Sao, ông có chấp thuận không? Vừa có tiền, vừa có thuốc lại còn thoát khỏi cảnh nghèo khổ. Ông chê sao?
Người đàn ông bí ẩn kia đang ra sức thuyết phục Minh Quốc - ba Mân Hy. Ông ấy vẫn còn đang chần chừ không muốn trao đổi điều kiện.
- Nó là con tôi, từ khi sinh ra đã nghèo khó. Dù vất vả như nào tôi cũng chưa bao giờ có ý định này cả.
- Là con ư? Nực cười chưa? Ông nhìn xem, suốt ngày đánh đập mẹ nó, không quan tâm bọn nó. Ông nghĩ nó còn xem ông là ba của nó không? Nó chỉ hận ông thấu xương thấu thịt, ông còn ở đây tình cha con.
- Công việc này tôi được bao nhiêu tiền? Anh đảm bảo tôi sẽ có cuộc sống tốt chứ?
- Xong việc, tôi cho anh 10 tỷ, không ít đúng không? Suy nghĩ thực tế đi, ở đời này không có tiền thì chỉ mãi hèn hạ sống khom lưng mà thôi. Tình cảm nếu không mang lại được lợi ích thì vứt bỏ nó đi.
- Được, tôi nó cho anh biết cách để có thể dụ được Minh Triết.
- Thế mới phải. Làm người phải có chí lớn.
- Lúc tối tôi về nhà, có nghe hai chị em Mân Hy bảo, ngày mai chúng nó được nghỉ, sẽ ra đê thả diều. Con đê này ở cạnh một khu rừng tối tăm và rậm rạp, ít người qua lại. Các anh có thể hành động ở đó.
- Rất tốt. Tôi tin tưởng anh.
- Tôi nhận tiền bằng cách nào đây.?
- Xong việc, sẽ có người mang tiền đến cho anh.
Thế là một con dao vô hình đã cắt đứt đi tình cha con của Minh Quốc và hai chị em Mân Hy, vì nghiện ngập, vì mê tiền mà ông ta sẵn sàng hiến dâng con trai mình cho một người không hề quen biết.
Minh Quốc vì tiền làm mờ mắt, ông ấy không thể nào ngờ, sau lời nói sẽ chăm sóc cho Minh Triết một cuộc sống hạnh phúc là cả một âm mưu to lớn, mà một thế lực ngầm đang cất công xây dựng.
Sở dĩ, người đàn ông kia chọn Minh Triết, vì cậu còn nhỏ tuổi, lại thông minh, lanh lợi, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để có thể nuôi dạy sau này làm việc lớn.
Bóng người đàn ông kia khuất xa vào bóng tối, Minh Quốc đang đắm chìm trong gói thuốc phiện kia. Một người mãn nguyện vì kế hoạch của mình đã đi vào khuôn khổ. Một người thỏa lòng ham muốn.
Ai cũng đã đạt được mục đích của mình, chỉ riêng ba mẹ con Mân Hy vẫn chưa hề hay biết biến cố đang ập đến đầu mình.
Đúng thật, chiều hôm sau, Mân Hy cùng Minh Triết làm một con diều lớn, hai chị em vui sướng mà nắm tay nhau ra đê.
Chiều nay mẹ phải đi làm thêm ở xóm trên, dặn hai chị em nếu nghỉ học thì đâu đó, đừng ở nhà. Phòng khi Minh Quốc về nhà đòi tiền, không có sẽ đánh đập hai đứa.
Giữa con đê, hai đứa bé nhỏ nhắn, đáng yêu đang cười ríu rít khắp cả không gian. Cánh diều bay cao, Minh Triết viết lên đó bao nhiêu ước mơ, hoài bão của mình.
Bỗng, " Phựtttttt" dây diều bị đứt, và dĩ nhiên đó không phải là vô tình, mà chính là có người dở trò. Con diều bay vào khu rừng tối mịt kia như Minh Quốc đã nói trước đó.
Minh Triết tiếc nuối, không thể để mất con diều mà hai chị em đã hì hục làm cả ngày như thế được. Cậu vứt cuộn dây trên tay qua một bên, vừa chạy vừa nhìn lên trời xem con diều sẽ bay về hướng nào.
Mân Hy thấy em trai lao nhanh, không để ý những gì dưới chân, sợ em té, Mân Hy cũng chạy theo.
- Tiểu Triết, em chạy từ thôi, té đấy.
- Chị hai, chị đứng đó đợi em đi, em mang diều về hai chị em mình chơi tiếp.
Tiểu Triết cứ mãi nhìn lên trên, không hề hay biết mình đã chạy sâu vào khu rừng kia. Một cảm giác lành lạnh vụt lên sống lưng Mân Hy.
- Tiểu Triết, bỏ đi, về mình làm cái khác, đừng chạy nữa, nguy hiểm lắm.
- Chị, em sắp bắt được nó rồi. Chị đừng lo.
Một lúc sau, Tiểu Triết nhặt được con diều trên tay, hớn hở mà khoe với chị mình. Hai đứa trẻ không hề hay biết chính họ đã lọt vào tầm ngắm của đám người lạ mặt.
- Chị Mân Hy, con diều này chị. May quá, nó vẫn còn nguyên.
- Em mau trở lại đây. Nguy hiểm lắm đó.
Tiểu Triết sắp chạy vội đến chỗ chị, thì từ trong bụi cây tối om kia, những bóng người cao lớn bước ra, bủa vây lấy hai chị em. Họ đều bịt mặt kín mít, không thấy được gương mặt của ai.
Mân Hy sợ cóng người, chạy tới cũng có người, chạy lui lại càng đông hơn. Trong phút chốc, Mân Hy không biết làm sao, chỉ dám gắt giọng mà quát lớn lên:
- Các chú là ai. Các chú định làm gì. Các chú đụng vào chị em cháu, cháu sẽ hét lên đấy.
Những người bí ẩn kia không hề quan tâm đến Mân Hy, họ tiến lại, nắm lấy tay Minh Triết:
- Cậu chủ, đến lúc cậu phải về nhà rồi.
Tiểu Triết không hiểu chuyện gì, mặc sức dãy giụa để thoát thân, nhưng chỉ mới là cậu nhóc 5 tuổi, làm sao có thể thoát khỏi con người vạm vỡ kia.
- Ai là cậu chủ, tôi là Minh Triết, là em trai của chị hai tôi. Cái danh cậu chủ gì gì đó, không phải của tôi, thả tôi ra. Các người nhìn lầm người rồi.
Mân Hy thấy em mình bị bắt lại, cô ra sức kêu gào và khóc lóc. Hai hàng nước mắt đau đớn rơi xuống, Mân Hy xót em trai, Mân Hy cũng xót cho chính gia đình mình, sao lại gặp nhiều chuyện đắng cay trên đời như thế.
- Các chú là ai, các chú mau thả em cháu ra. Nó còn nhỏ, đã làm gì các chú đâu. Tại sao các chú bắt nó?
Mân Hy chạy đến chỗ em trai, nhưng vừa chạy được hai bước đã bị tóm lại, không thể nhúc nhích được. Mân Hy ấm ức gọi Tiểu Triết.
- Tiểu Triết, em không sao chứ? Đừng lo, đừng sợ.
- Chị hai, chị hai cứu em với. Em không muốn đi theo họ đâu. Chị hai ơi.....
Họ nắm tay Tiểu Triết đi vào nơi sâu, tăm tối không thấy lối ra, Mân Hy tung mình, cắn vào tay người đàn ông đang tóm lấy cô một cái rồi chạy theo em trai. Nhưng nhanh chóng, Mân Hy đã bị đánh ngất đi.
Trong mơ hồ, Mân Hy nghe lời của hai tên đứng gần cô.
- Có trách, thì trách ba của mày, vì tiền, vì nghiện ngập mà bán lấy con trai. Sau này, hãy tìm ông ta mà tính sổ.
Mân Hy dần hiểu chuyện, Tiểu Triết bị dẫn đi là nhờ có sự tiếp tay của ba cô. Chính Minh Quốc đã bán con trai mình cho họ. Sao ông ấy lại ác độc như thế chứ. Ông ấy một chút tình người cũng đã tha hóa rồi sao?
Cuối cùng bọn họ là ai, bọn họ bắt Minh Triết để làm gì. Tại sao Minh Triết được chọn, mà không phải là cô. Phải chăng khi trưởng thành, Minh Triết và cô sẽ là hai tình địch không đội trời chung?
Trong đầu Mân Hy hiện lên mười vạn câu hỏi vì sao, rồi cô cũng lịm đi lúc nào không hay biết.
Updated 67 Episodes
Comments
Tường Vi
xịn xịn😘😘
2021-12-29
0