Cứ như vậy, thời gian cứ trôi qua đi nhanh như một thước phim, mọi thứ vẫn rất bình thường không có gì thay đổi mấy. Trương Hạ Nghi cũng đã lên cấp 2, anh trai cũng đã vào đại học nên cũng ít khi về nhà nên không gian chẳng mấy ồn ào.
Dạo gần đây cô cũng kết thân với nhiều bạn mới, không phải là cô đơn, ra chơi vẫn có người đùa giỡn trêu chọc. Ngay cả thành tích học tập càng ngày càng vượt lên, đứng thứ nhất thứ hai.
Tính cách cũng dần thay đổi theo tháng năm.
……………
Nháy mắt Trương Hạ Nghi cũng đã trưởng thành, hiện tại đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học, dung mạo xinh xắn thay đổi theo thời gian, mái tóc ngắn ngang vai màu nâu tây được uốn xoăn nhè nhẹ.
Tình cảm cô dành cho hắn thì vẫn như cũ, luôn mong một ngày gần nhất sẽ được gặp lại hắn.
Cho đến khi....
Chiều hôm đó Trương Hạ Nghi có về nhà lấy chút đồ thì gặp Trương Tuấn Lộc, lâu ngày không gặp anh trai có gầy đi, vẻ mặt mệt mỏi như thiếu ngủ nằm ngữa ra ghế sofa.
Thấy anh Trương Hạ Nghi không nói gì đi thẳng vào nhà bếp gọt ít trái cây đem ra đặt nhẹ lên trên bàn, thở dài một hơi do dự hỏi.
" Bận lắm à ?"
Trương Tuấn Lộc cầm một miếng táo bỏ vào miệng, lười biếng "Ừ" một tiếng. Mặc dù khá mệt nhưng vẫn làm ra vẻ anh trai nhắc nhở em gái.
" Mày mà thi rớt, đừng có mà về nhà ăn bám."
Trương Hạ Nghi chuyển sang trạng thái bơ vơ, lập tức phản bác hầm hừ nói.
" Ủa nghỉ sao mà bảo em rớt ?"
"...."
Trương Tuấn Lộc không hứng thú uống một ngụm nước lạnh, mắt cũng không nhấc, vó vẻ đang suy nghĩ gì đó chống tay hỏi.
" Còn liên lạc với thằng Phong chứ ?"
Im lặng một hồi, cô có phần hồi hộp không nói gì nhiều chỉ nhỏ nhẹ ngắn gọn hai chữ.
" Không còn ."
"...."
" Nó có bạn gái rồi ."
Trương Hạ Nghi ngừng lại một lát, vẻ mặt không lộ ra vẻ tò mò hay hứng thú gì. Trầm mặc vài giây lâu, phản ứng đầu tiên của cô là À lên một tiếng, thanh âm kéo dài, rồi mới chính trực há miệng trả lời.
" Chứ đâu ai như anh 27 tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái ."
Trương Tuấn Lộc nghe vậy thì quay sang nhìn chằm chằm vào cô, phụt cười.
" Liên quan gì, không cần mày quan tâm ." Anh trai tức giận dùng lực gõ mạnh vào đầu cô, tự cao tự đại tỏ ý răng đe." Vậy mày thử yêu sớm đi, tao có băm mày ra không ? Anh đây chưa có thì đừng hòng mày có nhé."
Trương Hạ Nghi không lên tiếng thầm nghĩ anh trai có thể nào điên ít thôi được không, vô lý vừa phải thôi, chuyện yêu đương mà còn đòi mình là nhất, đổi được anh trai chắc có lẽ cô đã đổi từ lâu rồi.
Khoảng vài phút sau, cô cắn môi lên phòng lấy đồ rồi về lại kí túc xá, Trương Hạ Nghi biết chắc chắn sẽ có điều này nên đã chuẩn bị tinh thần từ từ trước đó không lâu.
Hắn có người yêu cũng là luật của tự nhiên, lúc ấy cô còn sợ hắn đi mà cố tình khóc thật lớn, không biết để làm gì, đúng là tuổi trẻ ngây thơ toàn làm ra những chuyện vô vị.
Về lại phòng kí túc xá cô đặt đồ lên bàn, ủ rũ cởi áo khoác. Kí túc xá 10 giờ nghiêm nên bây giờ trong phòng giờ này cũng chỉ có một mình, hầu hết bạn cùng phòng đã rũ nhau đi ăn.
Trương Hạ Nghi lấy đồ đi tắm, đứng trong nhà tắm cô nhìn thấy chính mình trong gương, không hiểu sao lại muốn khóc, muốn khóc thật lớn. Cô cúi đầu mở vòi nước, không ngừng tạt nước vào mặt.
Giống như tìm được lý do để bộc phát, một vài giọt nước mắt cũng cứ thế trào ra, không thể nào không chế lại được nó, lớp make up cũng vì thế mà trôi đi.
Nữa tiếng sau Trương Hạ Nghi miễn cường điều chỉnh lại tâm trạng, dùng khăn bông lau tóc rồi nhanh chóng đi ra.
Ba người bạn cùng phòng của cô cũng đã về, thấy bộ dạng của cô lúc nay cũng có chút sửng sốt, đôi mắt sựng mọng, chóp mũi đỏ ửng, mi mắt con vương lại vài giọt nước.
Trương Hạ Nghi không nhìn bọn họ thu mắt đi tới bàn học của mình nhếch môi chậm rãi kéo ghế nói.
"Các cậu có muốn nghe chuyện của mình không?"
....
Ngay lấp tức cả ba đồng loạt " Hả " lên đồng thanh, ngay lập tức xúm lại, ngoan ngoãn ngồi đối diện cô, xôn xao hỏi.
" Sao ? Cậu kể đi ."
" Duyên, cậu còn nhớ Vũ Đình Phong không ?"
" Nhớ ."
Nói chuyện cả một buổi, cô bèn lấy điện thoại mở lên xem giờ cũng đã qua hai tiếng trôi qua, hèn gì lại có chút buồn ngủ. Nhưng bạn cùng phòng vẫn vểnh tai lên nghe ngóng.
Vy và Hân căn bản không biết mặt mũi của cái tên Vũ Đình Phong gì đó, cũng hay nghe Trương Hạ Nghi kể lại nên có chút nảy sinh ra tính tò mò.
Mỹ Duyên xoa xoa đầu gối, ngồi ngữa ra ghế hỏi.
" Thế giờ tính sao ?"
Trương Hạ Nghi không nghĩ ngợi gì nhiều, thẳng thắng, thành thật nói.
" Đương nhiên là phải từ bỏ rồi, những năm còn lại coi như chưa từng có anh ta trong cuộc sống."
" Chắc chưa ?" Mỹ Duyên nghiêng đầu hỏi." Mình biết cậu từ hồi cấp 1 đến giờ có lần nào là cậu không nhắc đến cái tên Vũ Đình Phong."
" Lần này thì mình chắc chắn ."
Không nói gì thêm, Trương Hạ Nghi xoay người lên gường đi ngủ, cô ôm chặt gố ôm vào lòng suy nghĩ, có lẽ hắn cũng chỉ xem cô như là em gái, một cô bé vướng víu, thích chọc phá đủ thứ.
Dành cả thanh xuân để đơn phương một người có đáng không chứ...
Updated 81 Episodes
Comments
Thuy Lieu Doan
bỏ cuộc
2022-05-12
0
Lưu Trọng Trúc Khanh
Tuy mình chưa yêu ai đến như vậy nhưng đọc đến đây thì hơi cày khay sòng khong mùi khui
2022-03-06
1
Trần Ngọc
ủa na9 với nu9 cách nhau bnhiu tuổi zạ
2022-02-21
0