Tình Yêu Giấu Kín 19+
Sảnh chờ sân bay rộng lớn, ánh đèn sáng rực...
Bao nhiêu âm thanh cứ lẫn lộn người đến người đi, ở một góc nhỏ nào đó, Trương Hạ Nghi rũ mắt đầu óc rơi vào trầm tư, mặc dù đang đứng đối diện anh nhưng lại không biết nói một lời gì.
Thật ra cô đã thích thầm anh từ rất lâu, đã thích anh từ cái ánh nhìn đầu tiên, cách đây khoảng một hai năm trước anh chuyển đến cạnh nhà cô, lúc đó anh cũng chỉ là một học sinh lớp 9.
Ở cái tuổi mới biết yêu, mới lần đầu đem lòng đi thích một người khác, tâm tư lại như báu vật chỉ muốn cất giữ, chôn đi vùi lấp cho riêng mình, lại hay thấy xấu hổ khi bị người khác phát hiện mà đem ra trêu chọc.
Cảm giác chua xót cứ thế lặng yên trong trái tim của cô gái nhỏ, chôn giấu thật sâu cất giữ thật kĩ, không để cho bất kì ai biết đến mà làm tổn thương tới nó.
Tình yêu đối với cô thật sự khó hiểu.
Vài giây sau đó, bỗng dưng Trương Hạ Nghi mất lý trí, mi mắt nong nóng, sóng mũi cay sộc, dang tay ôm chặt lấy eo của anh....
Thời điểm này Vũ Đình Phong bất giác nhướm mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt đọng nước của cô, cũng không hiểu vì sao cô lại phản ứng như vậy, hoàn toàn không phản kháng, đứng yên lặng.
Trương Hạ Nghi dáng người nhỏ nhắn, 8 tuổi cũng chỉ cao đến 1m4, lực tay buông lỏng, cô hịt hịt cái mũi ý thức được mà đẩy anh ra.
Vì đụng chạm khá ngắn ngũi nên có chút nuối tiếc trong lòng, khoảng cách của hai người cũng đành miễn cưỡng giãn ra.
Thấy bộ dạng của của cô vẫn ngây ngốc như cũ anh nhếch khóe môi cười, giọng nói trầm thấp, hấp dẫn người nghe, cứ như đưa cô đi vào một thế giới khác và để lại một cảm giác lưu luyến khó có thể quên đi được.
" Sao đây ?" Vũ Đình Phong tỉ mỉ nói." Ôm tôi xong lại đẩy tôi, ý em là sao ?"
Sau một khắc Trương Hạ Nghi nghẹn ngào, chóp mũi như bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp khó khăn, mím môi nói vài lời.
" Anh... đi rồi, anh có quay lại không ?"
"…"
Vũ Đình Phong có chút sửng sốt, không nghĩ rằng cô bé sẽ hỏi như vậy, anh ngẫn ra, nhẹ nhàng À lên một tiếng chuyển hướng mắt nhỏ giọng nói, ý tình trêu đùa .
" Nếu không thì làm sao ?"
Cũng chỉ có ý định trêu đùa cô bé, biết là cô sẽ khóc nhưng vẫn cố tình trêu đùa.
"..."
Trầm mặc một lúc, Trương Hạ Nghi cảm thấy xấu hổ cực kì đành lòng im lặng, nước mắt cũng cứ thế trào ra, cổ họng bị nghẹn lại bỏ sót một vài chữ.
" Anh nhất định phải nhớ đến em oa..oa-."
Cô thầm mong liệu thời gian có thể chậm lại không ?
Để có thể giữ anh ở lại...
Điều này tựa như một giấc mơ và nó cũng chỉ mãi là một giấc mơ thôi, không thể nào thực hiện được.
Thật buồn cười mà, ngay từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc cô là gì chứ, là một đứa trẻ mới lớn à ? Hay là một ranh con vắt mũi chưa sạch.
Sự ngọt ngào này làm sao có thể cứ giành cho cô mãi như vậy được, Vũ Đình Phong anh ấy chắc chắn sẽ có bạn gái và ân cần chăm sóc cho cô gái đó thật tử tế.
Trương Hạ Nghi cảm thấy bản thân thật chật vật, xấu hổ vô cùng, thật sự muốn trốn đi đâu đó, không muốn khóc nữa mà sụt sịt cái mũi...
Vũ Đình Phong không có một chút phản ứng, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, âm thanh khá nhỏ, chân mày giãn ra tựa như một lời an ũi, xoa dịu trái tim đang sắp nứt vỡ của cô.
" Được, anh sẽ ghi nhớ .!"
Hôm nay có lẽ là ngày cuối gần nhau, có lẽ sẽ rất lâu sau đó mới có thể gặp lại anh.
Cho dù anh có đi bao lâu cô cũng sẽ chờ đợi.
Mười năm.
Mười năm năm.
Hay hai mươi năm.
Cô đều có thể chờ được, trừ khi anh đã tìm được cô gái của cuộc đời mình.
Ngày hôm đó Trương Hạ Nghi đã khóc rất nhiều, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đôi mắt sưng tấy trông vô cùng đáng thương, nỗi lòng của cô gái nhỏ như được cắt xé tan thành trăm mảnh.
Chẳng mấy ai hiểu cô...
Đau đớn vô cùng...
…………
Mấy hôm sau, Trương Hạ Nghi xuống sắc hẵng, tâm trạng hụt hẫn như không có sức sống, đây là kì nghỉ hè chán nhất mà cô từng trãi qua.
Luôn có thứ một suy nghĩ gì đó trong đầu nhưng lại cảm thấy nó không đúng lắm, ngồi trên sofa mà vò đầu bức tóc. Lúc này Trương Tuấn Lộc từ phía sau không chút cảnh giác, dùng lực đẩy mạnh đầu của Trương Hạ Nghi một cái.
"?!"
Trương Hạ Nghi ngước quay đầu lại nhìn, giọng điệu không tốt lắm, lớn tiếng nói.
" ĐỒ XẤU TRAI !"
Trương Tuấn Lộc khẽ kiềm nén lại, bây giờ anh thật sự muốn băm con em gái nghịch ngợm này thành trăm mảnh rồi vất xuống sông cho cá ăn, mà quay mặt đi không thèm nhìn mặt đáng ghét ấy nữa, cười khinh bỉ đáp.
" Đúng rồi là anh mày xấu, mà còn có đứa em xấu hơn cơ."
Cô không thèm quan tâm, thanh thản xé kẹo, nhẹ nhàng bỏ vào miệng nhai.
" Mẹ kêu anh hai đi nấu cơm nãy giờ kìa."
Trương Tuấn Lộc phì cười.
" Sao mày không đi nấu, mày cũng nên tập nấu cơm đi không mốt không thằng nào nó rước đâu."
" Tại sao em phải nấu?" Trương Hạ Nghi mặt không biến sắc thè lưỡi nói." Trong khi mẹ kêu anh !"
"...."
Mặt anh trai tối sầm lại, ra sức bóp lấy hai bên má của cô kéo ra như một chiếc cao su giai bền, cô hét ầm lên, không phục dùng sức nhéo lại.
" Đồ xấu trai bỏ raaaa..."
Hai anh em giằng co một hồi, người đi nấu cơm vẫn là Trương Tuấn Lộc.
Trương Hạ Nghi choàng chăn lên mình ôm chặt lấy đầu gối, không gian xung quanh bốn phía yên ắng vô cùng, thật thư giãn, cũng chỉ nghe được tiếng dao kéo lạch cạch từ trong bếp phát ra.
"....."
Cô thầm suy nghĩ, đơn phương một người cũng thật không dễ dễ dàng gì, thích người nhưng người cũng chỉ xem mình là em gái, thật quá đau lòng rồi.
Liệu sau này gặp lại có lẽ anh cũng đã có bạn gái.
Trương Hạ Nghi có chút ghen tị với cô gái chưa biết rõ mặt mũi kia, có lẽ cô ấy sẽ có một dung mạo xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng. Và chắc hẵn trong cuộc sống tình cảm, đều giúp anh rất nhiều.
Updated 81 Episodes
Comments
nhynhy 🌷
t 14 cao có m 5
2024-03-15
0
Lê Huệ
8t cao 1m4 ?
2023-08-16
1
Dieu Le
lúc này là bao nhiêu tuổi nhỉ
2022-11-11
1