Chương 3: Xuyên Không (2)

Từ chối không xong, cô đành phải nghe lời bà. Cố gắng nặng ra hai từ "Mẫu thân. "

"Nhi tử ngoan, ta còn chưa biết tên con? "

"A... Tên ta là Lâm Quân Dao"

"Được rồi, Dao Dao con cứ nghỉ ngơi đi. Tạm thời ta sẽ để Lạc nhi ở lại chăm sóc cho con. Có gì cứ nói cho ta biết. "

Minh Lan phi nói xong liền đem người rời khỏi, cả thân ảnh nhỏ bé lúc nãy cũng không thấy đâu. Trong phòng chỉ còn lại cô và Tiêu Lạc, không khí có chút quái dị.

Cuối cùng, Lâm Quân Dao không chịu nổi bầu không khí này, đành lên tiếng

"Đồ của ta đâu? Ta muốn...lấy lại đồ của mình. "

"Oh. Ngươi muốn nói đến bộ y phục xanh lè kì quặc đó sao? Bẩn quá, ta vứt rồi! "

Lâm Quân Dao nghe Tiêu Lạc trả lời như sét đánh ngang tai. "oh" cái thái độ đó là sao hả? Còn kì quặc? Dám bảo đồ của lão nương kì quặc?? Có mà cả ba đời tổ tông nhà ngươi đều kì quặc.

Cô xuyên đến thời đại này chỉ có mỗi bộ đồ đó là có hơi thở quê nhà, còn là niềm tự hào của cô. Vậy mà hắn lại dám đem vứt đi, đáng ghét. Có hỏi qua ý của người chủ là ta chưa hả?

Không được tức giận. Không được tức giận. Aaaaa... bổn cô nương muốn bắn người, mau đem súng cho ta.

Lâm Quân Dao trong lòng đang gào thét, chỉ hận không thể đập hắn một trận. Dù sao cô cũng là một Thiếu tướng uy vũ của hiện đại, sao có thể chấp nhặt với cái tên cổ lổ sỉ này chứ.

Tiêu Lạc nhìn sắc mặt của cô không ngừng biến đổi thì có chút buồn cười. Nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ nghiêm túc nhìn cô.

"Vật này được tìm thấy lúc ta nhặt được ngươi, còn đây là thứ lấy ra được từ bả vai trái của ngươi."

Lâm Quân Dao nghe vậy thì có chút bình tĩnh lại. Nhìn thứ được đặt trên một cái khay nhỏ. Đây là súng của cô mà, thật không ngờ vẫn còn được nhìn thấy nó.

Tiếc là đạn chỉ còn 5 viên, một viên lấy ra được từ bả vai cô nữa là 6 viên. Hừm... thà có còn hơn không. Cô nhanh nhẹn lắp viên đạn đã được rửa sạch của mình vào băng đạn rồi cất súng đi.

Tiêu Lạc không khỏi tò mò nhìn cô, hắn chưa từng được thấy qua vật như này. Trông rất nhỏ, trọng lượng cũng khá nhẹ, cả cái cục đen sì sì lại bóng loáng được lấy ra từ bả vai cô trông cũng rất mới lạ.

"Đó là thứ gì? Ta chưa nhìn thấy vật nào như vậy? " Tiêu Lạc không kìm nén được mà hỏi cô.

Lâm Quân Dao khẽ nhếch mép. Xì ! Cứ tưởng như nào, lại là một đứa con nít, tò mò tọc mạch với thứ đồ chơi nguy hiểm.

Không biết là nếu như Tiêu Lạc biết được suy nghĩ của cô, có tức điên lên mà băm cô thành nghìn mảnh hay không. Hừ! Người ta là vương gia cao cao tại thượng đó.

"Súng đó ! Đây chỉ là một thứ đồ chơi ở quê nhà của ta thôi. Ngươi không cần phải quan tâm. "

"Hahah...Không ngờ cô đã lớn như vậy còn chơi đồ chơi sao? Người ngoài nhìn vào sẽ xấu mặt lắm đấy. " Tiêu Lạc thờ ơ đáp lại, kèm theo một nụ cười châm biếm.

Lâm Quân Dao tức đến nổ phổi. Trẻ con sao? Ta là một Thiếu tướng tài năng đó, thứ đồ chơi kia còn có thể giết người trong chốc lát. Nói ra, bổn cô nương sợ sẽ hù chết ngươi. Vẫn là trẻ nhỏ, không nên biết nhiều, không chấp nhặt với ngươi.

"Là ngươi...đã cứu ta sao? " Quân Dao không thèm đếm xỉa đến lời châm chọc vừa rồi, hỏi hắn.

"Đúng vậy! Sao hả? Có muốn lấy thân báo đáp không? " Tiêu Lạc khẽ ghé sát người, giọng nói có phần ái muội vang lên bên tai cô.

Quân Dao không khỏi đỏ mặt tía tai, vội đẩy hắn ra. Một lúc sau, mới lấy lại tinh thần đáp

"Ta... ta không có bị điên mà gả cho một lão già như ngươi. Ân huệ này...nếu có cơ hội ta sẽ trả lại cho ngươi. "

"Lão già? Này, ngươi nói lí chút được không hả. Bổn vương còn rất trẻ, lại anh tuấn tiêu sái. Cả cái Đông Thành này, ai lại không muốn làm vương phi của bổn vương chứ. "

Tiêu Lạc hất hàm, khoanh tay lại, lộ ra khí thế vương giả cao cao tại thượng. Làm cho người xung quanh phải kính nể.

"Ngươi... là vương gia? "

Một người còn trẻ như hắn lại được gọi là vương gia. Ít ra cũng phải có mấy phần bản lĩnh. "Tuổi trẻ tài cao" câu này cũng có thể dùng cho hắn.

"Dù sao đi nữa, ở thời đại của ta... ngươi đã là một ông già rồi. "

Điều này cô nói không có gì sai mà, nếu tên này đến thời đại của cô đã là 3000 tuổi. Không phải một lão già thì là gì. Hừm... có thể gọi là một lão quái vật ngàn năm nữa "..."

"Thời đại? Là cái gì? Quê nhà của ngươi? " Cái tên này hắn chưa nghe thấy bao giờ, rất lạ.

"Hừm... Có thể nói là như vậy." Quân Dao ngẫm ra một lúc, mới thờ ơ đáp lại.

"..."

Không gian yên ắng một lúc. Tiêu Lạc như đang ngầm đánh giá người con gái trước mặt.

Ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt to tròn, trông rất xinh đẹp. Xung quanh cô còn tỏa ra một khí chất rất cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ. Dù đang ở ngay trước mặt, nhưng vẫn khiến người ta không thể nào chạm tới được. Thật không ngờ một nữ tử lại có được khí chất hơn người như này, quả là hiếm có.

"Nhưng....ta đã chạm vào thân thể của ngươi rồi. Không chịu trách nhiệm thì người khác sẽ cho là Tiêu Vương ta không biết lễ nghi. "

Tiêu Lạc thâm hiểm nhìn cô, cười cười một cách gian xảo. Như một con hổ đang lừa con mồi của mình vào tròng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Hot

Comments

Vuong Tieu Bao 2000

Vuong Tieu Bao 2000

A cáo già quá đi a ơi, a tưởng 1 cô gái ở thế kỷ 21-22 sẽ dễ dàng bị phong tục cổ hữu này trị đc sao

2022-10-10

1

Mộc Yêu

Mộc Yêu

súng đấy... cẩn thận hà đồ chơi nguy hiểm
like nà ❤❤❤

2020-04-14

7

Ngọc Rubi

Ngọc Rubi

Mik tới ủng hộ đây

2020-04-08

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play