“Nhưng tôi chỉ muốn tặng nó cho cô.”
Câu nói này của Giang Thiên Dạ khiến Bạch Tố Tố thụ sủng nhược kinh! Nếu đây là điều mà một người đàn ông bình thường nói với cô, cô sẽ cho rằng đối phương đang tỏ tình với mình.
Thật đáng tiếc, người ngồi đối diện cô lại là Giang Thiên Dạ! Đây là nam thần trên đỉnh kim tự tháp mà các tiểu thư nổi tiếng thành phố C mơ ước được gả cho.
Bạch Tố Tố cố gắng bình tĩnh lại, không để cảm xúc nhất thời ảnh hưởng đến hình tượng bản thân. Với Tiểu Bảo, cô có thể cảm nhận được con trai hạnh phúc như thế nào khi ăn bữa tối này. Vì cô là một bà mẹ đơn thân nên Tiểu Bảo phải học cách tự lập từ rất sớm, so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, Tiểu Bảo chững chạc hơn rất nhiều. Nhưng khi Tiểu Bảo ở bên Giang Thiên Dạ, cậu bé mới thực sự giống một đứa trẻ, vô tư hồn nhiên, ngây thơ trong sáng.
Trong lúc Bạch Tố Tố đang ăn ngon lành, Giang Thiên Dạ đột nhiên hỏi: “Cô tính đối phó với Tần Viễn Viễn như thế nào? Hắn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, hắn rất cố chấp, đôi khi vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”
Bạch Tố Tố cũng có thể nhìn ra được biểu hiện của Tần Viễn Viễn hôm nay có chút điên cuồng. Cũng may bởi vì có sự xuất hiện của Giang Đại Thần nên cô và con trai mới tạm thời an toàn. Tuy nhiên, Giang Đại thần không thể bảo vệ mẹ con cô mọi lúc mọi nơi.
Bạch Tố Tố rùng mình, cô tức giận khi nghĩ tới Tần Viễn Viễn. Cô không bao giờ quên câu nói mà hắn đã chỉ vào mặt cô khinh bỉ sáu năm trước:
“Nhìn cô ta đi! Thật là ma xui quỷ khiến, cô ta giống nhị tiểu thư nhà họ Bạch chỗ nào? Còn không phải chỉ là một con hầu thôi sao? Không biết cha đẻ của cô ta có phải là một tên trộm không nữa? Mẹ ruột của cô ta có khi cũng là một con đĩ?”
Một người đàn ông với bản chất như vậy, cho dù hiện tại tiền bạc chất thành núi, cho dù địa vị của hắn có cao đến đâu, cô cũng coi thường. Nếu Tiểu Bảo đi theo hắn, cô không biết tương lai Tiểu Bảo sẽ bị hắn thay đổi thành cái dạng gì?
Vậy nên khi Giang Đại thần hỏi, cô rất khó chịu. Nghĩ đến việc đã ngủ cùng loại đàn ông đó, cô cảm thấy buồn nôn. Thật may mắn khi cô có một cậu con trai đáng yêu như Tiểu Bảo, đây chính là sự đền bù mà ông trời đã ban tặng cho cô.
Về phần đối phó với Tần Viễn Viễn như thế nào, đây vẫn luôn là tâm bệnh của Bạch Tố Tố.
“Nếu hắn lại tới quấy rối tôi, gặp một lần tôi đánh hắn một lần.” Bạch Tố Tố nhớ lại chuyện cô đánh Tần Viễn Viễn thô bạo trước mặt nhiều người 6 năm trước, hồi đó cô không đánh chết hắn, hiện tại hắn cảm thấy ngứa ngáy muốn ăn đòn đúng không?
Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc của Giang Thiên Dạ nhìn chằm chằm Bạch Tố Tố, đôi mắt sâu như biển: "Nếu cô không muốn thoả hiệp với hắn, 2 người có thể ra tòa. Nhưng nếu ra tòa, cô có thể thua."
"Tại sao? Chẳng lẽ tôi phải mất đi đứa con trai do tôi sinh ra và nuôi lớn sao? Con tôi không liên quan gì đến hắn." Khoảnh khắc Bạch Tố Tố nói câu cuối cùng: “Con tôi không liên quan gì đến hắn", sự tự tin của cô rõ ràng là không đủ.
"Quyết định cuối cùng của thẩm phán sẽ quyết định quyền nuôi con dựa trên điều kiện kinh tế." Giang Thiên Dạ nhàn nhạt nói.
“Chuyện này cũng xem xét nguyện vọng của đứa trẻ."
"Tiểu Bảo còn nhỏ, điều kiện kinh tế của Tần Viễn Viễn tốt hơn cô rất nhiều, cơ hội chiến thắng của cô rất thấp."
"Không thể! Tại sao lại là hắn? Tên khốn nạn đó, hắn không biết sự tồn tại của con trai tôi." Bạch Tố Tố có chút kích động. Điều mà Giang đại thần nhắc tới chính là điều mà cô luôn lo lắng, vấn đề này tuy đơn giản nhưng là điểm yếu của cô.
"Đây thậm chí còn có thể là một trò mặc cả để hắn giành được cô. Cô đã sinh ra đứa trẻ mà không nói cho hắn biết, từ chối quyền làm cha của hắn. Hắn có quyền yêu cầu bù đắp sự thiếu hụt của mình. Bởi vì sự thiếu hụt này là do cô gây ra, không phải do hắn tự nguyện."
“Giang đại thần! Anh đang nói cái quái gì vậy?” Bạch Tố Tố gầm lên.
“Nếu cô la hét lung tung trước tòa, cô sẽ thua nhanh hơn, họ sẽ xác định cô không ổn định về mặt tâm lý, không thích hợp để nuôi dạy con cái.” Giang Thiên Dạ nói những điều này như một thẩm phán.
Bạch Tố Tố giận tím mặt, khuôn mặt trở nên khó coi, như thể con trai mình sắp bị cướp đi. Cô biết những gì Giang đại thần nói chỉ là đề phòng trước, nhưng đây quả thực là một điều rất có thể sẽ xảy ra.
"Kết hôn với tôi. Nếu cô cùng Tiểu Bảo đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện rắc rối." Giọng điệu của Giang Thiên Dạ rất tự nhiên, tựa hồ như nói câu thời tiết hôm nay rất tốt, không thể nhìn ra cảm xúc nào khác trên khuôn mặt anh.
Bạch Tố Tố da đầu tê dại, trái tim như bị ngàn con sóng khuấy động.
"Khụ! Khụ!"
Giang Thiên Dạ vừa nói cái gì vậy?
“Giang ... Giang đại thần, anh không sao đấy chứ, đừng nói những chuyện không thực tế như thế này nữa được không? Tôi sợ mình sẽ ảo tưởng chết."
Giang đại thần trông thật bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Tố Tố: "Cô không cần phải đồng ý ngay, sau khi về nhà có thể suy nghĩ kỹ càng, chỉ cần cô kết hôn với tôi, cho dù Tần Viễn Viễn muốn thông qua pháp luật cũng vô dụng, bởi vì điều kiện của tôi tốt hơn hắn rất nhiều. Chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, quyền nuôi Tiểu Bảo đương nhiên sẽ thuộc về chúng ta.”
Bạch Thiên Bảo, người trước đó im lặng không nói, nhưng lúc này đột nhiên giơ tay lên: “Con đồng ý!”
Bạch Tố Tố vui mừng vì mình không bị sặc chết, chút ý thức duy nhất của cô kéo cô khỏi đầm lầy mê hoặc, cô hít sâu một hơi hỏi: "Giang Thiên Dạ, anh tại sao lại giúp tôi? Như vậy có ích lợi gì cho anh?"
Giang đại thần muốn kết hôn với cô, còn muốn cả con riêng Tiểu Bảo của cô. Nếu tin này truyền ra ngoài, liệu có ai tin được không?
Cô và Tiểu Bảo đâu có ý nghĩa gì đối với anh?
Bạch Tố Tố cố gắng tìm ra giá trị to lớn của bản thân và con trai đối với Giang đại thần, nhưng đáng tiếc, cô không thể tìm thấy bất cứ giá trị nào cho dù là nhỏ nhất, chứ chưa nói đến giá trị lớn lao.
Vậy, tại sao vị đại thần này lại muốn kết hôn với cô, một bà mẹ đơn thân đã có con? Chẳng lẽ Giang Thiên Dạ đã yêu thầm cô nhiều năm?
'Ha ha! Bạch Tố Tố, mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Giang Thiên Dạ mà phải lòng mày sao? Đừng làm trò cười nữa!' Bạch Tố Tố tự cười nhạo suy nghĩ điên dồ của chính mình. Chẳng có lý do gì để Giang đại thần kết hôn với cô cả, cô phải tỉnh táo lại.
Giang Thiên Dạ nhìn người phụ nữ đối diện biểu cảm thất thường, biết cô không khỏi nghi hoặc lời nói của anh, cho rằng anh tuỳ tiện, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên đưa ra một lý do: "Tôi cần cô giúp tôi ổn định vị trí Giang thiếu phu nhân. Vì vị trí này mà mẹ tôi luôn cố gắng ép buộc tôi qua lại với những người phụ nữ không rõ lai lịch.”
“Ồh! ” Bạch Tố Tố tiếp tục nhìn chằm chằm Giang Thiên Dạ, nghiêm túc lắng nghe.
"Sáu năm trước, Bạch Hy Hy tính kế để ngủ với tôi. Bây giờ, có rất nhiều phụ nữ muốn ngủ với tôi vì vị trí Giang thiếu phu nhân. Nhưng tôi không thể lúc nào cũng đề phòng."
"Còn gì nữa không? Thuyết phục tôi đi!" Đầu óc Bạch Tố Tố như có nước, không thể suy nghĩ linh hoạt như bình thường.
"Sau khi chúng ta kết hôn, tôi có con trai Tiểu Bảo, tự nhiên những người phụ nữ đó sẽ không còn hy vọng gì ở tôi nữa. Bằng cách này, tôi có được bình yên, cô giữ được Tiểu Bảo. Mỗi người chúng ta đều có được thứ mình cần, cô nghĩ sao?"
Bạch Tố Tố không kịp suy nghĩ, trong lòng vui mừng đến nỗi chỉ muốn hét lên: Tuyệt quá! Được làm vợ của Giang đại thần.
Cho dù chỉ là chiếm được địa vị, nhưng đó cũng là điều mà nhiều phụ nữ mơ ước.
Cho dù là, sau khi chiếm giữ sẽ bị đưa xuống 18 tầng địa ngục, nhưng tốt nhất vẫn nên chiếm trước.
Lời cầu hôn của Giang đại thần trong tình trạng đầu óc Bạch Tố Tố hoàn toàn không tỉnh táo, cô không nói được lời nào. Nhưng mà, Bạch Tố Tố không hề biết, đứa con trai thiên tài với đôi mắt sáng ngời của cô lại đột nhiên quay sang thương lượng với Ân nhân.
"Ân nhân, những gì người nói có thật không?"
"Tất nhiên!"
"Thời hạn là bao lâu? Mami của con hơi ngốc, suy nghĩ chậm chạp, đôi lúc dè dặt. Mami không phải không muốn đồng ý, mà là không dám đồng ý!"
Updated 64 Episodes
Comments
Hoa Cô Tử
Tiểu bảo đáng yếu qua
2023-02-19
1