Cảm Ơn Đã Bên Em
Nhớ năm lớp 10 đấy, có lẽ vì Phạm An Hòa cô ít nói cộng thêm việc làn da ngăm đen nên cũng không được lòng bạn học. Vốn dĩ cũng không phải bắt đầu từ lớp 10. Mà trước đó khi học cấp 2, bạn bè cũng xa lánh cô. Mấy người bạn thân thiết hồi cấp 1 cũng cách xa. Vậy nên đối với năm cấp 3 này, cô căn bản không hi vọng nhiều.
Có điều, ngày nhập học lớp 10 đó, ngoài dự đoán lại có bạn nữ bắt chuyện với cô. Thế nên dựa vào quan hệ của cô bạn đó, cô cũng đã làm quen với 1 người bạn khác. Cũng chỉ là quen đến thế, năm lớp 10 trừ 2 người bạn đó ra thì những người ở trong lớp, cô cũng ít tiếp xúc.
Lên đến lớp 11, chỗ ngồi của cô và 2 người bạn là ở bàn 4. Bên trên còn có 3 bạn nữ khác, đối với 3 bạn nữ này cô cũng có chút hảo cảm. Vậy nên cũng vui vẻ mà thân quen. Có điều, ngồi được 3 tuần thì phải chuyển lên bàn đầu, An Hòa thật sự lưu luyến bàn 4 kia...
Thực ra, ngoại trừ sự kiện đổi chỗ ấy cũng không còn gì khác biệt lắm. Có điều, cô không ngờ được rằng, sự cố ý của bạn học lại khiến bản thân cô rơi vào mối tình khó quên.
_____ 1 Tuần trước...
"Tùng tùng tùng... "
Hòa nằm gục xuống bàn, ừm chỉ cần đến tiết T. Anh là mọi suy nghĩ, tư duy logic đều bị ngưng đọng lại. Hầu như đây là dấu hiệu chung của những người mất gốc T. Anh. Bùi Huyền Diệu, bạn cô nhìn sang thầm thở dài ngao ngán.
Diệu ngồi xuống cạnh cô hỏi:
“Mày học bài cũ chưa?”
Hòa nhìn sang cô bạn của mình với ánh mắt như nhìn người thiểu năng. Chán nản lắc đầu nói:
“Mày nghĩ tao sẽ học à? Haizz”
2 người cùng nhau thở dài một hơi, đối với họ lúc này đây chính là địa ngục. Thế mà đã vào lớp được 20 phút, cô nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn về phía bảng lớn. Nghĩ lại dù sao cũng có nhiều người che vậy, chắc hẳn giáo viên sẽ không thấy nên đánh liều nằm xuống ngủ một chút.
Có điều, giấc ngủ chưa được sâu đã bị tiếng đập bàn thức tỉnh. Phạm An Hòa giật mình, vẻ mặt mơ hồ nhìn xung quanh rồi nhìn lên bàn giáo viên. Thấy cô dạy Anh đang tức giận ném mấy viên phấn vào một bạn nam. Kèm theo đó là tiếng nói giận dữ:
“Hoàng Nam Trung, nếu anh không học thì cút ra ngoài cho tôi”
Cô bất chợt có chút căng thẳng lại xen lẫn phần chột dạ. Cả lớp hầu như cũng không dám thở mạnh, dù sao bọn họ cũng đều muốn sống yên ổn ở cái lớp chọn này. Chỉ cần giáo viên tức giận, khẳng định tháng ngày sau đó cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Mà điều này thì chẳng ai muốn xảy ra cả.
Có điều nam sinh tên Hoàng Nam Trung kia hoàn toàn trái ngược, cậu ta giống như không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Cô đã gặp nhiều nam sinh nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng người khiến cô mở mang tầm mắt nhất hẳn là người này.
Hoàng Nam Trung đứng lên trước anh mắt của đám bạn xúng quanh. Cậu ta vẫn ương ngạnh không thừa nhận lỗi sai. Cô dạy Anh đành nhường xuống 1 bước. Giọng nhẹ hơn chút:
“Anh xuống ngồi ở bàn 5 dãy kia cho tôi. Không học thì để người khác học”
Trước những ánh mắt thán phục của mọi người, cậu ta hân hoan bước xuống bàn 5 phía sau bàn của cô. Diệu vội bám lấy tay cô, vẻ mặt lo sợ.
Cô nhìn sang rồi nhẹ lắc đầu, thật chất thì chính cô cũng đang sợ. Ở cái trường này, ai mà chả nghe được danh tiếng của cậu ta chứ? Gia đình thuộc diện khá giả, đấm đá không thua bất kì ai. Học lực,... ừm.. Cô cũng không thể nhận xét được. Dù sao thì, đối với cậu ta cô vừa có chút quen thuộc lại có chút lạ lẫm.
Ngồi được 5 phút, 2 người nghe tiếng người bên dưới nói:
“À.. Diệu đúng không? Ngồi dịch vào”
Diệu cũng chỉ nhìn nhìn câu ta rồi không có hành động gì khác. Cậu ta thấy vậy cũng chỉ nhíu mày rồi nằm gục xuống.
Hòa ngồi dịch vào gần với Diệu, nghe thấy cô bạn thắc mắc hỏi:
“Mày ngồi gần tao làm gì vậy?”
“Ừm.. Hâm nóng tình cảm có tính không?”
Nói xong liền bắt gặp vẻ mặt chán ghét của Diệu, cô cũng chỉ cười trừ. Có thể Diệu hiểu lầm ý của cậu ta, cô biết cậu ta muốn người phía trước che để dễ ngủ hơn..
Cũng chả hiểu sao, bắt đầu từ đó cô để ý đến cậu ta hơn. Mọi tin tức, chỉ cần xuất hiện tên Hoàng Nam Trung, cô cũng sẽ kiên nhẫn mà nghe - đọc hết. Có điều, lúc đó cô không nhận ra bản thân đã rung động từ lúc nào. ❤
{ Sáng tác truyện, đầu tiên chính là cần động lực. Mong mọi người ủng hộ nhiều hơn }
➩Tác phẩm lần này được dựa theo câu truyện của chị họ tôi. Có một số chi tiết chân thật, nhưng cũng có một số chi tiết tự nghĩ ra. Tên của nhân vật hoàn toàn không giống đời thực. Mong rằng truyện lần này sẽ giúp mọi người yêu được, sự si tình thậm chí có chút ích kỉ trong tình cảm. Đặc biệt ở cái tuổi học trò, chúng ta nhút nhát không tỏ tình, sau này nhìn nhận lại mới biết đó là hối hận❤
Updated 44 Episodes
Comments