Chương 5: Gia đình tan vỡ

" Choang ".... Tiếng chén vỡ vụn rơi xuống đất. Mân Hy cầm chén cháo lúc nảy ông ta vừa húp xong, ném một phát thật mạnh vào đầu ông ta. Máu túa ra như mưa, ông ta bất ngờ mà đứng im như tượng.

- Mân Hy, con làm gì vậy. Con không được làm vậy.

Người mẹ cố sức vùng dậy, chạy lại ôm đứa con gái của mình. Sợ người đàn ông kia hóa điên, sẽ đánh chết nó mất.

- Ông trả em trai lại cho tôi. Ông trả con trai của mẹ tôi lại đây.. Mau lên.

Mẹ Mân Hy nghe tiếng con nói, không hiểu chuyện gì, bà quay sang nắm chặt tay Mân Hy mà hỏi.

- Mân Hy, con nói gì vậy, sao lại liên quan đến em con. Chuyện này là sao?

- Sao mày biết, ai nói cho mày biết.

Chưa kịp để Mân Hy trả lời câu hỏi của mẹ, ông ta đã gào lên, hai mắt đỏ ngòm nhìn Mân Hy, tay gồng lên toàn gân xanh, ông không nghĩ sẽ có người biết đến chuyện ông làm.

- Ông đã mang em trai tôi đi đâu rồi, ông trả nó cho tôi đi, tôi năn nỉ ông. Mân Hy hai hàng nước mắt tuôn dài, quỳ xuống mà năn nỉ người cha độc ác kia của mình.

Mẹ Mân Hy dần hiểu chuyện, buông con gái ra, bước lại. Nỗi đau như được khoáy sâu hơn, hai hàng nước mắt kiềm nén đêm giờ đã bắt đầu rưng rưng, chỉ đợi một câu nói sẽ chực trào ra.

- Là sao. Minh Triết đâu? Ai là người bắt nó, giờ nó đang ở đâu. Đưa tôi đi gặp nó. Tôi dẫn nó về.

Mẹ Mân Hy cắn chặt răng, khó khăn mà mở lời. Không phải bà sợ người đàn ông kia, mà bởi vì bà có chết cùng chẳng thể ngờ người chồng cùng chung chăn gối, vượt qua khó khăn bao nhiêu năm lại đành lòng vứt bỏ đi đứa con trai của mình.

- Khóc lóc cái gì, đau buồn cái gì. Tôi là vì muốn nó có cuộc sống tốt hơn. Người ta sẽ nuôi nấng nó thành tài, sau này nó sẽ tìm về thôi, gì mà phải căng thẳng như thế.

Mẹ Mân Hy nghe những lời thong thả từ miệng người đàn ông kia, bà chẳng còn chút cảm xúc gì, miệng mỉm cười nhạt nhẽo, tim đau thắt lại:

- Ông thôi khỏi phải ngụy biện cho căn bệnh nghiện ngập của mình. Ông chỉ lấy lí do cho việc độc ác của ông thôi. Ông không phải con người, ông là cầm thú, chết 100 lần cũng không hết tội.

- Này, tôi nhún nhường chứ không phải là tôi không dám đánh đâu nhé. Cẩn thận lời nói của bà nếu không mặt trời ngày mai bà cũng chẳng còn tìm thấy đâu.

Minh Quốc hất mặt vợ mình, mặt kênh lên mà hống hách, rồi từ trong túi áo rút ra một cộc tiền khoảng chừng vài chục triệu, vứt thẳng vào mặt mẹ Mân Hy:

- Đây là tiền, lấy đó mà sắm sửa, nộp tiền học cho con nhỏ kia, đừng có suốt ngày ở đó khóc lóc khó coi. Con trai đưa cho người ta nuôi, chứ có chết đâu mà suốt ngày như đám tang thế.

Tức nước thì vỡ bờ, người phụ nữ kia chẳng cam chịu nữa. Trước đây vì sợ ông ấy đánh con, bà câm nín mặc kệ cho ông đánh đập, giờ thì còn gì nữa đâu. Bà cũng chẳng thiết sống trên đời nữa. Mặt bà trở nên trân tráo, ánh mặt đầy thù hận, rồi cất giọng dõng dạc:

- Tôi chả bao giờ cần mấy đồng tiền bán con dơ bẩn này, chẳng khác gì hút máu tanh người khác mà sống. Ông cầm đi mà hút chích, mẹ con tôi sẽ đi nơi khác mà sống, ông cứ ở đây mà hưởng thụ tiền bạc giàu có của mình.

Bà ta cầm nắm tiền trên tay, vứt thẳng vào mặt người đàn ông thối nát kia, khinh bỉ mà ôm Mân Hy bước ra khỏi nhà. Nhưng chưa kịp đi ra khỏi cửa, bà ta đã bị Minh Quốc nắm tóc kéo lại, hai mẹ con ngã nhào ra sau, vật vã dưới đất.

- Mày nghĩ tao thích ở đây lắm sao? Mày cứ ở lại cái khu thối nát, nghèo đói này đi. Tao đi chỗ khác, sau này có chết đói cũng đừng tìm đến tao.

Chẳng nhìn lại phía sau, ông bỏ mặc mẹ con Mân Hy khóc lóc ôm nhau trong bóng tối lạnh ngắt.

Và thế là gia đình êm ấp, hạnh phúc từ ngày nào giờ đã tan nát và cô độc. Hai tấm thân bé nhỏ vốn đã vất vả, giờ còn khó khăn hơn. Nhưng ít nhất, mẹ Mân Hy cũng không phải chịu những trận đòn roi khốc liệt kia nữa.

Minh Quốc bỏ đi, cũng không biết ông đi đâu, có người nói ông ta ăn chơi sa đọa ở các quán karaoke, rồi Bar rồi Club khắp chốn thành thị, có người nói ông đã bị giang hồ đánh chết. Dần dần thời gian trôi đi, những thông tin từ ông cũng nhạt nhòa theo năm tháng.

Mân Hy lớn lên trong vòng tay của mẹ, cuộc sống tuy khó khăn, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, mẹ con chia nhau từng mảnh vải, nhưng không cãi vã, không đánh đập. Nỗi đau cũng dần được nguôi ngoai. Chỉ có nỗi mất mác trong lòng Mân Hy cứ dai dẳng theo đuổi cô.

Viễn cảnh ngày Mân Hy mất em trai cứ luôn thường trực, ám ảnh trong tâm trí cô, đau thương khiến cho cô bé nhỏ mỗi đêm đều nằm thấy ác mộng.

Thấy em trai bị bắt, thấy em ấy phải sống cuộc sống cô đơn, lạc lõng, thấy em ấy mỗi ngày phải chịu sự dày vò,... Mân Hy không thể ngủ, thức mãi đến sáng. Ngày qua tháng lại, điều đó cũng trở thành thói quen đeo bám cô bé suốt khoảng thời gian trưởng thành.

Mẹ con Mân Hy được hàng xóm giúp đỡ, xung quanh xóm chỉ toàn các bác, các bà đã già, không con cái, không người thân. Họ xem Mân Hy là cháu, cùng nhau nuôi dưỡng cô bé, bù đắp lại tình thương mà Mân Hy còn thiếu.

Mân Hy nhờ vậy mà được đến trường, hoàn cảnh không tốt, nên ý chí phấn đấu và khao khát tìm lại em trai luôn thôi thúc trong lòng cô bé. Mân Hy học hành ngày càng tốt hơn, thành tích cả tỉnh Thanh Châu không ai theo kịp...

Đó là niềm tự hào duy nhất của chính người mẹ quá khổ cùng kia, đêm nào bà cũng khóc vì thương nhớ con trai và khóc vì sợ không đủ sức lo cho con gái....

Năm tháng cứ dần trôi đi, chẳng ai biết Minh Triết giờ đây sống ra sao, như thế nào...!!!

Chapter
1 Chương 1: Đã rất lâu, em không ngủ ngon như thế.
2 Chương 2: Biến cô 15 năm trước
3 Chương 3: Thả em trai cháu ra
4 Chương 4: Viễn cảnh đau thương
5 Chương 5: Gia đình tan vỡ
6 Chương 6: Tẩy não
7 Chương 7: Con lo cho mẹ được mà..!!
8 Chương 8: Gặp gỡ
9 Chương 9: Giàu như anh thì làm sao hiểu.
10 Chương 10: Quà xin lỗi của Lục tổng
11 Chương 11: Người của tôi
12 Chương 12: Anh có chút thay đổi
13 Chương 13: Thực tập sinh Mân Hy.
14 Chương 14: Đòi công bằng cho mình
15 Chương 15: Tố chất một nhà lãnh đạo
16 Chương 16: Mân Hy bị vu oan
17 Chương 17: Phòng kinh doanh 3 đầy ám ảnh
18 Chương 18: Chúng tôi đã quay lại
19 Chương 19: Gặp Trạch Dương ở cửa hàng tiện lợi
20 Chương 20: Tập đoàn J
21 Chương 21: Bữa tiệc của Lục tổng
22 Chương 22: Con sâu rượu Mân Hy
23 Chương 23: Đừng sợ, có anh đây..
24 Chương 24: Thời cơ của tập đoàn J
25 Chương 25: Cô làm tốt lắm.
26 Chương 26: Cuộc gặp mặt
27 Chương 27: Lục tổng, anh điên rồi à?
28 Chương 28: Lục tổng ghen rồi..
29 Chương 29: Tình thân hay tình yêu..
30 Chương 30: Xin lỗi.
31 Chương 31: Hóa ra mình đã lầm
32 Chương 32: Lạnh
33 Chương 33: Tâm sự
34 Chương 34: Ngoan
35 Chương 35: Hạnh phúc ngắn ngủi...
36 Chương 36: Hạ Phương
37 Chương 37: Buổi tối cuối cùng tại Resort Rose
38 Chương 38: Ngày trở về
39 Chương 39: Tường rào vô hình
40 Chương 40: Bị phát hiện
41 Chương 41: Chúng ta là người của hai thế giới
42 Chương 42: Xa cách
43 Chương 43: Những ngày sau chia tay mới thật sự đáng sợ
44 Chương 44: Tốt nhất cô nên từ chức đi.
45 Chương 45: Kế hoạch của Dương Lập Thành
46 Chương 46: MOP gặp chuyện
47 Chương 47: Anh cũng không tin em sao?
48 Chương 48: Sáng tỏ
49 Chương 49: Rời xa MOP, đến với tập đoàn J
50 Chương 50: Chia tay Mân Hy
51 Chương 51: Tuệ Giang và Trạch Dương
52 Chương 52: Thuốc và kí ức
53 Chương 53: Đính hôn
54 Chương 54: Tháng sau Thiên Uy đính hôn rồi
55 Chương 55: Ác mộng mờ ảo
56 Chương 56: Lạc lõng.
57 Chương 57: Hứa với anh
58 Chương 58: Không phải cô thích Dương Lập Thành chứ?
59 Chương 59: Hợp tác
60 Chương 60: Âm mưu Hoàng Gia Nhân
61 Chương 61: Tuệ Giang rời MOP
62 Chương 62: Bữa tiệc
63 Chương 63: Kế hoạch thành công
64 Chương 64: Chúng ta kết hôn đi
65 Chương 65: Là anh có lỗi với em
66 Chương 66: Làm gì có sự lựa chọn nào
67 Chương 67: Mai Yên biết rồi
Chapter

Updated 67 Episodes

1
Chương 1: Đã rất lâu, em không ngủ ngon như thế.
2
Chương 2: Biến cô 15 năm trước
3
Chương 3: Thả em trai cháu ra
4
Chương 4: Viễn cảnh đau thương
5
Chương 5: Gia đình tan vỡ
6
Chương 6: Tẩy não
7
Chương 7: Con lo cho mẹ được mà..!!
8
Chương 8: Gặp gỡ
9
Chương 9: Giàu như anh thì làm sao hiểu.
10
Chương 10: Quà xin lỗi của Lục tổng
11
Chương 11: Người của tôi
12
Chương 12: Anh có chút thay đổi
13
Chương 13: Thực tập sinh Mân Hy.
14
Chương 14: Đòi công bằng cho mình
15
Chương 15: Tố chất một nhà lãnh đạo
16
Chương 16: Mân Hy bị vu oan
17
Chương 17: Phòng kinh doanh 3 đầy ám ảnh
18
Chương 18: Chúng tôi đã quay lại
19
Chương 19: Gặp Trạch Dương ở cửa hàng tiện lợi
20
Chương 20: Tập đoàn J
21
Chương 21: Bữa tiệc của Lục tổng
22
Chương 22: Con sâu rượu Mân Hy
23
Chương 23: Đừng sợ, có anh đây..
24
Chương 24: Thời cơ của tập đoàn J
25
Chương 25: Cô làm tốt lắm.
26
Chương 26: Cuộc gặp mặt
27
Chương 27: Lục tổng, anh điên rồi à?
28
Chương 28: Lục tổng ghen rồi..
29
Chương 29: Tình thân hay tình yêu..
30
Chương 30: Xin lỗi.
31
Chương 31: Hóa ra mình đã lầm
32
Chương 32: Lạnh
33
Chương 33: Tâm sự
34
Chương 34: Ngoan
35
Chương 35: Hạnh phúc ngắn ngủi...
36
Chương 36: Hạ Phương
37
Chương 37: Buổi tối cuối cùng tại Resort Rose
38
Chương 38: Ngày trở về
39
Chương 39: Tường rào vô hình
40
Chương 40: Bị phát hiện
41
Chương 41: Chúng ta là người của hai thế giới
42
Chương 42: Xa cách
43
Chương 43: Những ngày sau chia tay mới thật sự đáng sợ
44
Chương 44: Tốt nhất cô nên từ chức đi.
45
Chương 45: Kế hoạch của Dương Lập Thành
46
Chương 46: MOP gặp chuyện
47
Chương 47: Anh cũng không tin em sao?
48
Chương 48: Sáng tỏ
49
Chương 49: Rời xa MOP, đến với tập đoàn J
50
Chương 50: Chia tay Mân Hy
51
Chương 51: Tuệ Giang và Trạch Dương
52
Chương 52: Thuốc và kí ức
53
Chương 53: Đính hôn
54
Chương 54: Tháng sau Thiên Uy đính hôn rồi
55
Chương 55: Ác mộng mờ ảo
56
Chương 56: Lạc lõng.
57
Chương 57: Hứa với anh
58
Chương 58: Không phải cô thích Dương Lập Thành chứ?
59
Chương 59: Hợp tác
60
Chương 60: Âm mưu Hoàng Gia Nhân
61
Chương 61: Tuệ Giang rời MOP
62
Chương 62: Bữa tiệc
63
Chương 63: Kế hoạch thành công
64
Chương 64: Chúng ta kết hôn đi
65
Chương 65: Là anh có lỗi với em
66
Chương 66: Làm gì có sự lựa chọn nào
67
Chương 67: Mai Yên biết rồi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play