Khi nhìn thấy ánh mắt của Khương Châu nhìn cậu trực tiếp như vậy thì cậu hơi sợ, tránh đi ánh mắt của hắn, chuyển sang nhìn Nghị Văn cười với hắn, Nghị Văn mỉm cười nhìn Lâm Thiên “rất vui khi được làm bạn cùng bàn với cậu”, “tớ cũng rất vui khi được ngồi chung với cậu” Nghị Văn thấy mình rất may mắn khi có thể ngồi cùng bàn với học bá ui số mình may mắn rồi “sau này giúp đỡ tớ nhiều hơn nha”.
Mấy bạn trong lớp ghen tị nói “lớp trưởng sao cậu may mắn vậy, sao có thể chọn chỗ ngồi trúng hai vị học bá vậy”, Nghị Văn nhìn mọi người cười haha “tại tớ được thần linh phù hộ nên được ngồi gần hai vị học bá” các bạn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường cũng xen lẫn hâm mộ.
Khương Châu nhíu mày khi thấy Lâm Thiên lạnh mặt với hắn lại cười với người khác là sao, hắn có làm việc gì sai với cậu ta hả, trước đây hắn đâu có bị ghẻ lạnh như vậy đâu, toàn người ta chạy theo hắn để kết bạn, vậy mà Lâm Thiên lại giám lạnh mặt với hắn. Nhưng hắn cũng mê mẩm với nhan sắc của Lâm Thiên, khi cậu bước vào hắn đã chú ý rồi, cậu cười lên rất dẽ thương còn có nụ cười quyến rũ làm biết bao nhêu người nhịp tim tăng, hắn chưa bao giờ thấy người nào xinh đẹp hơn con gái như Lâm Thiên, không chỉ có làn da trắng mà còn có đôi môi hồng như vậy, hắn cũng thích những người mũi cao như Lâm Thiên.
Lâm Thiên cho tới bây giờ nhịp tim vẫn còn đập nhanh làm cho trông người của cậu không thể nào mà bình tĩnh được, học chung lớp với Khương Châu là điều cậu mơ ước từ lâu.
Lâm Thiên rất hòa đồng còn dịu dàng cười với mọi người, chiếm được nhiều trái tim của mấy bạn trong lớp đặc biệt là mấy bạn nữ, ra chơi là đã kiếm cậu nói chuyện rồi, còn Khương Châu lạnh nhạt như thế nên mọi người không giám tiếp cận hắn, Lâm Thiên cũng biết họ chỉ coi mình là em trai anh trai hoặc là bạn thôi chứ không có ý định chuyện nam nữ đối với cậu, chứ có ai muốn bạn trai của mình lại đẹp hơn mình đâu nên cậu rất yên tâm trong việc nói chuyện với con gái.
Lâm Thiên vui vẻ trò chuyện với mọi người xung quanh nhưng lại không để ý đến Khương Châu, điều này làm cho Khương Châu cảm thấy bực mình lẫn khó chịu, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên nhíu mày tại sao cậu lại không nhiệt tình với hắn như vậy, dù ở bên ngoài mọi người thấy Lâm Thiên đối với hắn vẫn như bao bạn bè khác, nhưng Khương Châu có thể cảm nhận được cậu lạnh lùng đối với hắn, trước đây hắn không thích người xinh đẹp lại lạnh lùng với hắn.
Lý Nghị bạn thân của Khương Châu cũng để ý đến bạn thân của mình nhìn Lâm Thiên, thì trong lòng hắn rất nghi hoặc tưởng bản thân mình đa nghi, ánh mắt này của Khương Châu nhìn Lâm Thiên là có ý gì, Khương Châu có thích nam đâu nó thích Ngọc Nhiên mà “mày bị làm sao vậy”, giờ Khương Châu mới chuyển ánh mắt nhìn Lý Nghị “tao không sao”. Lý Nghị thấy quái lạ thật thái độ như vậy là có ý gì, thấy ánh mắt của Lý Nghị nhìn mình như thế thì hắn cũng không giám nhìn Lâm Thiên nữa chắc mình nhìn quá trớn rồi tuy Khương Châu không thích con trai nhưng vì Lâm Thiên rất xinh đẹp nên hắn thích nhìn.
Chương Phi cũng từ chối hiểu với ánh mắt của thằng bạn thân mình, nhưng hắn cũng phải công nhận Lâm Thiên rất xinh đẹp còn rất dẽ thương nữa, ngay cả hắn cũng rất thích nhìn người xinh đẹp chắc là Khương Châu cũng giống hắn thôi.
Khi chuyển đồ lên phòng 305 cậu rất bất ngờ khi mà người mở cửa là Chương Phi bạn thân của Khương Châu, không lễ cậu ở chung phòng với bọn họ sao, vì sao cậu biết Khương Châu và Lý Nghị là bạn thân của Khương Châu, tất nhiên là vì cậu đã điều tra rồi khi cậu thích người ta là cậu đã tìm hiểu hắn thường chơi với ai rồi.
Chương Phi cũng mỉm cười với Lâm Thiên “cậu còn đồ đặc nào nữa không tớ mang giúp cậu”, thấy sự giúp đỡ nhiệt tình của Chương Phi thì cậu cũng không muốn từ chối, có người chịu giúp sao lại từ chối “tớ còn ba cái thùng nữa ở dưới kí túc xá”, “được, Lý Nghị giúp bọn tao mang đồ với” Lý Nghị cũng rất vui khi thấy Lâm Thiên là người chung phòng của bọn họ, Lâm Thiên cười nhìn hai người “làm phiền các cậu nhiều rồi”.
Khương Châu vì hắn đang đeo tay nghe chơi game nên cũng không nghe được cuộc nói chuyện của mọi người trong phòng, điều này làm cho Lâm Thiên rất mất mát và đau lòng vì hắn không để ý đến cậu, nhưng cũng đúng thôi hắn chỉ biết cậu có một ngày thôi mà cậu nguyên ngày hôm nay có giám nói chuyện với hắn đâu, cậu vẫn mong hắn chưa có người yêu để cậu thử theo đuổi một lần.
Khi ba người định mang đồ lên thì có thì có một cô gái tới bên cạnh Lý Nghị nói “cậu có thể đưa dùm lá thư này cho Khương Châu được không” cô gái xấu hổ nhìn mọi người, ngoại hình cô gái này cũng dẽ thương xinh đẹp nhỏ nhắn nhìn vào ai cũng thích.
Lâm Thiên cảm thấy tim mình rất đau người khác có thể công khai gửi thư tình, còn cậu ngay cả cơ hội chơi thân hay theo đuổi đều không có huống chi là theo đuổi, chắc cậu còn không có tư cách, đúng là trong lòng chua thật nhưng không biết làm gì cho nó hết.
Lý Nghị cảm thấy tội cho cô gái này cũng thấy tội cho thằng bạn mình, giờ hắn cũng muốn nói thật để chấm dứt tình trạng này “tớ nghĩ cậu nên bỏ cuộc đi Khương Châu có người mình thích rồi, chắc cũng sắp đồng ý làm người yêu rồi nên cậu không cần phải đưa lá thư này cho Khương Châu đâu mắc công” cô gái đó kinh ngạc gương mặt cũng chuyển sang xanh, giờ gương mặt Lâm Thiên tái nhợt như người mất hồn nghê thấy “có người mình thích” và “sắp trở thành người yêu” là cậu không có cảm giác gì rồi, vậy là cậu nên từ bỏ hắn sau, nếu bây giờ không phải đang ở ngoài thì cậu đã khóc thật to rồi.
Cô gái cũng đỏ cả gương mặt hỏi lại “cậu ấy thích ai vậy cậu có thể nói ra tên để tớ bỏ cuộc được không” Chương Phi cũng thở dài nói “em ấy là Ngọc Nhiên bạn thanh mai trúc mã của Khương Châu nên tớ nghĩ không có ai có cơ hội chen vào” cô gái nhìn Chương Phi “à, tớ cảm ơn”, Lâm Thiên cảm thấy mất mát, tình yêu đơn phương của mình phải kết thúc trong vô vọng.
Khi ba người khiêng đồ vào phòng thì Khương Châu cũng vừa chơi game xong, hắn nhìn lên thì thấy Lâm Thiên cũng vào phòng, vậy tức là Lâm Thiên là bạn cùng phòng với bọn họ, thấy Lâm Thiên gật đầu chào, hắn cũng chào theo “sao các cậu không gọi tớ mang cùng vậy” Khương Châu nghĩ mình cũng nên hòa đồng với người bạn mới này.
Lâm Thiên nhìn Khương Châu cũng nạn ra gương mặt bình thường để nói chuyện “do ba người đủ ba cái thùng nên không có gọi cậu” tuy cậu nói giọng bình thường như vậy thôi nhưng con tim cậu đã tan vỡ rồi, mọi người cũng không phát hiện ra Lâm Thiên có chỗ nào không bình thường, Lý Nghị thấy Lâm Thiên nhanh vậy đã hòa đồng thì rất vui bọn họ có thể nhờ Lâm Thiên giảng bài hoặc chép bài của cậu cũng rất có lợi nha. Không giống như Khương Châu bạn thân mà cũng không có chịu giảng bài cho, muốn chép bài tập có câu dẽ thì nó không làm, toàn làm những bài khó, nếu bọn họ mà chép theo chắc chắn sẽ bị phạt thê thảm, nó thì hay rồi là học bá của trường nên không sợ bị thầy cô chép phạt nên bọn họ khỏi mượn bài của Khương Châu luôn, không giảng bài cho người ta thì cũng phải làm bài tập cho tử tế để người ta chép theo chứ.
Updated 70 Episodes
Comments