Hồ Ly Sư Huynh Thật Mê Người!
Là một người bình thường, cuộc sống của cậu đơn giản trôi qua chỉ bằng những việc như, đi làm, ăn uống, ngủ nghỉ, rồi lại đi làm.
Mỗi ngày trôi qua đều như một chạy trên một vòng tròn, chạy hết một vòng, rồi lại một vòng, cứ lập đi lập như thế.
Thiên Hàn tỏ vẻ của sống của cậu nhàm chán đến không thể nhàm chán hơn, nhưng ngoài những việc trên cậu cũng chả biết nên làm gì.
Cứ tưởng ngày hôm nay cũng sẽ trôi qua như mọi ngày, nhưng không, bởi vì bắt đầu từ hôm nay thôi, cậu sẽ phải tiếp đón một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình...
Mà cậu không thể ngờ tới...
⊹⊹⊹
Tại một quán Cafe nhỏ nằm gọn trong trung tâm thành phố, trong quầy hàng, một cậu thanh niên khoảng chừng mười chín, hai mươi tuổi đang đứng.
Khuôn mặt cậu vô cùng tuấn mỹ, xát thực là một mỹ nam, đôi mắt đào hoa như có nước, long lanh, mờ ảo, mà lại quyến rũ, ánh mắt như biết cười đem lại cảm giác mê đắm khó cưỡng cho người đối diện, đuôi mắt cong cong, đôi môi đỏ mộng, đôi con ngươi đen sâu thâm thẳm như có lực hút, như muốn hút linh hồn bạn vào trong.
Lúc này đôi mắt ấy đang châm chú nhìn dòng người qua lại ngoài kia, tựa hồ cậu đang suy tư về việc gì đấy.
Đột nhiên một bên tay như có một lực đẩy nhẹ, đánh thức cậu khỏi suy nghĩ.
Cậu nhìn về phía người vừa xuất hiện bên cạnh, chỉ thấy một nam thanh niên thanh tú, đôi mắt hạnh to tròn đang nhìn cậu mà mỉm cười, người này không ai xa lạ khác, chính là đứa bạn thân của cậu Chu Khải Lâm.
Thấy cậu nhìn qua chỗ mình, Chu Khải Lâm vô cùng hứng khởi mà xích lại gần, giọng nói kích động mang theo phần cao hứng và mong chờ, thanh âm vui tươi lại không thiếu đi phần năng động.
"Thiên Hàn, Thiên Hàn cậu nghĩ đến đâu rồi! có phải là muốn thử một lần hay không."
Thiên Hàn nhìn người bạn thân đang cao hứng đến kỳ quái của mình, bằng vẻ mặt khó hiểu, cậu cất tiếng, giọng nói trầm ổn nhẹ nhàng vang lên, thanh âm trong trẻo như tiếng đàn dương cầm du dương, mang theo một vài phần khó hiểu: "Việc gì?"
"Gì..đừng nói là cậu quên rồi nha"
Chu Khải lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn đứa bạn thân của mình, hắn biết trí nhớ cậu rất kém, nhưng không ngờ kém đến vậy, mới nói đây có mấy phút trước, mà giờ cậu đã quên.
Cậu đang giỡn với tôi đấy à anh bạn °∆°!...
Thiên Hàn nhìn phản ứng của hắn, cậu liền biết bản thân lại quên việc gì đó nữa rồi, mặc dù cậu biết, nhưng việc mà cậu quên, nó thường sẽ không quan trọng, nhưng cậu vẫn cố gắng lụt lội mớ ký ức về những việc đã xảy ra trong hôm nay.
Cũng không lâu lắm, trong đầu cậu liền xuất hiện một đoạn ký ức ngắn.
『 Chu Khải Lâm tay chống cằm, chán nản ngồi nhìn người đang đứng yên trước mắt mình, hắn không hiểu sao, trên đời này lại có người, có thể sống một cuộc sống nhàm chán đến vậy.
Nếu không phải cậu ta còn biết nhắn tin với mình, mình thật sự sẽ nghi ngờ rằng cậu ta có thật sự biết cách dùng điện thoại hay không, 'chậc' ít ra cũng phải chơi game, hay đọc gì đó để giải trí chứ.
Hửm đọc gì đó à...
Đúng rồi!
Như thể vừa nghĩ đến chuyện gì đó vui lắm, Chu Khải Lâm hứng khởi đứng dậy, rồi tiến lại gần cậu, nhỏ giọng nói.
"Thiên Hàn, cậu không thấy cuộc sống của cậu quá nhàm chán sao?"
"Cậu có muốn đọc thử một vài quyển Tiểu thuyết hay không"
Thiên Hàn nhíu mày, mặt đầy khó hiểu nhìn hắn hỏi.
"Tiểu thuyết...gì cơ?"
Chu Khải Lâm thấy cậu hỏi mình, hắn liền cao hứng, bắt đầu con đường liên miên giảng giải không biết khi nào kết.
"Là vậy đó! hay lắm, cậu xem thử đi, đang rất Hot đấy, nhất định cậu sẽ không 'Hối Hận' đâu." 』
Và sau đó, vì có liên tiếp vài vị khách đến quán, nên cậu vẫn chưa trả lời y, rồi từ từ quên bén luôn vụ này.
Lúc này một giọng nói hối thúc vang lên bên tai, một lần nữa kéo cậu ra khỏi vòng suy nghĩ.
"Sao rồi! nhớ ra chưa vậy."
"À rồi."
"Vậy cậu sẽ đọc phải không."
"Ừ."
"Hắc hắc, vậy khi nào tan làm mình sẽ đưa nó cho cậu."
Thiên Hàn chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, có lẽ xuất phát từ việc bản thân cảm thấy có lỗi, nên cậu đã đồng ý ngay, mà không nghĩ ngợi gì.
Và cậu cũng không biết được, vì một phút có lỗi của mình, mà thứ đáng sợ gì đang chờ đợi cậu ở phía trước...
⊹⊹⊹
"A cuối cùng cũng xong."
Duỗi thẳng cơ thể đang căng cứng gì ngồi quá lâu, Chu Khải Lâm thoải mái đến kêu thành tiếng, hắn nhìn người bên cạnh đang chuẩn bị đồ rời đi, liền xoay người lục lọi thứ gì đấy trong túi của bản thân.
"Đây rồi! nè, nhớ đọc đó."
Thiên Hàn nhìn quyển sách được đưa đến trước mặt, nội tâm không khỏi cười khổ, cậu cũng chả biết tên này hôm nay bị làm sao nữa, cố chấp muốn cậu đọc nó như vậy, đưa tay cầm lấy quyển sách bỏ vào túi.
"Được rồi, tớ về đây bye."
"Bye bye."
Thiên Hàn xoay người ra về, mà không biết tên nào đó gì đạt được mục đích, mà vẫn luôn không ngừng cười 'Hắc hắc' phía sau.
Đi trên con đường quên thuộc, mà bản thân vẫn luôn đi, cậu ngẳng đầu nhìn bầu trời đêm nay, đây là bầu trời của thành thị của thành phố, một bầu trời chẳng có một vì sao, cậu nhìn vào mặt trăng ở nơi xa xa kia.
Có lẽ đây chính là thứ đang tỏa sáng duy nhất trên bầu trời này, nó thật tỏa sáng, nhưng cậu lại thấy nó, tịch mịch và..cũng thật Cô đơn...
Tựa như một người..đang cố gắng chờ đợi ngôi sao của mình vậy...
⊹⊹⊹
Về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là đi tắm rửa, tắm xong xuôi, cậu lại làm đồ ăn, rồi lại ăn cơm, làm xong tất cả mọi việc, cũng đã gần tám giờ tối, lúc cậu chuẩn bị đi ngủ, thì lại nhìn thấy một quyển sách đang nằm gọn trên bàn.
Tiến tới cạnh bàn, cúi người cầm lấy quyển sách nọ, chỉ thấy ngoài bìa sách có một dòng chữ.
【Yêu Ma Tiên Đồ Thể】
Chắc hẳn đây là tên truyện rồi.
Vừa định bỏ quyển sách xuống, thì cậu như lại nhớ đến tên nào đó, trước khi về còn luôn miệng nhắc nhở cậu 'nhớ đọc đó.' câu nói ấy, đến bây giờ, dường như vẫn còn đang lảng vảng bên tai.
'Zaizz..' Cậu thở dài, thôi kệ cũng đang chán, đành cầm lại quyển sách, rồi xoay người vào phòng, không đọc thì thôi, đọc rồi cậu 'Hối Hận' muốn chết.
Cậu không thể ngờ, quyển Tiểu thuyết mình đang đọc, lại điên rồ đến vậy, cái tình tiết quái quỷ gì đây trời, không thể tin nổi luôn á.
Lúc đầu thì hay lắm, làm cậu không thể ngừng đọc được luôn, cậu đọc xuyên đêm, đến sáng hôm sau mà vẫn còn đọc, đọc hết quyển sách cậu lại tiếp tục lên mạng tìm đọc.
Nhưng khúc đầu hay bao nhiêu, khúc lại sau như một cái tát, tát thẳng vào mặt cậu.
Làm cậu ức chế đến độ hận không thể cào nát cái vách tường để hả giận.
Tiểu thuyết đơn giản kể về hai nhân vật, là Lãnh Tiêu Lâm và Bách Nhật Minh, trên con đường Tu Chân hai người cùng nhau trải qua bao nhiêu cực khổ, kết làm huynh đệ, hai người cùng nhau lên núi bái sư, cùng nhau vượt qua thử thách.
Tình cảm Huynh đệ hai người vô cùng tốt, cho tới khi hai người cùng thích một cô gái...
Lãnh Tiêu lâm từ nhỏ đã bị nương vứt bỏ, phụ thân thì bặt vô âm tín, chưa từng cảm nhận được cảm giác yêu thương ấm áp là gì, cho nên khi cô gái ấy xuất hiện, cho hắn cảm nhận được cái gì là yêu thương, cái gì là ấm áp, hắn từ từ yêu cô, chỉ tiếc là cô vẫn luôn một lòng yêu Bách Nhật Minh, không thèm để ý đến tình cảm hắn.
Việc này làm hắn vô cùng đau khổ, dẫn đến hắc hóa...
Ơ..Khoan khoan..cái gì vậy...
Móa! vụ gì đang diễn ra vậy, đang tình cảm huynh đệ, rồi tự dưng thành tình tay ba? rồi 'Bùm' một cái hắc hóa luôn là sao, là sao, cái tình tiết quái quỷ gì vậy!!!
không thể tin được Aaaa!
Tác giả ngươi có biết mình đang làm cái gì không vậy hả!
Thiên Hàn tức muốn nội thương, 'Tinh' đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn, cậu mở lên, liền bị một dòng chữ đập thẳng vào mắt.
【 Chu Khải Lâm: Hahah, có phải đọc rồi phải không, thế nào, hay lắm đúng không.】
Như thể nhiêu đó chưa đủ kích thích, Chu Khải Lâm lại tiếp tục bồi thêm một nhát dao.
【 Chu Khải Lâm: Bạn tốt à, huynh đệ à, tôi bị rồi, nên cậu cũng phải bị, chúng ta là 'Huynh Đệ' tốt mà, phải không nào, hahahh.】
'Bịch' Thiên Hàn ném luôn cái điện thoại vào vách tường, gầm lên đầy giận dữ.
- CHU KHẢI LÂM!!!!
Bị cơn giận che mất đi lý trí, bây giờ cậu chỉ muốn, đập đầu thật mạnh vô cái quyển Tiểu thuyết chóa móa này.
Nghĩ là làm, cậu thật sự đã làm như vậy, chỉ nghe một tiếng 'Rầm' vang lên cực lớn, rồi cậu mất luôn ý thức...
Thiên Hàn "..."
Updated 115 Episodes
Comments
°Chu Tỷ Tỷ ¶©°❤️
Tin lời những con bạn thân thì chỉ có chớt:))
2022-03-21
17
Lương Thị Ngọc Lan
Đây là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đây mà
2022-03-11
4
Ngoc Nguyen
.......
2022-02-21
3