay, tay kia đẩy nhẹ cặp kính: "Dĩa táo này là gọt từ hôm qua. Dì Lê nghỉ việc rồi!"

Cậu nhóc không ngạc nhiên chỉ ồ một tiếng. Hải Nam cắn từng miến táo, tay kia cầm điều khiển liên tục chuyển kênh TV: "Thế chú Trương cũng nghỉ luôn rồi à!?"

Các người giúp việc, quản gia ở đây đều cùng lúc đến và cùng lúc đi, ai ai cũng có một khoảng thời gian làm nhất định bởi vì họ cho rằng những người đó là tai mắt mà gia đình họ gài vào để theo dõi. Cả năm người đều là những kẻ thích sống tự do nên thường không giữ người làm lại quá lâu. Lâu nhất là vị quản gia từng làm hơn sáu tháng. Có người chỉ làm cỡ hai tuần liền cuốn gói.

Vị lão đại cầm tờ báo tài chính trên tay, ngồi bắt chân hình chứ ngũ nói không cảm xúc: "Lần này tao nghĩ thuê một người thôi. Một người làm quản gia cho cái biệt thự này kiêm luôn cả chuyện bếp núc. Như thế sẽ dễ quản lí hơn!"

Cả nhóm nghe theo đều đồng tình, lúc này Hoàng Sơn mới lên tiếng: "Vậy.....vấn đề chọn người làm, sẽ là ai đây!?"

Câu nói vừa cất lên tất cả liền ngưng ngay những việc đang làm mà tập trung về quyền quyết định người làm. Cả năm nhìn nhau, giữa các đường truyền thông tin như xẹt lửa, các ánh mắt giao nhau bằng lửa điện. Lâm đại thiếu cất giọng phá vỡ cuộc đấu tranh nội tâm: "Như cũ...!"

Tại trung tâm giới thiệu việc làm, tiếng chuông điện thoại reo lên, cô nhân viên nhanh tay bắt máy. Phía bên kia đầu dây vọng lại tiếng một thanh niên trẻ kiêu ngạo như ra lệnh: "Tôi muốn một người giúp việc đồng thời là quản gia. Vì làm hai công việc nên ngoài biết nấu nướng việc nhà cũng phải có khả năng quản lí để quản lí cái cung điện to lớn này. Cô hiểu chứ?!"

Cô nhân viên thoáng ngạc nhiên vì thái độ của khách hàng cho tới khi nghe hai chữ "cung điện" thì như chợt hiểu ra liền dạ vâng liên tục và gọi "ngài". Khỏi nói cũng biết đầu dây bên kia là một trong năm vị thiếu gia rồi. Cô gái lập tức kính cẩn đồng ý.

Bên kia lại lên tiếng: "Mà này, nhớ đảm bảo tôi hai điều kiện, thứ nhất phải là phụ nữ!" chàng trai nào đó thua cuộc liền sặc một ngụm trà, những kẻ còn lại thì được mùa cười rôm rả.

Chàng trai với mái tóc dài chấm mắt lại lên tiếng: "Thứ hai là phải xinh đẹp, rõ chưa!" lại là chàng trai đó sặc thêm một ngụm trà nữa. Lần này cậu lườm tất cả một lượt khiến cả nhóm im phăng phắc.

Cậu thanh niên nghe máy bị nhìn ghê nhất liền sợ run cả người đổ mồ hôi hột: "Về lương tháng thì ba mươi triệu..." còn chưa nói xong cậu đã bị bên kia vui vẻ chặn lại. Ánh mắt cậu thay đổi, không còn sợ hãi nữa mà trở nên sáng rỡ: "Thật không? Ôi may thế, vậy thì báo với cô ta ngày mai đến nhận việc luôn nha. Mai chúng tôi phải đi học nên báo sau bốn giờ chiều hẵn tới!" rồi cậu hí hửng cúp máy, mặc kệ kẻ nào đó đang căm phẫn vì mình liền vui vẻ ngồi xuống: "Bên đó báo vừa hay có một cô gái xinh đẹp tài giỏi đang tìm việc, mai sẽ đến!" rồi nhìn sang chàng trai đang tức điên lên vừa rồi sặc hai ngụm trà: "Đã nói kẻ thắng có quyền nên đừng làm vẻ mặt đó nữa!" rồi sải tay ngã người ra thành ghế: "Ai da, vậy là từ giờ nhà chúng ta sẽ có thêm một em gái xinh đẹp rồi." vừa cười tít mắt vừa ăn táo.

Lâm thiếu mặt sầm tối, đặt tách trà xuống đứng lên bỏ đi lên phòng. Trước khi lên chỉ để lại một câu nói lạnh lùng: "Ăn xong thì lên gặp tao!"

Chàng trai đang vui vẻ bỗng khựng lại miếng táo ngay miệng, nuốt nước bọt vào trong. Cả ba người còn lại đều lặng lẽ đứng lên tự tìm việc cho bản thân làm mặc kệ lời cầu cứu của ai đó.

Cậu thanh niên ban nãy còn vui vẻ chọc ghẹo bạn mình giờ mới cảm thấy hối hận, khuôn mặt nhăn nhó đến tội nghiệp, chỉ đành thầm khóc một mình: "Thật không phải người mà!"

Hot

Comments

Nhóm fb: Tác giả Lu Lu

Nhóm fb: Tác giả Lu Lu

Chéo thường xuyên nhaaa

2020-03-15

2

Toàn bộ
Chapter
1 Mở đầu
2 Chương 1: Năm thiếu gia xuất hiện
3 Chương 2: Chỗ ngồi bị bỏ trống
4 Chương 3: Cô nhân viên quán bar
5 Chương 4: Chuyện ở quán bar Hắc Thành
6 Chương 5: Học bổng
7 Chương 6: Hai điều kiện
8 Chương 7: Người xứng đáng
9 Chương 8: Oan gia ngõ hẹp
10 Chương 9: Quản gia mới
11 Chương 10: Rung động
12 Chương 11: Ấm áp
13 Chương 12: Thật dơ bẩn!
14 Chương 13: Đáng sợ
15 Chương 14: Người mà ta nhắm trúng
16 Chương 15: Dẹp loạn
17 Chương 16: Vì chúng ta là bạn
18 Chương 17: Rèn luyện
19 Chương 18: Nụ cười khuynh thành
20 Chương 19: Ký hiệu người thừa kế
21 Chương 20: Cô là ai?
22 Chương 21: Ở bên nhau như gia đình
23 Chương 22: Chúng tôi sẽ bảo vệ cô
24 Chương 23: Học võ
25 Chương 24: Một buổi học ở thư viện
26 Chương 25: Chàng trai tỏa nắng như hoa hướng dương
27 Chương 26: Vì cô ấy cái gì cũng dám làm
28 Chương 27: Thích hay không thích!?
29 Chương 28: Chủ nợ mới
30 Chương 29: Đường về nhà
31 Chương 30: Một bữa cơm bình dân
32 Chương 31: Trăm sự nhờ các cậu
33 Chương 32: Quá khứ không ngủ yên
34 Chương 33: Lễ hội trường
35 Chương 34: Cuộc thi đồng đội
36 Chương 35: Có lẽ tôi thích em mất rồi!
37 Chương 36: Nữ sinh thanh lịch
38 Chương 37: Vạn ánh hào quang-Tuyệt thế tiểu công chúa!
39 Chương 38: Pudding trà xanh
40 Chương 39: Chỉ mới là bắt đầu
41 Chương 40: Đế vương Tây Âu
42 Chương 41: Đi biển!
43 Chương 42: Khách không mời mà đến
44 Chương 43: "Xin lỗi!"
45 Chương 44: Sự cố
46 Chương 45: Người cậu ấy yêu!
47 Chương 46: Nữ hoàng - Lọ lem
48 Chương 47: Chàng trai đáng tin cậy
49 Chương 48: Khó xử
50 Chương 49: Cậu ấy như ánh đèn xa xỉ mãi không chạm tới.
51 Chương 50: Mẹ con
52 Chương 51: Quá khứ của Lâm Phúc
53 Chương 52: Cô bé của tuổi thơ
54 Chương 53: Cô độc
55 Chương 54: Đau đớn - Vết thương lòng
56 Chương 55: Gặp nạn và cứu nguy
57 Chương 56: Đóa hoa tình bạn
58 Chương 57: Tủi thân và mệt mỏi
59 Chương 58: Anh trai
60 Chương 59: Tần Thế Huân
61 Chương 60: Phong cảnh đẹp nhất
62 Chương 61: Ranh giới của chúng ta
63 Chương 62: Tôi giao cuộc đời mình cho cô
64 Chương 63: Câu xin lỗi không đáng có
65 Chương 64: Bạch...
66 Chương 65: Thổ lộ
67 Chương 66: Gần gũi
68 Chương 67: Tâm tư khó đoán
69 Chương 68: Mặt trăng và những vì sao
70 Chương 69: Gặp gỡ Nguyệt Hạ
71 Chương 70: Chuyến đi của thanh xuân
72 Chương 71: Tiến về phía trước
73 Chương 72: Lửa trong băng
74 Chương 73: Viên ngọc sáng giá
Chapter

Updated 74 Episodes

1
Mở đầu
2
Chương 1: Năm thiếu gia xuất hiện
3
Chương 2: Chỗ ngồi bị bỏ trống
4
Chương 3: Cô nhân viên quán bar
5
Chương 4: Chuyện ở quán bar Hắc Thành
6
Chương 5: Học bổng
7
Chương 6: Hai điều kiện
8
Chương 7: Người xứng đáng
9
Chương 8: Oan gia ngõ hẹp
10
Chương 9: Quản gia mới
11
Chương 10: Rung động
12
Chương 11: Ấm áp
13
Chương 12: Thật dơ bẩn!
14
Chương 13: Đáng sợ
15
Chương 14: Người mà ta nhắm trúng
16
Chương 15: Dẹp loạn
17
Chương 16: Vì chúng ta là bạn
18
Chương 17: Rèn luyện
19
Chương 18: Nụ cười khuynh thành
20
Chương 19: Ký hiệu người thừa kế
21
Chương 20: Cô là ai?
22
Chương 21: Ở bên nhau như gia đình
23
Chương 22: Chúng tôi sẽ bảo vệ cô
24
Chương 23: Học võ
25
Chương 24: Một buổi học ở thư viện
26
Chương 25: Chàng trai tỏa nắng như hoa hướng dương
27
Chương 26: Vì cô ấy cái gì cũng dám làm
28
Chương 27: Thích hay không thích!?
29
Chương 28: Chủ nợ mới
30
Chương 29: Đường về nhà
31
Chương 30: Một bữa cơm bình dân
32
Chương 31: Trăm sự nhờ các cậu
33
Chương 32: Quá khứ không ngủ yên
34
Chương 33: Lễ hội trường
35
Chương 34: Cuộc thi đồng đội
36
Chương 35: Có lẽ tôi thích em mất rồi!
37
Chương 36: Nữ sinh thanh lịch
38
Chương 37: Vạn ánh hào quang-Tuyệt thế tiểu công chúa!
39
Chương 38: Pudding trà xanh
40
Chương 39: Chỉ mới là bắt đầu
41
Chương 40: Đế vương Tây Âu
42
Chương 41: Đi biển!
43
Chương 42: Khách không mời mà đến
44
Chương 43: "Xin lỗi!"
45
Chương 44: Sự cố
46
Chương 45: Người cậu ấy yêu!
47
Chương 46: Nữ hoàng - Lọ lem
48
Chương 47: Chàng trai đáng tin cậy
49
Chương 48: Khó xử
50
Chương 49: Cậu ấy như ánh đèn xa xỉ mãi không chạm tới.
51
Chương 50: Mẹ con
52
Chương 51: Quá khứ của Lâm Phúc
53
Chương 52: Cô bé của tuổi thơ
54
Chương 53: Cô độc
55
Chương 54: Đau đớn - Vết thương lòng
56
Chương 55: Gặp nạn và cứu nguy
57
Chương 56: Đóa hoa tình bạn
58
Chương 57: Tủi thân và mệt mỏi
59
Chương 58: Anh trai
60
Chương 59: Tần Thế Huân
61
Chương 60: Phong cảnh đẹp nhất
62
Chương 61: Ranh giới của chúng ta
63
Chương 62: Tôi giao cuộc đời mình cho cô
64
Chương 63: Câu xin lỗi không đáng có
65
Chương 64: Bạch...
66
Chương 65: Thổ lộ
67
Chương 66: Gần gũi
68
Chương 67: Tâm tư khó đoán
69
Chương 68: Mặt trăng và những vì sao
70
Chương 69: Gặp gỡ Nguyệt Hạ
71
Chương 70: Chuyến đi của thanh xuân
72
Chương 71: Tiến về phía trước
73
Chương 72: Lửa trong băng
74
Chương 73: Viên ngọc sáng giá

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play