• Trong lớp học •
Được xếp ngồi cạnh người mình ghét quả thật không dễ chịu chút nào đặc biệt là cậu ta. Cứ ngỡ cậu ta chỉ mất lịch sự thôi chứ ai ngờ còn là một tên phá phách. Bên ngoài thì ăn nói hống hách, không coi ai ra gì, trong lớp cũng vậy. Cậu ta không học bài đã đành lại còn đến lớp chọc phá mọi người không để ai được yên. Thật là khó chịu! Nhưng có lẽ mọi người trong lớp đã quá quen với điều này nên không ai nói gì hay có phản ứng gì, chỉ có một cô gái là chịu uất ức từ lúc gặp cậu ta ở trên đường đến lúc vào lớp. Khuôn mặt của cô lộ rõ sự tức giận. Ngay trong lúc này cô chỉ muốn đứng dậy đánh cho cậu ta mấy cái cho hả giận nhưng có lẽ một thế lực nào đó đã ngăn cô lại. Trong phút chốc bỗng cô nhớ đến tên của cậu ta - Vương Tuấn Kiệt. Cái tên gợi cho cô sự thân quen đến lạ thường. Đó cũng chính là tên của người bạn năm xưa đã giúp cô có được niềm vui trong cuộc sống như ngày hôm nay.
Năm cô lên 14 tuổi khi đang đọc sách ngoài công viên thì có một nhóm người đến giật sách của cô và ném đi. Đó là bạn cùng lớp của cô. Cô không hiểu sao mỗi lần gặp họ dù không làm gì cô cũng bị đánh. Là do họ thực sự ghét cô hay đó là thú vui riêng của họ. Không ai biết điều đó! Chỉ cần gặp Như Quỳnh họ sẽ đánh, sẽ mắng chửi cô mà không cần một lý do chính đáng. Trong khi cô đang loay hoay nhặt lại quyển sách thì một bàn chân giẫm lên bàn tay của cô gái tội nghiệp. Cô kêu lên trong đau đớn và cầu xin họ dừng lại nhưng không những không dừng lại mà họ cần giẫm mạnh hơn, xé đi quyển sách trong tay cô. Lúc Như Quỳnh tuyệt vọng nhất thì ở đằng sau vọng lên tiếng nói:
"Để cậu ấy được yên!" - Đó là tiếng của một cậu con trai. Giọng nói đó tuy đanh thép nhưng vẫn rất ấm áp.
"Không phải chuyện của cậu" - Một người trong nhóm bắt nạt lên tiếng.
"Nếu các cậu không đi thì đừng có trách!" - Cậu nói lớn.
Có lẽ một phần vì sự quyết liệt của cậu, phần vì sợ thầy cô biết nên nhóm bắt nạt ấy đã rời đi. Đợi họ đi xa, cậu bạn kia quay lại đỡ Như Quỳnh và hỏi han:
"Cậu có sao không? Có đau không?"
Đây là lần đầu tiên có người dám đứng lên bảo vệ Như Quỳnh trước đám người bắt nạt cô. Lúc đó cô vừa ngỡ ngàng vừa xúc động. Nước mắt trong cô chỉ trực trào tuôn ra. Cô lúng túng trả lời cậu:
"Tớ ổn! Mà sao cậu lại giúp tớ?"
"Tớ thấy mấy người kia bắt nạt cậu nên tớ mới giúp. Với lại tớ muốn làm bạn với cậu. Tớ tên là Vương Tuấn Kiệt. Cậu tên gì?" - Tuấn Kiệt đáp.
Làm bạn? Lần đầu tiên trong đời có người muốn làm bạn với cô và cũng là lần đầu tiên cô có một người bạn thực sự. Cô mừng rỡ trả lời cậu.
"Tớ tên Lý Như Quỳnh. Rất vui được làm bạn với cậu!"
Vậy là hai người gặp gỡ và quen nhau như vậy đấy. Cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn làm gì cũng có nhau. Cậu khiến cho cô từ một cô bé nhút nhát, bị cô lập đã trở nên hòa đồng và vui vẻ với mọi người xung quanh hơn. Cậu đã hứa với cô sẽ bảo vệ cô và cùng cô khám phá những điều thú vị trên thế giới. Vậy mà hiện một năm sau cậu biến mất mà không nói lời từ biệt. Cô đợi cậu. Nhiều lúc cô chỉ muốn đi tìm cậu nhưng cô chỉ biết tên, giọng nói ấm áp của cậu còn địa chỉ nhà hay những thứ khác cậu chưa bao giờ nhắc đến. Rồi một ngày cô nhận được một lá thư từ Vương Tuấn Kiệt. Cậu nói rằng cậu đang ở thành phá này. Vậy là cô đã quyết định đến đây để gặp lại cậu lần nữa.
Trong lúc mải mê suy nghĩ về chuyện xưa bỗng có một mẩu giấy bị vo viên từ đâu bay đến trúng đầu Như Quỳnh. Cô giật mình rồi nhặt mẩu giấy lên. Thì ra đó là từ tên đang ghét đó. Trong giấy cậu ta ghi những lời khiêu khích:"Chúng ta lại gặp nhau rồi! Tôi nhất định sẽ bắt cô trả lại cả gốc lẫn lời". Đọc xong cô chả thèm quan tâm, ném mẩu giấy lại cho cậu ta rồi tiếp tục học. Nhưng có lẽ đúng như lời cảnh báo cậu không để cô yên ổn. Trong suốt giờ học không ném giấy về phía cô thì cũng là gây ồn. Thật phiền phức! Còn cô ngoài việc chờ đến ra chơi để giải quyết với cậu thì không còn cách nào khác, đành nhẫn nhịn.
• Reng...reng..reng. Tiếng chuông ra chơi •
"Này! Rốt cuộc là cậu muốn cái gì?" - Cô đập tay xuống bàn cậu rồi quát.
Cậu không thèm nhìn cô mà còn cười nói:
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ bắt cô trả cả gốc lẫn lời"
Cô nói to tên của cậu rồi giơ tay định cho câụ một bài học thì từ đằng sau có ai đó ngăn cô lại rồi kéo đi. Ra khỏi lớp người đó thả tay cô ra rồi nói:
"Cậu định đánh cậu ta sao?"
"Đúng vậy, tớ nhất định phải cho hắn ta một bài học nhớ đời!"
"Cậu làm thế sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu đó. Bố cậu ta là chủ tịch hội đồng quản trị nếu cậu động đến cậu ta, cậu sẽ không yên đâu!" - Cô gái kia giải thích.
"Chủ tịch thì sao chứ? Chẳng lẽ cứ để cậu ta hống hách vậy ư?" - Như Quỳnh nói trong cơn tức giận.
"Thôi hạ hoả đi! Có gì thì tính sau. Trước mắt là cứ như vậy đã." - Cô gái kia đáp.
"Được rồi! Vậy tớ sẽ nghe cậu! Mà sao cậu lại giúp tớ? Cậu tên là gì?" Như Quỳnh hỏi.
"Tớ cũng không hiểu sao lại giúp cậu nữa nhưng tớ thấy cậu rất lạ nên giúp thôi. Tớ tên Trần Thanh Thanh còn cậu là Lý Như Quỳnh phải không?" - Thanh Thanh đáp.
"Ừ! Mà cậu nói "lạ" là sao?" - Như Quỳnh thắc mắc.
"Tớ sẽ nói với cậu sau!" - Thanh Thanh cười nói.
Hai cô gái từ xa lạ trên lên thân thiết. Cod là một sợi dây vô hình nào đó đã hình thành giữa hai người. Vậy là hai người trở thành bạn. Họ có vẻ rất hợp nhau. Nhưng nhớ lại lúc trong lớp Như Quỳnh đã có ý nghĩ liệu cậu ta có phải Vương Tuấn Kiệt của cô không? Nhưng suy nghĩ đó thật sai lầm cậu ta chắc chắn không phải Vương Tuấn Kiệt, cậu ta là "đồ đáng ghét!"
Updated 55 Episodes
Comments
🎧[QUÂ'N]🗡<Lê Minh Quân.
Đã ghé😍 (hóng trả )
2020-07-18
0
thảo nguyên
ghé rồi nè
2020-07-09
0
Nhật Minh
xin chào
2020-07-07
0