Tối đến, Công Ân đang ngồi bên bàn học tập để đọc sách, thì nghe có tiếng gõ cửa :
- Công Ân, con ngủ chưa, mẹ vào được không?
Bà thông báo như một thói quen theo phép lịch sự, vì bà luôn tôn trọng quyền riêng tư của con, vặn tay cửa, bà bước vào. Bà đi thẳng vào chỗ Công Ân, ngồi xuống giường bên cạnh, ánh mắt bà quan sát cậu đọc sách. Lúc sau bà mới mở lời, vẫn là âm thanh nhẹ nhàng vốn có, trong bản tính của bà :
- Con không muốn hỏi mẹ về em gái tự nhiên mà có của con sao?
Cậu dừng lại, đôi mắt điềm đạm tri thức của cậu len lói lên một chút tò mò, nhẹ nhàng nhìn qua :
- Đương nhiên là con rất muốn hỏi, và muốn biết rồi.
Bà mỉm cười nhẹ, ít ra cậu cũng muốn nghe và muốn biết tới con bé, chỉ sợ Công Ân không muốn nghe không muốn biết, thì mới là nan giải :
- Con bé tên là Đan Tâm, mẹ gặp được con bé khi chuyến đi thiện nguyện vừa rồi. Mỗi người sinh ra đều có quyền được lựa chọn cuộc sống cho mình, nhưng với con bé thì không? Con biết vì sao không? Vì Đan Tâm là một đứa trẻ bị bỏ rơi, kể cả quyền được có ba mẹ quyền được vui vẻ, được hạnh phúc con bé cũng không có được. Như vậy quá thiệt thòi, quá đáng thương đúng không? Sau này mẹ mong con hòa thuận với Đan Tâm, con bé sẽ là em gái của con, trở thành một người anh trai rồi, thì không được có lòng tị nạnh với em gái đâu đó.
Bà biết với một người hiểu chuyện như Công Ân tức nhiên với những gì bà nói Công Ân sẽ hiểu và sẽ lắng lòng suy nghĩ tới. Nói xong, bà đứng dậy đưa tay nựng nịu lên khuôn mặt cậu vài cái, rồi mới ra ngoài.
Cánh cửa phòng Công Ân khép lại, cậu tiếp tục cuốn sách trên tay, nhưng lại bị những lời mẹ nói ban nãy và chuyện về con bé mập xấu kia quấy rầy, khiến đầu óc cậu không thể nào tập trung nổi. Đọc một trang sách tận mười lần, mà chẳng hiểu trang sách đó đang nói gì.
Từ khi con bé mập xấu đó xuất hiện, đầu óc cậu cũng trở nên ngu muội hẳn ra, một người thông minh như cậu bây giờ đã gặp phải khắc tinh rồi.
Cậu lắc đầu bỏ đi những chuyện khiến mình ảm não, không nghĩ nhiều tới con bé kia nữa.
[.......]
Buổi sáng của ngày cuối tuần, hôm nay là chủ nhật Công Ân được nghỉ. Bình thường những ngày thứ bảy chủ nhật được nghỉ cậu chỉ thích một mình trong phòng đọc sách, không muốn đi đâu cả. Những kẻ kiến thức mọt sách thì không thích những nơi quá ồn ào, đông đúc vì dễ bị mệt mỏi đầu óc, cậu là một trong số đó.
Phòng của Đan Tâm bà Trần sắp xếp ngang cạnh phòng Công Ân, cho nên mỗi lúc con bé sợ sệt một mình trong căn phòng rộng lớn, như thói quen Đan Tâm lại lần đôi chân đứng trước cửa phòng Công Ân nhìn vào cậu.
Lúc đầu cậu có không quen cảm giác khó chịu như bị người ta dám sát vậy không thoải mái chút nào, nhưng vài lần sau cậu đã mặc kệ, dần cũng thấy bình thường. Công Ân vẫn không thể gần gũi chơi cùng Đan Tâm dù một chút, cậu vô tâm bỏ mặc con bé đứng ngoài cửa không chút ngó ngàng.
Một lúc sau, đọc xong cuốn sách cậu bỏ sang một bên, liền ưỡn ngực vươn mình khởi động cơ thể sau 2 tiếng yên vị trên ghế.
Dù nói không muốn bận tâm tới Đan Tâm nhưng lúc này cậu lại muốn quay đầu nhìn ra xem thử con bé đã về phòng hay chưa?
Công Ân không do dự ngoảnh đầu nhìn ra, trước cửa phòng cậu hiện giờ trống không trước mắt, không cần nghỉ cậu cũng biết con bé đó đã về phòng.
Đúng lúc, bóng dáng dì Vân giúp việc bước chân đi tới :
- Công Ân, bà chủ có dặn dò lại rằng hôm nay bà phải bận đi thiện nguyện ở tỉnh, chắc phải một tuần mới về được, cậu ở nhà coi sóc Đan Tâm hộ bà.
Vừa nghe xong, đôi chân Công Ân đang ngồi trên ghế xoay đã lật đật bỏ xuống, đi tới chỗ dì Vân :
- Mẹ tôi đi khi nào?
- Lúc sáng sớm, chắc vì vội quá nên bà chủ không thể cho cậu hay. Còn một chuyện nữa, hôm nay cuối tuần, bà chủ có nói là nhờ cậu đưa Đan Tâm về cô nhi viện An Dương thăm dì Minh giúp bà.
Những việc cậu không muốn vướng bận sao lại cứ ùa tới cùng một lúc thế này, cậu khó chịu ra mặt, nhưng không phản đối lại, cắn răng, thở dài đầy phiền phức.
Thông báo cho Công Ân biết xong, dì Vân xuống nhà dọn bữa sáng.
Còn cậu thì đứng ngẫm nghĩ, cái đầu muốn nổ tung ra rồi. Trốn tránh lời mẹ dặn, hay là thực hiện nó. Cậu nghĩ tới cả ngày phải mệt mỏi bên cạnh con bé mập xấu kia, mà cậu lại thấy thật vô vị, nhàm chán.
Công Ân vò đầu bức tóc trở vào trong, thì tức nhiên là tắm rửa thay quần áo rồi sang phòng con bé gõ cửa.
- Cạch..cạch....
Công Ân gõ xong, cậu mới mở tai vặn bước vào trong. Tuy Đan Tâm đã sống ở đây được hơn một tuần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết tới phòng của con bé. Khi cậu bước vào phòng, một màu hồng chói lòa đã đập vào đôi mắt cậu sắp choáng ngợp cả đầu óc. Đúng là kiểu ủy mị, yếu đuối của con gái, đúng ngay cái phông màu mà cậu không hề thích nữa chứ.
Cậu nhìn xung quanh tìm con bé, cuối cùng cũng thấy Đan Tâm đang ngồi trong góc cửa sổ bên kia. Dáng mập mạp, một mình lặng im của Đan Tâm làm chân cậu dựng lại không muốn bước tới, vì muốn nhìn xem con bé nó đang làm gì ở đấy.
Thì ra Đan Tâm đang lật từng trang truyện tranh ra xem, đầu óc nhanh nhạy của Công Ân đang tự nói thầm :
"Không biết có hiểu gì mà cũng xem truyện tranh, đúng là con bé ngốc nghếch"
Cậu cong môi, nở ra một nụ cười giễu cợt. Nhưng tâm tư Công Ân không có ý ác cảm. Chỉ là đơn giản thật buồn cười với con bé mà thôi.
Nghe tiếng bước chân lộp cộp đi tới, mắt đang nhìn tranh mãi miết của Đan Tâm ý thức được, ngước lên nhìn Công Ân. Con bé dường như không muốn nói gì với cậu, chỉ vương đôi mắt giống như mọi lúc đứng ngoài cửa nhìn Công Ân, là ánh mắt này.
Không đợi Đan Tâm lên tiếng, Công Ân điềm nhiên nói :
- Tắm rửa thay đồ đi, xuống ăn sáng xong anh sẽ đưa em tới thăm dì Minh.
Lời cậu nói ra con bé có hiểu hay không mà ngu ngơ nhìn cậu không chớp mắt. Thật ra lúc này Đan Tâm đang biểu cảm khuôn mặt thích thú với cậu, nhưng do không biết nên thể hiện nó ra như thế nào, nên trở thành một đứa "không biết nói" trong mắt Công Ân.
Đan Tâm lại tỏ thái độ im lặng không nói với cậu, đặt quyển truyện tranh sang bên góc bàn, vội bỏ chân mình xuống chạy nhanh vào phòng tắm. Cậu bật cười với cách phản ứng này của Đan Tâm thật lạ người, nhưng Công Ân vẫn chịu khó ngồi trên ghế đợi con bé tắm ra.
Mãi một lúc thật lâu, cậu điếm thời gian trôi qua từng phút một, con bé này tắm gì lâu thế nhỉ? Buông ra câu đó, đầu óc cậu mới chợt nhớ ra, Đan Tâm chỉ là đứa bé mới 6 tuổi, mình bảo con bé tự vào phòng tắm e là có vô tâm không nhỉ?
Thân là con trai, trước giờ chưa bao giờ chăm sóc cho ai cả, vã lại còn là em gái nữa, bản thân cậu tự thấy ngài ngại làm sao? Nhưng không thể mặc kệ con bé, dù sao mẹ cũng đã lên tiếng dặn dò với cậu rất kỹ rồi. Bỏ qua những thứ cảm giác xấu hổ nhất thời này sang một bên, cậu mạnh dạn đi tới cửa phòng tắm.
Thì ôi trời ơi ...!!!
Mọi thứ như một mớ hỗn độn, rối tung lên. Sữa tắm, dầu gội, trôi lềnh bềnh trong bồn tắm. Cũng thật may khi cậu bỏ ngang suy nghĩ mà tới kịp, không thì chắc chắn sẽ xảy ra thảm họa trong căn nhà này rồi.
Công Ân chạy tới, đưa tay tắt ngay vòi nước. Nhặt lấy từng thứ trong bồn tắm lên để vào ngăn ngay ngắn, trước mắt cậu bây giờ là một con bé trần chuồng, lần đầu tiên trong đời phải đích thân chăm sóc một ai đó, nhìn thấy cảnh tượng phản cảm này trước mắt, tay chân cậu luống cuống cả lên.
Cậu lấy bông tắm, cho vào một lượng sữa tắm vừa đủ rồi nhẹ nhàng kì cọ lên người Đan Tâm, con bé lần đầu được anh trai tắm đương nhiên là rất thích, khoảng cách xa lạ trước giờ gần như được rút ngắn lại rất nhiều. Có lẽ những cảm giác sợ sệt trước kia, Đan Tâm đối với cậu cũng sẽ có chiều hướng thay đổi. Tự nhiên Đan Tâm cười với Công Ân một cái, nụ cười thật tươi rói, híp cả đôi mắt lại.
Nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm cười, híp cả mắt của Đan Tâm, Công Ân chợt khì cười vô thức.
- Con bé mập này thật lắm trò.
Trong lúc này cho dù Công Ân có nói gì về con bé đi nữa, Đan Tâm cũng không để ý đâu, tâm tư con bé quả thật rất hồn nhiên, còn ngây ngô. Tắm xong, Công Ân bảo Đan Tâm ra ngoài, cậu mở tủ ra lấy một chiếc khăn lông lau chùi cho Đan Tâm. Chẳng biết nên chọn quần áo gì để mặc cho Đan Tâm, sao đồ con gái lại quá nhiều kiểu dáng, rắc rối vậy nhỉ?
Cuối cùng Công Ân lấy ra một chiếc đầm, chọn mãi cũng chẳng thấy màu đen, toàn là màu chói mắt. Công Ân như thở dài, đành chọn lấy đại một màu, tuy màu Công Ân thấy chả thích, nhưng đó lại là màu con gái thích.
Tóc con bé ngắn, nên Công Ân dễ dàng chải tóc hơn, chỉ chải cho mái tóc vào nếp, suông là được. Làm tất thảy mọi việc, Công Ân đưa Đan Tâm xuống dưới nhà ăn sáng. Đứng trước mặt dì Vân, Đan Tâm rất sạch sẽ và chỉnh chu dì Vân không tin một mình Đan Tâm có thể tự làm được chuyện này, nhưng càng không dám nghĩ tới Công Ân là người đã làm mọi thứ cho con bé.
Updated 61 Episodes
Comments
Chien Nguyrn
cốt truyện hấp dẫn quá,
2023-02-02
0
Fruit or Food🍌
ngừi ta đọc gì thì kệ ngừi taaaaa
2022-01-03
0
Nguyễn Ngọc
văn vần ổn lắm luôn ♥️♥️♥️.
2021-12-18
2