Huỳnh An Thi cả người uể oải, miễn cưỡng vươn vai một cái thật sảng khoái. Cảm giác hai bên bả vai đau nhức cùng cái cổ dường như bị trật đau điếng. Cái bụng đau nhói lên mấy nhịp giống như bị ai đó dùng hết sức lực mà thụi cật lực vào đấy.
Cô co tay thành nắm đấm, đấm mạnh lên bả vai mấy cái thật mạnh. Lắc lắc cái cổ mấy lượt qua lại cho đến khi nghe một tiếng “Rắc!” thật lớn mới dừng lại thở phào:
“Hôm qua mình đã làm gì mà toàn thân lại đau nhức giống như bị xe lu nghiền nát qua vậy chứ?”
Huỳnh An Thi lắc lắc đầu, đưa tay lên khóe mắt mà dụi dụi cho nhìn rõ hơn rồi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mùa hè nắng lên rất sớm, giờ này mặt trời đã bắt đầu nhô cao rồi. Chung cư cô ở tầng tám nên cảm giác rất nóng nực mặc dù có điều hòa cả ngày.
Lê từng bước chân nặng nhọc xuống giường, khụy một cái bất ngờ vì cái chân bỗng dưng đau nhói lên. Cô hoang mang nhìn xuống đôi chân dài trắng trẻo đầy vết bầm tím, cánh tay và bắp đùi là chi chít vết bầm của vật cứng đập vào. An Thi thốt lên mấy tiếng khó nhọc:
“Quái thật, làm gì mà cơ thể mình đầy vết thương vậy, chân còn đau không đứng nổi nữa? Hôm qua đi giao đồ có một chút, chỉ say nắng xíu thôi, sao nghiêm trọng đến vầy được nhỉ?
Với một bụng thắc mắc, An Thi nén đau đớn đi vào nhà vệ sinh. Tầm bảy giờ bốn mươi lăm phút, cô bắt đầu xuống hầm chung cư để lấy xe mà chạy đi làm.
Hôm nay là thứ hai đầu tuần, một ngày không mấy đẹp trời lắm. Từ sáng sớm, Đặng Tú Linh - người yêu cô, một cô gái khá xinh đẹp và nổi bật, đã đi làm từ lâu rồi. Những ngày cuối quý, ngân hàng nơi chị làm việc có lẽ đặc biệt bận rộn hơn rất nhiều.
An Thi năm nay vừa đúng hai mười lăm tuổi, cô làm nhân viên bán hàng cho một công ty chuyên về thiết bị vật tư y tế. Một công việc khá nhàm chán và chẳng có cơ hội nào để được thăng chức trong công ty đấy.
Cô vốn không thích công việc hiện tại của mình, chẳng qua loại người như cô rất lười nhát trong việc thay đổi môi trường mới. Chính vì thế, cô đã buồn chán mà gắng bó với công ty này cũng được vài năm và chẳng có ý định thay đổi.
Trái ngược hoàn toàn với An Thi, Tú Linh là một cô gái rất xinh đẹp, năng động và luôn làm cho bất cứ ai gặp mặt lần đầu tiên cũng yêu thích. Công việc của chị không chỉ rất thuận lợi mà cơ hội thăng tiến còn luôn luôn rộng mở, An Thi rất tự hào về điều đó.
Cả hai đều đã “Come out” với gia đình từ rất sớm, gia đình họ điều là người gốc ở Sài Gòn nên cũng khá thoáng trong việc này. Chính vì thế, hai đứa đã bên cạnh nhau cũng được bảy năm rồi. Không những không bị gia đình cấm cản mà còn được họ hết sức ủng hộ, làm hậu phương vững chắc phía sau dù đôi lúc cũng có ý mong muốn hai cô gái đi lấy chồng, rồi sinh con như những người bình thường khác.
An Thi và Tú Linh đã bình yên ở cạnh nhau được bảy năm, họ cũng chưa hề có ý định đăng ký kết hôn. Chính vì thế, mấy thứ liên quan đến pháp luật hay công khai với mọi người, cả hai cô gái cũng không thèm để ý lắm. Theo như lời của Đặng Tú Linh nói thì chỉ cần gia đình đôi bên đồng ý là được, mọi lời soi mói, tò mò và kỳ thị bên ngoài đều không đáng để vào mắt.
Đó là Đặng Tú Linh nghĩ vậy, còn Huỳnh An Thi, cô vẫn rất để ý đến.
Hai người khi ở cùng nhau một thời gian thì dành dụm, chắt chiu được ít tiền mua được một chung cư theo diện nhà ở xã hội ở gần khu công nghiệp.
Từ đó, cuộc sống hai người thêm ổn định, vững chắc hơn không còn là tạm bợ nữa. Có chút gì đó gọi là lo nghĩ cho tương lai, là an cư lạc nghiệp. Có được tài sản chung, được một mối liên kết cho mối quan hệ vốn không có gì đảm bảo này.
Huỳnh An Thi bị tiếng còi xe ô tô làm giật mình, cũng vừa hay đã đến cổng công ty. Cô xuống xe, tắt máy, dẫn bộ qua cổng, gật đầu rồi mỉm cười chào với chú bảo vệ. Hai mắt cô híp lại, miệng mở rộng cười tươi mặc dù khuất sau lớp khẩu trang chú cũng không thấy, nhưng An Thi luôn luôn là thân thiện như thế.
Cô đeo một cái túi tote lớn màu hạt dẻ lên vai rồi thong thả bước vào văn phòng. Phòng làm việc của cô khá nhỏ, tính tất cả các bộ phận khác cũng chỉ tầm tám người. An Thi để cái túi gần con gấu bông nhỏ đặt trên bàn rồi ngồi xuống, mở máy tính và chăm chú nhìn vào màn hình.
Mấy người đồng nghiệp vẫn còn nhiều chuyện chưa muốn làm mà tụm năm, tụm bảy lại thì thầm to nhỏ:
- Ê tụi bây, biết cái vụ bê đê giết nhau hôm qua không?
Một chị gái làm bên nhân sự đã ngoài bốn mươi tuổi, hỏi mọi người xung quanh, trên mặt là ánh mắt khinh bỉ ghê tởm hiện rõ không muốn che đậy. Lại thêm đôi môi nhếch nhếch lên cười hả hê vì đau khổ của người khác.
Mấy tiếng thì thào xung quanh bắt đầu lớn dần:
- Cái vụ ở hẻm Ngô Tất Tố á hả? Con đó nó bê đê, chém con người tình của nó mấy chục nhát chết luôn tại chỗ.
Nam đồng nghiệp bên IT góp vui:
- Đâu có, tao đọc báo mạng thấy có mười ba, mười lăm nhát gì thôi.
Anh chàng khác vuốt vuốt ria mép, gật gật cái đầu, tỏ vẻ hưởng ứng như là hiểu biết lắm:
- Kinh tởm, biến thái quá mày ơi! Mấy con đó nó biến thái bệnh hoạn ghê!
Chị Thảo nhân sự đon đả cái miệng, ra vẻ tốt lành:
- Ừ, tội nghiệp cho ai là ba mẹ hai đứa nó, làm người thường không muốn, muốn bị bệnh hoạn.
Đám người bắt đầu hả hê, bàn tán sôi nổi hơn. Không khí trong phòng thêm sôi động bằng mấy lời miệt thị, nguyền rủa:
“Mấy con bê đê đó ghê lắm, yêu nhau mà chia tay là nó giết á.Tao nghe nói máu tung tóe đỏ một bức tường luôn.Tởm, gặp tao chắc chuyển nhà. Đúng là bệnh hoạn, cặn bã của xã hội mà. Lũ đó cho chúng nó chết hết đi!”
Huỳnh An Thi trầm ngâm nhìn vào máy tính, mấy lời bàn tán xôn xao cứ văng vẳng bên trong đầu cô. Mấy câu ác độc, chửi rủa đó phát ra từ miệng của những người có ăn học sao mà chua chát đến thế.
Cô im lặng, bất động, toàn thân lạnh toát. Trời mùa hè nóng bức mà An Thi cứ run lên từng cơn. Lời nói độc địa làm cô muốn buồn nôn. Một môi trường đầy rẫy sự kỳ thị.
Đã làm ở công ty này được ba năm hơn rồi, cô hiểu rất rõ những đồng nghiệp của mình. Chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của họ, thì họ nhất định sẽ vui vẻ mà đối đãi. Nhưng nếu bạn khác biệt, bạn đụng chạm đến lợi ích, họ lập tức sẽ sừng sộ lên mà chửi rủa, miệt thị cho hả hê mới thôi.
Nhưng xu hướng tính dục của người khác thì can dự gì tới quyền lợi của họ mà phải chịu sự lăng mạ đến tởm lợm thế này?
Huỳnh An Thi vẫn im lặng tuyệt đối, dường như không nghe thấy bất cứ thứ gì. Trong khi đầu óc vẫn còn quay cuồng với bao lời lẽ khó nghe kia, thì bỗng dưng có ai đó gọi tên cô:
An Thi, em cũng hai mươi lăm tuổi rồi nhỉ? Hình như từ khi em vào làm công ty đến nay vẫn chưa nghe em nhắc gì về người yêu em thì phải.
Giật thót mình một cái, An Thi nhìn chị nhân sự đang cười cười hỏi mình, cô có hơi chột dạ, rồi nhanh chóng trấn tỉnh, nói lí nhí:
- Dạ, hiện tại thì em chưa có người yêu.
Chị Thảo nhân sự dường như vẫn không muốn buông tha cô, tiếp tục cất lên cái giọng đều đều, nhừa nhựa nhiều chuyện:
- Cỡ tuổi em mấy đứa cháu chị một nách hai con cả rồi kìa. Hay em “bị” gì nên không muốn lấy chồng hả?
Huỳnh An Thi môi trắng bệch ra, mặt ngơ ngác nhìn chị Thảo không biết trả lời sao, lại liếc thấy mấy người cùng phòng đang chăm chú nhìn cô chờ câu trả lời giúp thỏa mãn cơn nhiều chuyện. An Thi quýnh quáng, nói lắp bắp:
- Bị... bị gì là... bị gì chị? Em vẫn còn trẻ, em muốn tập trung nhiều cho sự nghiệp trước thôi. Gia đình từ từ rồi có cũng được mà.
Chị Thảo ha hả cười, trông rất hả hê trước phản ứng lính quýnh đáng ngờ của An Thi. Rồi quyết tâm tra hỏi cho tới cùng, chị ta trả lời ngay cho câu hỏi vốn không cần mấy câu trả lời của cô:
- Thì bị bê đê chứ bị gì? Công nhân ở dưới xưởng nói cứ chiều tối là thấy con nào nó chở mày đi ngang tiệm cà phê cóc ngay chỗ đầu đường Âu Cơ đó. Nhà nó ở đó, cách vài ba hôm là nó lại thấy mày.
An Thi giả vờ cúi đầu đánh máy, len lén hít một hơi thật sâu, cố gắng vỗ về cho trái tim mình bớt đập loạn xạ trong lòng ngực. Vô thức đưa lưỡi ra liếm cái môi khô khốc đang nức nẻ, nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, nói bằng cái giọng mà cô cho là bình thườngt:
- Chị họ em chớ ai, em đang ở cùng chị họ em mà.
Chị Thảo không còn hỏi xoáy câu nào nữa, chỉ cười cười, tỏ vẻ như: “Tao không biết gì đâu, chỉ tao hỏi vậy thôi”, rồi chị nói nhanh:
- Hừm, em liệu lo có bạn trai sớm đi, chớ để bị bệnh bê đê thì khó chữa lắm. Mà nếu có yêu ai ở văn phòng này thì nhớ nói nha, chớ tụi chị sợ bị ôm lắm đó.
Chị Thảo vừa nói xong, liền đi nhanh về bàn làm việc của mình, cả đám đồng nghiệp cười lớn phụ họa theo, Huỳnh An Thi cũng cố gắng nhếch môi, trưng ra một nụ cười khó coi nhất từng có.
Bàn tay gõ phím trong run rẩy, đầu óc trống rỗng, lại nghĩ đến Tú Linh, Huỳnh An Thi thật sự rất sợ hãi tình cảm của mình bị người đời phát hiện.
***
Đã đến giờ vào làm, mọi người không ai bảo ai tự động im bặt mà giải tán, ai về chỗ ngồi nấy. Tiếng ồn xung quanh chấm dứt hẳn, nhưng mấy lời nói lúc nãy vẫn âm vang trong đầu Huỳnh An Thi như cây búa gỗ đánh mạnh vào đầu.
Ước gì, họ có thể hiểu, những người như cô cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng đang cố gắng từng ngày sống có ít cho xã hội này. Những người như cô không bệnh hoạn, biến thái, chỉ là tình yêu của cô khác với người thường.
Nhưng khác biệt không có nghĩa là cặn bã.
Có những người tưởng chừng như “bình thường” kia lại xấu xa và ác độc hơn những người bị cho là “xấu xa” như cô. Và chính những người đó đang dùng lời nói của họ giết chết những con người thiện lương luôn luôn cố gắng gấp một trăm, một ngàn lần người thường để được xã hội này chấp nhận.
-HẾT CHƯƠNG 2-
Updated 91 Episodes
Comments
PJ-Phu nhân của 2 đấng ChaeLi
vả cho phát
2024-07-01
0
LillieMary
má nội này có duyên dễ sợ 🙄
2023-08-14
3
Thái Đẩu🖋️
hay quá trời
2023-06-06
2