Vì nỗi đau gần nhà nên từ năm lớp 10, chỉ cần đến kì hạn họp phụ huynh. Phạm An Hòa cô sẽ có mặt, ban đầu thì có chút hào hứng. Nhưng mấy lần sau, đều chán nản mà bị ép buộc đi giúp. Lần này cũng không ngoại lệ, cô đi vào trường, vào lớp nhìn cái không gian vắng vẻ. Liền chán nản muốn về.
Ngồi nghịch điện thoại hơn 10 phút thì lớp trưởng đến, cô chủ nhiệm cũng xuất hiện. Thật chất hôm qua đã quét lớp, rồi kê bàn ghế nên hôm nay cũng không cần. Chỉ đơn giản ghi tên bạn học theo từng bàn rồi đặt cốc nước trên mỗi bàn.
Xong việc, một số phụ huynh đã vào lớp, cô cùng lớp trưởng ra ngoài hành lang. Có điều, lớp trưởng có việc ở văn phòng Đoàn vậy nên chỉ còn lại cô. Tiếp tục ngồi nghịch điện thoại thì có một phụ huynh đến. Cô để ý thấy người này cứ nhìn đi nhìn lại cái bảng lớp. Rốt cuộc, không nén nổi tò mò bèn đến hỏi:
“Bác ơi, bác tìm lớp nào vậy ạ?”
Phụ huynh đó quay qua nhìn cô rồi cất giọng nhẹ nhàng:
“Nam Trung học ở lớp này đúng không cháu”
Hòa suy nghĩ, rồi cẩn thận hỏi:
“Bác là phụ huynh của Hoàng Nam Trung ạ?”
“Đúng vậy, bác là mẹ của nó. Cháu học cùng nó à? Nó bình thường có nghịch hay không học bài gì không?”
An Hòa cười gượng rồi nói:
“Cái này cháu cũng không thể nhận xét được. Chốc nữa, cô chủ nhiệm sẽ nói sau ạ. Bác vào lớp đi ạ, bàn thứ 2 ngồi giữa bên trong cùng ạ”
“Cảm ơn cháu”
Sau khi bác đấy đi, cô thở dài một hơi. Khí chất đến cả khuôn mặt đều giống, đúng là mẹ nào con đấy. Vậy, cái tính nghịch kia hẳn là được di truyền từ bố đi. Cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Chờ đến khi buổi họp kết thúc. Cô cùng lớp trưởng vào lớp ngồi. Ngồi được một lúc, bác phụ huynh ban nãy lại đến bắt chuyện với cô:
“Con bác nghịch vậy, mấy đứa ở lớp để ý hộ bác nhé”
Cô chưa kịp trả lời lại thì Huê - lớp trưởng đã nói:
“Cháu ngồi cùng bàn với Trung, có gì chắc chắn sẽ giúp bạn”
“Vậy bác cảm ơn trước”
“Không có gì ạ”
Trước khi đi, bác ấy còn quay lại nhìn, cô không biết bác ấy nhìn gì mà say sưa đến vậy. Rốt cuộc cũng về nhà, mọi mệt mỏi đều đan xen. Nghĩ đến đầu tuần đã học lý, thật sự là rất hành người rồi.
______Sáng hôm sau.
Hòa đến lớp, vừa đi vừa ngáp vẻ mặt buồn ngủ. Nếu không phải hôm qua thức muộn học lý, cô cũng không đau khổ như vậy. Hôm nay cô đến sớm, vào lớp cũng chỉ có vài 3 người.
Vừa vào chỗ ngồi đã gục xuống bàn, không biết ngủ được bao lâu thì có người gõ nhẹ bàn cô. Ngẩng đầu lên thì đối mặt với Hoàng Nam Trung. Vẻ mặt cậu có chút mất kiên nhẫn, lông mày nhíu lại, cất giọng hỏi:
“Hôm qua cậu nói chuyện với phụ huynh tôi?”
Nghe kĩ thì xác định đây là câu khẳng định chứ không phải nghi vấn. Cô ngơ ngác lại cẩn thận gật nhẹ đầu. Nghe thấy cậu nói tiếp:
“Những buổi họp sau, không cần nói chuyện với bà ấy”
Trong khi cô còn đang cảm thấy khó hiểu thì cậu đã rời đi. Giữa mẹ con họ chắc là có hiềm khích, cô cũng không quen biết mà hỏi nhiều. Kết quả, như dự đoán, đến tiết lý người bị đưa ra xử trạm đầu tiên chính là cô.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng cô không nghĩ đến thầy dạy lý sẽ kêu làm bài tập. Vậy nên thành công ăn điểm 0 vào sổ. Giờ ra chơi, dùng từ ngữ để miêu tả vẻ mặt của cô thì đó chính là đưa đám. Cái môn lý này, sau này học đại học có chết cô cũng phải tránh.
Điều cô không ngờ đến lại chính là, việc ăn điểm 0 này đã khiến cô trở thành tiểu điểm trong mặt thầy dạy lý. Hơn nữa, việc này còn truyền đến cô chủ nhiệm. Vậy nên sau khi học tiết 2 xong, cô đã bị gọi lên phòng giáo viên.
Diệu và Anh nhìn cô vẻ mặt đầu thông cảm. An Hòa lê cái xác mệt mỏi đi lên phòng giáo viên. Nhìn trong phòng, ngoài trừ thầy dạy lý và cô chủ nhiệm ra thì cũng không còn giáo viên nào khác. Cô Lưu - cô chủ nhiệm thấy cô vào thì gọi lại. Bắt đầu một màn truyền đạo...
“Phạm An Hòa, những môn khác, môn toán hóa văn anh của em không ở mức tạm được thì cũng là quá giỏi. Môn lý sao lại yêu kém như vậy? Em xem, điểm tổng kết môn lý của em năm ngoái là bao nhiêu”
Cô nhỏ giọng trả lời:
“5,6 ạ”
“5,6 chỉ ở mức vừa đủ để lên lớp. Nếu em cứ học không tập trung như vậy, tôi đành nhắn tin về phụ huynh của em thôi. Ở lớp tự nhiên mà môn lý của em như này, em còn muốn tốt nghiệp không?”
Cô chính thức á khẩu rơi vào im lặng. Mang tiếng là học sinh đại diên môn văn mà lúc này không biết nên nói gì. Hay là nói theo kiểu cô chủ nhiệm hiện giờ nói gì cũng đúng. Không khí rơi vào ngưng đọng, thầy Lâm - dạy lý đặt một tài liệu lên bàn đưa cho cô Lưu rồi nói:
“Cô Lưu, tôi thấy em Hoàng Nam Trung ở lớp môn lý học rất tốt. Không bằng, để 2 đứa kèm cặp nhau. Biết đâu thành tích sẽ tốt hơn thì sao? Dù sao thì cũng là "học thầy không tày học bạn" đúng không”
“Không được đầu thầy, dù gì cũng là nam nữ bất đồng. Thầy kêu bạn nữ kèm em còn được”
Chưa kịp nghe cô Lưu trả lời, Hòa đã nhanh nhẹn lên tiếng phản bác. Học với cậu ta, trừ khi cô không muốn sống. Thế nhưng 2 vị kia lại làm như không nghe thấy lời cầu nguyện của cô. Thầy Lâm nhìn cô một lượt, nhíu mày một chút rồi nói:
“Vốn dĩ môn lý đối với học sinh nữ không phải là dễ. Nhưng ít ra mấy bạn nữ khác còn được 6,5 trở nên. Cùng học với nhau sao thành tích của em lại kém như vậy?”
Updated 44 Episodes
Comments