Chương 2: Biến cô 15 năm trước

Tại một vùng quê nghèo khó, sống quanh năm với ruộng đồng hoa màu; trời thương thì được mùa, trời hại thì mất trắng; cuộc sống người dân lênh đênh, bấp bênh khó kiếm miếng ăn.

Giữa khung cảnh đó là một khu làng với những mái nhà sụp xệ, có một gia đình cũng khó khăn không kém cạnh gì ai. Mân Hy sinh ra trong ngôi nhà đó, một tuổi thơ đầy nhọc nhằn đã đeo bám cô suốt những năm tháng tuổi nhỏ đến khi trưởng thành.

Gia đình gồm 4 người: Ba, mẹ, Mân Hy và em trai Tiểu Triết. Trước những biến cố xảy ra, mái ấm này đã êm đềm và ấm áp rất nhiều.

- Tiểu Hy, Tiểu Triết, hai đứa đâu rồi, ba về rồi đây.

- Aaaaaaaa, ba về. Ba có mua quà cho con không?

Tiểu Triết từ phía sau nhà chạy lên trước chào đón người ba vừa đi làm về. Mân Hy cũng theo sau lưng em mà chạy theo.

Ba Mân Hy là một công nhân tại xưởng sơ chế hoa màu, làm công ăn lương, nhưng lương thưởng lúc sớm lúc trễ, lúc đủ lúc không, khiến ông vô cùng khó chịu và bực tức.

- Đây, ba có mua cho hai chị em một gói bánh, hai đứa chia nhau ăn đi nhé. Mẹ các con đâu rồi?

- Mẹ đang nhổ rau sau vườn để ngày mai còn ra chợ bán.

Mân Hy đáp lại câu hỏi của ba. Rồi cô với em trai xoay ra bóc bịch bánh vừa nhận, ăn ngon lành.

Mẹ Mân Hy cũng xuất thân từ gia đình đói nghèo, lấy ba Mân Hy là trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Hai người cưới nhau rồi cùng nhau nỗ lực làm việc để kiếm miếng ăn qua ngày, nuôi nấng hai đứa con thơ.

Mẹ Mân Hy ở nhà, lo cơm nước gia đình, bà ta có một khu vườn sau nhà, ngày ngày chăm sóc trồng rau để khi thu hoạch mang ra chợ bán, đổi lấy thức ăn phụ giúp cho chồng.

Cuộc sống nghèo khó, ba mẹ lại không được đến trường, nhưng họ lại sinh ra hai đứa con vô cùng thông minh, nhanh trí và tài giỏi.

Mân Hy ngay từ những ngày đầu tiên đi học, thầy cô đã vô cùng ngỡ ngàng trước sự tiếp thu kiến thức của cô. Học đến đâu Mân Hy hiểu đến đấy, còn rất biết vận dụng lí thuyết vào thực tế.

Bấy giờ, Mân Hy chỉ mới 6 tuổi, nhưng khả năng của Mân Hy lại được thầy cô vô cùng kính nể và ngưỡng mộ. Ai ai cũng muốn tạo điều kiện tốt nhất để cô có thể vượt qua hoàn cảnh tiếp tục đến trường.

Kém Mân Hy một tuổi, là Minh Triết ( Tiểu Triết), không phải là thông minh, Minh Triết là một người tài hiếm có của thế hệ này.

Chưa được đến trường, nhưng Tiểu Triết thường xuyên nghe mẹ tính toán, cậu cũng chăm chú tính toán theo và sau đó, cậu thành thục hết những phép tính cộng trừ cơ bản của lớp 1, lớp 2 mà không cần ai dạy dỗ.

Tài năng của hai chị em đã nhanh chóng vang xa khắp làng quê Thanh Châu này, ai ai cũng biết đến, ai ai cũng yêu mến và hâm mộ gia đình này.

Địa phương cũng đến nhà thăm hỏi, mong muốn ba mẹ Mân Hy cho hai chị em đến trường để phát huy toàn bộ năng lực của bản thân. Nhưng nhà nghèo quá, miếng ăn còn không đủ, làm sao có thể lo cho hai chị em cùng lúc như thế được. Ba mẹ Mân Hy cũng phân vân và dằng vặc lắm.

Thấy tinh thần ham học và bao ước mơ trên người hai đứa trẻ, ba Mân Hy cũng cắn răng chịu vất vả, đi làm thêm làm mướn để kiếm tiền lo cho hai chị em. Mẹ Mân Hy cũng nhận việc thời vụ về nhà làm thêm để gánh vác bớt gánh nặng.

Cuộc sống khó khăn khiến cho người sống trong cùng cực cũng trở nên tha hóa. Ba Mân Hy ngày càng bất mãn với thời cuộc, làm như trâu như ngựa nhưng chưa bao giờ đủ chứ đừng nói gì đến việc là thừa.

Ông bắt đầu chán nản, mệt mỏi và dần dần thay đổi. Mỗi ngày ông đều lấy lí do tăng ca, rồi sau giờ làm, la cà cùng với các công nhân khác, rượu chè bê bết, ngày nào cũng toàn hơi men trong người.

Đến khuya mới về đến nhà, làm được bao nhiêu cũng tiêu hết, không đưa cho mẹ Mân Hy đóng tiền học phí cho hai đứa trẻ. Ngày qua tháng lại, cuộc sống càng khốn đốn hơn gia cảnh mỗi ngày một tệ đi, ba mẹ con Mân Hy thui thủi cùng nhau, chia nhau miếng cháo miếng rau. Đã rất lâu, không nhận lấy tình thương từ ba.

Thế nhưng, biến cố đâu dừng lại ở đó, trong một cuộc tụ họp tại bàn nhậu của ba Mân Hy, biết tâm thế ông bất mãn, chán ghét cuộc sống này, một người chú khác đã nhét vào tay ông một gói bột trăng trắng; đó là ma túy.

- Nếu cảm thấy đời này quá nhạt nhẽo, hãy dùng nó đi. Anh sẽ thấy đỡ hơn. Người chú kia mặt nguy hiểm lôi kéo ba Mân Hy vào con đường nghiện ngập.

Lúc đầu, ông ấy không chơi, vì thứ này khiến biết bao nhiêu người sống không bằng chết, ông không muốn. Nhưng trước sự thôi thúc của những người xung quanh, ông đánh liều vì thật sự ông cũng chẳng thiết sống nữa.

Cứ mỗi ngày một ít, không bao lâu, ông ta đã biến thành một kẻ nghiện chính hiệu. Lúc đầu, người ta cho ông dùng miễn phí, sau này nghiện rồi, có tiền mới có hàng.

Cả ngày làm được bao nhiêu tiền, ba Mân Hy đều dùng nó để mua ma túy, chứ mỗi lần lên cơn, ông lại không chịu nổi.

Tiền làm ra mua ma túy hết rồi đã đành, còn về nhà moi móc tiền từ vợ của mình, tiền dành dụm đóng tiền học cho con, ông cũng lấy luôn. Khác gì cầm thú đâu.

Không lấy được tiền, ông thỏa sức đánh đập, vung ném cả những vật dụng trong nhà bể nát. Mẹ Mân Hy mang trong người biết bao nhiêu vết tích, bầm tím và ngày càng nghiêm trọng hơn.

Từ lâu, lòng yêu thương dành cho người ba đáng kính của hai đứa trẻ đã không còn, thay vào đó là sự hận thù, căm ghét,... Chỉ muốn giết chết ông cho người mẹ đáng thương kia đỡ vất vả.

Nhưng phận làm con, không thể làm chuyện nghịch thiên được. Mân Hy và Tiểu Triết cũng chỉ biết quỳ lạy van xin ông ta không đánh đập mẹ nữa.

Tiếng khóc của hai đứa trẻ đau đớn vang lên khắp cả khu xóm nhỏ. Nhưng tiếng đánh tiếng đập vẫn cứ liên hoàn xảy ra, máu đã túa ra trên khắp thân thể mẹ, không còn một chút sức sống nào. Thế nhưng ngày hôm sau, mẹ Mân Hy vẫn cặm cụi mang rau ra chợ bán, kiếm tiền cho hai con.

Không cầm nổi đau thương, ngày nào, Mân Hy và Tiểu Triết đều ăn cơm chan nước mắt đầm đìa mà thương mẹ.

Còn người đàn ông kia, mấy ngày mới về nhà một lần, cứ mỗi lần về là đòi tiền. Nhưng hôm nay ông về, tiền thật sự đã không có để đòi, đánh cũng đánh xong, đập bể cũng đã đập hết, nhưng một đồng cũng không có để ông mang đi mua thuốc.

Ông hằn học bước ra khỏi nhà, lang thang trên co. đường vắng tanh không kẻ qua lại, thì bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt ông, mang cho ông một gói thuốc phiện.

Thấy thuốc, ông sáng cả mắt, giơ tay quờ quạng chụp lấy, nhưng đâu phải dễ gì mà được. Ngược lại, ông phải đổi lấy một điều kiện của tên kia.

Chính điều kiện ấy, đã mang lại cho Mân Hy 15 năm sống không bằng chết, đau thương và tuyệt vọng. Cuộc đời cô mất dần ánh sáng, lớn lên trong nỗi dằng vặc bản thân.

Chapter
1 Chương 1: Đã rất lâu, em không ngủ ngon như thế.
2 Chương 2: Biến cô 15 năm trước
3 Chương 3: Thả em trai cháu ra
4 Chương 4: Viễn cảnh đau thương
5 Chương 5: Gia đình tan vỡ
6 Chương 6: Tẩy não
7 Chương 7: Con lo cho mẹ được mà..!!
8 Chương 8: Gặp gỡ
9 Chương 9: Giàu như anh thì làm sao hiểu.
10 Chương 10: Quà xin lỗi của Lục tổng
11 Chương 11: Người của tôi
12 Chương 12: Anh có chút thay đổi
13 Chương 13: Thực tập sinh Mân Hy.
14 Chương 14: Đòi công bằng cho mình
15 Chương 15: Tố chất một nhà lãnh đạo
16 Chương 16: Mân Hy bị vu oan
17 Chương 17: Phòng kinh doanh 3 đầy ám ảnh
18 Chương 18: Chúng tôi đã quay lại
19 Chương 19: Gặp Trạch Dương ở cửa hàng tiện lợi
20 Chương 20: Tập đoàn J
21 Chương 21: Bữa tiệc của Lục tổng
22 Chương 22: Con sâu rượu Mân Hy
23 Chương 23: Đừng sợ, có anh đây..
24 Chương 24: Thời cơ của tập đoàn J
25 Chương 25: Cô làm tốt lắm.
26 Chương 26: Cuộc gặp mặt
27 Chương 27: Lục tổng, anh điên rồi à?
28 Chương 28: Lục tổng ghen rồi..
29 Chương 29: Tình thân hay tình yêu..
30 Chương 30: Xin lỗi.
31 Chương 31: Hóa ra mình đã lầm
32 Chương 32: Lạnh
33 Chương 33: Tâm sự
34 Chương 34: Ngoan
35 Chương 35: Hạnh phúc ngắn ngủi...
36 Chương 36: Hạ Phương
37 Chương 37: Buổi tối cuối cùng tại Resort Rose
38 Chương 38: Ngày trở về
39 Chương 39: Tường rào vô hình
40 Chương 40: Bị phát hiện
41 Chương 41: Chúng ta là người của hai thế giới
42 Chương 42: Xa cách
43 Chương 43: Những ngày sau chia tay mới thật sự đáng sợ
44 Chương 44: Tốt nhất cô nên từ chức đi.
45 Chương 45: Kế hoạch của Dương Lập Thành
46 Chương 46: MOP gặp chuyện
47 Chương 47: Anh cũng không tin em sao?
48 Chương 48: Sáng tỏ
49 Chương 49: Rời xa MOP, đến với tập đoàn J
50 Chương 50: Chia tay Mân Hy
51 Chương 51: Tuệ Giang và Trạch Dương
52 Chương 52: Thuốc và kí ức
53 Chương 53: Đính hôn
54 Chương 54: Tháng sau Thiên Uy đính hôn rồi
55 Chương 55: Ác mộng mờ ảo
56 Chương 56: Lạc lõng.
57 Chương 57: Hứa với anh
58 Chương 58: Không phải cô thích Dương Lập Thành chứ?
59 Chương 59: Hợp tác
60 Chương 60: Âm mưu Hoàng Gia Nhân
61 Chương 61: Tuệ Giang rời MOP
62 Chương 62: Bữa tiệc
63 Chương 63: Kế hoạch thành công
64 Chương 64: Chúng ta kết hôn đi
65 Chương 65: Là anh có lỗi với em
66 Chương 66: Làm gì có sự lựa chọn nào
67 Chương 67: Mai Yên biết rồi
Chapter

Updated 67 Episodes

1
Chương 1: Đã rất lâu, em không ngủ ngon như thế.
2
Chương 2: Biến cô 15 năm trước
3
Chương 3: Thả em trai cháu ra
4
Chương 4: Viễn cảnh đau thương
5
Chương 5: Gia đình tan vỡ
6
Chương 6: Tẩy não
7
Chương 7: Con lo cho mẹ được mà..!!
8
Chương 8: Gặp gỡ
9
Chương 9: Giàu như anh thì làm sao hiểu.
10
Chương 10: Quà xin lỗi của Lục tổng
11
Chương 11: Người của tôi
12
Chương 12: Anh có chút thay đổi
13
Chương 13: Thực tập sinh Mân Hy.
14
Chương 14: Đòi công bằng cho mình
15
Chương 15: Tố chất một nhà lãnh đạo
16
Chương 16: Mân Hy bị vu oan
17
Chương 17: Phòng kinh doanh 3 đầy ám ảnh
18
Chương 18: Chúng tôi đã quay lại
19
Chương 19: Gặp Trạch Dương ở cửa hàng tiện lợi
20
Chương 20: Tập đoàn J
21
Chương 21: Bữa tiệc của Lục tổng
22
Chương 22: Con sâu rượu Mân Hy
23
Chương 23: Đừng sợ, có anh đây..
24
Chương 24: Thời cơ của tập đoàn J
25
Chương 25: Cô làm tốt lắm.
26
Chương 26: Cuộc gặp mặt
27
Chương 27: Lục tổng, anh điên rồi à?
28
Chương 28: Lục tổng ghen rồi..
29
Chương 29: Tình thân hay tình yêu..
30
Chương 30: Xin lỗi.
31
Chương 31: Hóa ra mình đã lầm
32
Chương 32: Lạnh
33
Chương 33: Tâm sự
34
Chương 34: Ngoan
35
Chương 35: Hạnh phúc ngắn ngủi...
36
Chương 36: Hạ Phương
37
Chương 37: Buổi tối cuối cùng tại Resort Rose
38
Chương 38: Ngày trở về
39
Chương 39: Tường rào vô hình
40
Chương 40: Bị phát hiện
41
Chương 41: Chúng ta là người của hai thế giới
42
Chương 42: Xa cách
43
Chương 43: Những ngày sau chia tay mới thật sự đáng sợ
44
Chương 44: Tốt nhất cô nên từ chức đi.
45
Chương 45: Kế hoạch của Dương Lập Thành
46
Chương 46: MOP gặp chuyện
47
Chương 47: Anh cũng không tin em sao?
48
Chương 48: Sáng tỏ
49
Chương 49: Rời xa MOP, đến với tập đoàn J
50
Chương 50: Chia tay Mân Hy
51
Chương 51: Tuệ Giang và Trạch Dương
52
Chương 52: Thuốc và kí ức
53
Chương 53: Đính hôn
54
Chương 54: Tháng sau Thiên Uy đính hôn rồi
55
Chương 55: Ác mộng mờ ảo
56
Chương 56: Lạc lõng.
57
Chương 57: Hứa với anh
58
Chương 58: Không phải cô thích Dương Lập Thành chứ?
59
Chương 59: Hợp tác
60
Chương 60: Âm mưu Hoàng Gia Nhân
61
Chương 61: Tuệ Giang rời MOP
62
Chương 62: Bữa tiệc
63
Chương 63: Kế hoạch thành công
64
Chương 64: Chúng ta kết hôn đi
65
Chương 65: Là anh có lỗi với em
66
Chương 66: Làm gì có sự lựa chọn nào
67
Chương 67: Mai Yên biết rồi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play