Chương 3

Ba ngày trước, Tiểu Đào hấp tấp chạy đến báo cho ta về một dị tượng ở Nhân Giới.

Những thiếu nữ trong Mã Từ trấn lần lượt treo cổ không rõ lý do, dung mạo bị hủy hoại nghiêm trọng.

Chỉ trong hai tuần, đã có hơn hàng chục cô gái tự tử, mọi sự điều tra đều rơi vào bế tắc.

Ta vốn không mấy để tâm, định sẽ đẩy cho Lục Trân giải quyết. Nhưng cuối cùng, người đi lại là ta. Bởi chuyện này có liên quan đến ta.

Người ta phát hiện bên dưới chân các thi thể đều có một dòng chữ được viết bằng máu, chỉ hai chữ "Thuần Ngọc", rất rõ ràng và súc tích, như tát thẳng vào mặt ta.

Ở Nhân Giới, con người từ xưa đã luôn tôn kính, thờ phụng thần thánh. Họ xây rất nhiều đền thờ để phục vụ việc hương khói, dâng lễ và cầu nguyện. Thiên Đế dĩ nhiên là vị thần được tôn thờ nhiều nhất với số lượng tín đồ đông đảo, với hàng vạn ngôi đền trải dài khắp bốn phương tám hướng.

Và người được thờ ở vị trí thứ hai, chính là ta.

Không cần nói cũng biết, sự việc này ảnh hưởng rất lớn như thế nào đến ta.

Ta có thể không cần tín đồ, không cần thờ phụng, nhưng ta nhất định không thể để thanh danh của mình bị bôi nhọ trắng trợn như vậy.

Ta muốn tận mắt nhìn xem kẻ nào ăn gan hùm dám vu khống ta.

--

Ta mất không nhiều thời gian để đến Mã Từ trấn, một nơi có thể coi là trù phú. Theo thông tin được cung cấp, ta tìm được một gia đình có nhi nữ tự tử.

Không khí tang thương tràn ngập nơi này, ta dùng thần lực thay đổi ngoại hình lẫn dung mạo, tiếp cận để tìm hiểu sự tình.

Cuối cùng, ta cũng phần nào hiểu ra mọi chuyện.

...

Đêm xuống, không gian chìm trong tĩnh lặng. Ta nằm trùm chăn kín mít trên giường, hơi thở đều đặn, giả vờ đã ngủ say.

Bỗng một tiếng động lạ vọng vào, ta hơi hé mắt, thấy một bóng đen lơ lửng trên không từ ngoài cửa chậm rãi bay vào. Vừa đến ngay giường, nó lượn lờ một chốc rồi lao vút đến, quấn chặt cổ ta rồi tự treo lên xà nhà.

Nhưng không ngờ, một tia sáng xẹt qua, bóng đen bị cắt làm đôi, lả tả rơi xuống.

Ta nhẹ nhàng đáp xuống đất, cúi đầu nhìn cái thứ vừa ám sát ta. Một dải lụa trắng dài khoảng một trượng, mặc dù đã bị cắt đôi nhưng nó vẫn không ngừng giãy giụa, ngọ nguậy, sau cùng bị ta thu phục.

Ta đã điều tra một lượt, và biết rằng tất cả cô gái đều bị treo bởi một dải lụa trắng. Nhưng sau khi đưa thi thể xuống thì dải lụa lại biến mất vô tung.

Để xác nhận suy nghĩ của mình, ta dùng thần lực sai khiến một gia chủ có con gái, giả dạng ở đây chờ nó xuất hiện.

Ta mang dải lụa về Thiên Lý Cửu Hoa để điều tra thêm vì không dễ gì để mà luyện được một thứ đồ vật vô tri thành tinh, chắc chắn có kẻ đứng sau.

Vài ngày sau, Lục Trân đã có tin về nguồn gốc dải lụa. Hóa ra đằng sau dải lụa này là cả một câu chuyện kì bí.

500 năm trước đã từng xảy vụ việc những thiếu nữ trẻ tuổi chỉ trong một đêm liền mất tích không rõ nguyên do. Người dân huy động tìm kiếm đều không thấy, đến khi một lão nông vô tình đi lạc vào một khu rừng thì mới kinh hoàng phát hiện hàng loạt thiếu nữ đều treo cổ lên cây, gương mặt bị rạch nát.

Khu rừng mà các nàng tự tử gọi là Yểm Chi, một trong những bãi tha ma của thời chiến loạn xưa để lại.

Nơi này đã từng bị phong ấn vì oán khí quá nặng, các chiến thần khi đó không đủ thần lực để độ hóa. Chỉ là bao nhiêu vạn năm trôi qua, phong ấn yếu đi, người thường vô tình lạc vào, bị oán linh giết hại, trở thành một phần của rừng ma.

Rừng Yểm Chi mặc dù nằm ở Nhân Giới, nhưng lại thuộc quyền kiểm soát của Minh Giới, mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.

Lúc đặt chân đến rừng Yểm Chi thì trời đã về đêm, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen sâu hút như vô tận. Ta cảm nhận được oán khí nặng vô cùng, thanh âm rùng rợn theo gió thoảng bên tai, không thua gì Thiên Lý Cửu Hoa trước khi độ hóa.

Ban đầu ta định đi một mình, nhưng Lục Trân không yên tâm nên nằng nặc đòi theo.

Khẽ vuốt chiếc vòng bạc hình xoắn ốc trên cổ tay phải, ta điềm tĩnh bước vào trong.

Rừng Yểm Chi về đêm âm u dị thường. Vào ban ngày thì nhìn từ bên ngoài nó chỉ như một cánh rừng bình thường, mặc dù cảm giác vẫn rất quỷ dị.

Ta nhìn quanh một lượt, những thân cây xơ xác rỗng tuếch, mục nát hình thành những lỗ trống, trông như mặt người đang vặn vẹo, quằn quại trong thống khổ.

Những sợi dây thừng hoặc dải lụa trắng được thắt thành thòng lọng buộc trên các cành cây, đung đưa một cách quái dị, không cây nào là không có.

Liếc xuống dưới chân, hàng loạt vết nứt theo từng bước đi của ta mà lan rộng ra hai bên, cứ như vậy mà vỡ vụn thành các hố nhỏ.

Ngước mắt nhìn lên, bầu trời một màu đen kịt, che phủ các vì tinh tú. Ánh trăng vốn ở bên ngoài rất đẹp, nhưng trong đây thì không có lấy dù chỉ là một tia sáng yếu ớt.

Khung cảnh bất chợt mờ đi, sương mù từ đâu bủa vây khắp cánh rừng, mang theo lãnh khí thấm vào cốt tủy. Ta khẽ nhăn mày, vung ra một đạo tiên quang, bức lui màn sương kì dị, tiếp tục tiến về trước.

Những hình ảnh mờ ảo chập chờn lúc ẩn lúc hiện. Không biết có phải là ảo giác hay không, ta thấy khung cảnh thay đổi, đến lúc nhìn lại, ta và Lục Trân đã bị bao vây.

"Coi bộ phải phiền tiểu công chúa ngươi làm một màn siêu độ trước khi quay về nhỉ ?"

Ta không đáp lại, cùng Lục Trân phối hợp diệt lũ oán linh phá vòng vây. Lúc này, một giọng nói từ đâu vang lên.

"Ồ, đây không phải Thuần Ngọc công chúa sao ?"

Lục Trân quay sang nhìn ta, "Người quen của ngươi à ?"

Ta nhíu mày, đám chết tiệt này che hết tầm nhìn rồi, liền không do dự niệm chú. Chiếc vòng bạc tức khắc tỏa ra ánh sáng, như những nhát kiếm bén nhọn cắt ngang, đâm xuyên, khiến lũ oán linh gào thét thảm thiết, tan biến vào hư không.

"Hừ, ngươi vẫn lợi hại như trước."

Từ trên không hiện ra một bóng đen, nhẹ nhàng đáp xuống.

"Đã lâu không gặp, Bạch Cốt Hoa công chúa."

Lục Trân mở to mắt ngạc nhiên, còn ta thì sắc mặt trầm xuống.

Ta từ trước đến nay đều không tiết lộ tên của mình cho người khác, số người biết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy là kẻ này thực sự có quan hệ với ta.

Còn một điều nữa khiến ta khó chịu, đó là ta không thích người khác gọi tên ta, chứ đừng nói là gọi cả họ tên.

Đối phương đã hiện diện trước mặt, ta nghi hoặc quan sát kĩ một hồi, trong đầu bất chợt nhảy ra một cái tên có phần quen thuộc.

Tiểu Duy.

"Có vẻ ngươi nhớ ra ta rồi nhỉ ?" Ả ta nở nụ cười man rợ.

Ta lúc đầu thực sự không nhận ra, vì đối phương khác hoàn toàn với trong trí nhớ của ta.

Gương mặt ả không chỉ bị rạch nát bấy, mà còn bị bỏng toàn diện, máu chảy ròng ròng, miệng vết thương hở ra, nhìn thấy cả xương bên trong. Hai con mắt ả đỏ ngầu, hõm sâu, quầng thâm đen sì, da dẻ tái nhợt không chút huyết sắc, trông rất đáng sợ.

Ả đã chết rồi. Ta thầm khẳng định.

"Bạch Cốt Hoa, tại sao ? Tại sao ta thành ra thế này, còn ngươi vẫn cứ xinh đẹp như vậy ?"

Ả như phát điên chỉ vào ta mà gào rống, còn ta và Lục Trân thì vẫn không hiểu chuyện gì.

"Những thiếu nữ có phải do ngươi giết không ?"

Lục Trân cất giọng hỏi. Đáp lại là ánh nhìn dữ tợn của ả, điên dại cười to.

"Ta giết đấy thì sao ? Dựa vào đâu mà chúng xinh đẹp hơn ta ? Chỉ có ta là đẹp nhất, chỉ một mình ta."

Ta nhíu mày.

Tiểu Duy trước đây là tỳ nữ của ta. Nhưng trong mấy trăm ngàn tiên nga, chỉ có duy nhất nó là không thuộc về Thiên Lý Cửu Hoa, vì chân thân của nó là một con chim sẻ.

Lần đầu tiên ta gặp nó là khi nó đang thoi thóp vì bị thương và đói khát, may được ta tình cờ đi ngang cứu được.

Chưa kịp hồi tưởng thêm, ả bắt đầu điên cuồng tấn công.

Hot

Comments

Thiên Tuyết

Thiên Tuyết

Tiểu Duy mình cứ tưởng là nhân vật trong hoạ bì😂😂

2021-12-19

0

Nguyệt Linh: )🐢

Nguyệt Linh: )🐢

Thực sự luôn, lối viết của tác giả chuyên nghiệp quá

2021-12-18

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play