Ở một phương trời xa xôi khác, trong bệnh viên sang trọng bậc nhất tại Thành phố Otozaki, trên chiếc giường bệnh ấm áp có một cậu bé khoảng chừng 6 hay 7 tuổi. Ánh mắt cậu ấy không có hồn nhìn xa xăm, đôi dòng suy nghĩ mơ hồ thoát ẩn, thoát hiện trong trí óc của cậu.
- Cậu chủ, đã đến giờ ăn trưa và uống thuốc rồi ạ.
Một người Nhật mặc đồ vest sang trọng, ánh mắt sắc lịm mở cửa bước vào. Anh ấy phụ trách việc chăm sóc cậu bé kia. Anh ta thản nhiên đi lại, móm mém đút cho cậu từng muỗng cháo cà rốt cá hồi mà người làm vừa mang đến, hơi nóng vẫn còn bay lên nóng ran.
Ăn xong rồi hắn ta đưa cho cậu một viên thuốc, đã mấy tháng nay, ngày nào cậu cũng phải uống thuốc mặc dù cậu không hề mắc một căn bệnh nào trong người.
Minh Triết sau khi được bắt đi, nhóm người áo đen kia đã mang cậu về đất nước hoa anh đào lãng mạn, nên thơ, nhưng tâm địa những con người kia vô cùng độc ác.
- Nào, ngoan, nghe lời ta, ta không làm hại con đâu. Con ăn uống một chút gì đi nhé.
Một năm trước, khi Minh Triết bị bắt về, cậu không chịu ăn, chịu uống bất cứ thứ gì. Chỉ ngồi im, trân tráo và nghênh mặt nhất quyết đòi về nhà. Cậu không khóc, vì trên đường đến đây, cậu đã khóc rất nhiều nhưng không mang lại hiệu quả.
Mặc cho người đàn bà sang trọng, ấm áp kia đang hết lòng dỗ dành, Minh Triết cũng không mở miệng ăn uống gì.
- Tôi không ăn, tôi muốn về nhà. Đưa tôi về nhà. Minh Triết còn bé nhưng giọng nói đầy nội lực của cậu khiến người khác cũng rén người.
Người phụ nữ kia không nói gì, chỉ mỉm cười vui vẻ, đặt bát đồ ăn trên tay xuống bàn, quay mặt đi.
- Được đấy, Trung Quốc lại có thể sinh ra một thần đồng có khí phách như vậy. Tiếc là nó lại lọt vào tay ta. Haaahaaaa..
Điệu cười quái dở kia của bà ta khiến cho Minh Triết càng thấy đáng sợ hơn. Nhiều ngày không ăn không uống, cậu bé cũng mệt người, yếu đuối và ngất đi.
Đưa vào bệnh viện, cậu phải cấp cứu mất mấy tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh, người phụ nữ kia cáu gắt:
- Khá khen cho thằng bé này, quyết nhịn đến chết cũng không ăn uống gì.
- Bây giờ chúng ta phải làm sao để nó nghe lời của mình đây ạ. Cứ mãi như thế này không phải là cách.
Một thuộc hạ đứng bên cạnh hỏi han bà ta, đôi mắt bà ta hiện lên những tia sáng nguy hiểm, nhíu đôi mày vẽ đậm của mình lại.
- Cứng đầu như vậy, nhẹ nhàng cũng không thể lay động nó, phải cho nó ngoan hơn.
Bà cười, vẻ miệng hiện lên tâm thế đắc ý như bà ta đã có một kế hoạch nham hiểm phía sau đã được chuẩn bị từ lâu.
Vì nuôi dưỡng giã tâm thu tóm nền kinh tế Trung Quốc, họ đã làm rất nhiều thủ đoạn, kể cả những thủ đoạn tàn ác nhất, và nghiễm nhiên, Minh Triết là người lãnh đủ toàn bộ sự đày đọa đó.
Chẳng ai có thể hình dung được, một đứa bé từ ngày bị bắt đi chỉ mới 5 tuổi như Minh Triết, lại phải chịu đựng ca phẫu thuật não đáng sợ như thế nào.
Ngắm đường không thể năn nỉ cậu bé thông minh này bằng lời nói, cuối cùng, họ cũng phải sử dụng đến biện pháp " Tẩy Não" mà chính tay nhóm người độc ác kia vừa nghiên cứu ra.
Tẩy não là một phương pháp xóa bỏ kí ức của một người, làm lại một bộ não rỗng, không còn một chút kí ức trước đây.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt 22 tiếng đồng hồ với lực lượng y bác sĩ tài giỏi và dày dặn kinh nghiệm. Minh Triết nằm trên bàn phẫu thuật, đã chìm vào giấc ngủ vì thuốc mê, trước khi thật sự bất tỉnh, Minh Triết đã bồi hồi nhớ về những ngày bình yên.
Cậu bé mơ thấy những đoạn kí ức đẹp đẽ bên gia đình nhỏ của mình, mơ thấy mẹ, thấy chị hai, thấy cánh diều bay cao trên bầu trời, rồi hình ảnh bắt đầu nhạt nhòa dần đi. Hai dòng nước mắt tự động rơi ra, và có lẽ, đây cũng là lần cuối, Minh Triết nhìn thấy đoạn kí ức này.
Tiếng dao kéo leng keng, tiếng máy nhịp tim dồn dập, tiếng gọi của y tá, bác sĩ cứ hối hả trong phòng phẫu thuật, từng hành động của họ là từng đoạn kí ức của Minh Triết bị mất đi.
Đèn phẫu thuật đã tắt, bác sĩ chính bước ra, trên người đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt nghiêm nghị:
- Ca phẫu thuật thành công, bộ não bây giờ chỉ là một bộ nhớ trống rỗng, cậu bé như đứa trẻ mới sinh, không có một chút kí ức nào. Nhưng phải duy trì uống thuốc để đảm bảo trí nhớ không quay trở lại.
Bao nhiêu con người hồi hộp đứng ngoài cửa từ hôm qua đến giờ, cuối cùng cơ mặt đã dãn ra, niềm nở mà mãn nguyện, người đàn bà kia đứng dậy, cầm túi xách đứng lên tay:
- Từ nay, người nằm trong kia chính là con trai của ta, tên của nó là Akira, tên tiếng Trung là Dương Lập Thành. Sau này, các người gọi nó là cậu chủ và phải chăm sóc nó thật tốt.
Hàng loạt thanh niên mặc vest đen đứng nghiêm lại, cúi đầu:
- Dạ. Phu nhân.
- Tôi về công ty, khi nào cậu chủ tỉnh thì gọi cho tôi.
Niềm vui của họ, chính là nỗi đau của cậu bé. Cuộc sống đau thương, không chút ấm áp nào của Tiểu Thành sẽ đi về đâu.
Thế lực kia là thế lực đen tối nào, họ có những kế hoạch và rắp tâm gì? Sao người được chọn là Minh Triết, có thể cả cuộc đời này, Minh Triết cũng không thể lấy lại công bằng cho chính bản thân mình.
Giờ cậu là Dương Lập Thành, là cậu chủ Akira được người hầu, kẻ hạ, sống trong sung sướng...
Updated 67 Episodes
Comments