MỘT ĐƯỜNG NGỒI LÊN VỊ TRÍ MẪU NGHI THIÊN HẠ.
“Thiếu gia.. thiếu gia ngài không thể công tư bất phân như vậy..” Lý Minh Á run rẩy nhưng vẫn phải chỉnh lại áo cho thiếu gia nhà mình. Miệng không ngừng khuyên ngăn.
“Tiểu Á, ngươi mau ít lời lại.” Miếng ngọc quý giá lấp lánh ở đai lưng cũng đủ làm người ta chói mắt, nụ cười xảo quyệt hiện lên trên khuôn mặt ma không chê, quỷ không muốn hờn kia. Lý Minh Á thất thần một hồi, sau đó lập tức nhấc vạt áo mà đuổi theo.
“Thiếu gia, thiếu gia đợi tôi với..”
Mai Châu hoa lệ này không ai không biết đến thanh lâu nổi tiếng vang danh khắp nơi - Cẩm Tư Viện.
Mặc Thần Vũ tiêu sái bước vào trong tiếng mời gọi của các “cô nương”. An mama lúc này đang mặt nhăn mày nhó cao giọng sai người sửa lại khán đài nhưng ánh mắt như có tia lửa lập tức phóng ra cửa lớn, người này chính là kho vàng a!!
“Công tử.. lần đầu tiên ngài đến Cẩm Tư viện sao? Để mama giới thiệu cho công tử vài cô nương xinh đẹp của chúng ta..”
Mặc Thần Vũ căn bản không có quan tâm, chọn một bàn chính giữa đại sảnh mà ngồi xuống. Để mặc cho Lý Minh Á chau mày, lúng túng ngăn cản An Lăng áp sát vào người thiếu gia nhà mình.
Mặc Thần Vũ cuối cùng cũng cảm khái cho số phận của Lý Minh Á mà đặt lên bàn trà một thỏi bạc.
“Ta nghe nói hôm nay ở đây có nhạc khúc do Bạch cô nương đàn nên tới xem. Phiền mama cho ít rượu cùng đồ nhắm được không?”
“A thì ra là đến xem Bạch cô nương ư? Được được.. (An mama quay lại ngó đông ngó tây, sau đó gọi toáng lên) Ôn Ngu, mau làm ít đồ nhắm lên đây cho công tử.”
Mama thấy thái độ của vị công tử này không có ý định cùng bà nói tiếp vài câu liền nhanh tay cầm lấy thỏi bạc rồi quay bước đi, không nên làm phật ý người này mà mất đi một tài nguyên lớn a.
Không đến nửa canh giờ sau, cả tiền sảnh trên dưới đều đông như trẩy hội, Mặc Thần Vũ cảm khái, danh tiếng của vị cô nương này không thể xem thường. Thanh lâu không phải chỉ có đàn ông đến chơi đùa sao? Nhưng ngay bây giờ ở nơi này lại không thiếu những tiểu thư khuê các hay cô nương nhà có tiền đều yên vị vào bàn chờ xem.
Tiếng đàn tỳ bà vang vọng khắp Cẩm Tư Viện làm người người muốn nổi gai ốc, người được gọi là Bạch cô nương đang như một vị tiên nữ giáng trần, chính là An Lăng mama rất “tâm huyết” tiết mục của Bạch cô nương thật sự làm người ta ấn tượng. Sau màn phi thân từ trên cao xuống, Bạch cô nương thanh thoát xoay người, yên vị ngồi vào ghế cùng với chiếc đàn tỳ bà của mình. Chỗ ngồi của Mặc Thần Vũ đối thẳng với Bạch cô nương, tuy qua một tấm màn che, nhưng Mặc Thần Vũ vẫn cảm nhận được vẻ lạnh lùng toả ra từ con người nàng.
Lần này ra ngoài thật không thất vọng, Mặc Thần Vũ còn đang vui vẻ thưởng thức, bỗng nhiên một tiếng rầm lớn xảy ra. Phía cửa lớn một đoàn người đang tiến vào, Mặc Thần Vũ chỉ nhìn lướt qua một chút rồi không thèm để ý, mặc dù biết người kia đang tiến về mình.
“An mama, không phải nói chỗ chính diện này để cho Phương công tử nhà ta sao? Tại sao lại để cho một tên ôn dịch vào ngồi thế này?” Tên sai dịch ở bên cạnh người đàn ông ngạo nghễ kia lên giọng với An mama, lúc này Mặc Thần Vũ vẫn tỏ vẻ như cũ, thưởng thức nhạc của vị Bạch cô nương.
“Phương công tử, ai mama thật là hồ đồ hồ đồ rồi, Phương công tử thế này đi? Mama sắp xếp cho ngài lên lầu trên ngồi được không? Ôn Ngan, mau mau chuẩn bị bàn trên cho Phương công tử.”
An mama tự vỗ trán mình vài cái rồi nói, luống cuống quay sang bảo quy công vào chuẩn bị.
“Ta chỉ muốn chỗ ngồi này.” Vị được gọi là Phương công tử lên tiếng, Bạch cô nương ở trên kia vẫn tiếp tục tiếng đàn càng lúc càng hăng say, chẳng có dấu hiệu gì vì vụ tranh chấp này mà dừng lại. Những người ở thanh lâu này đều hứng thú, Phương công tử nổi tiếng Mai Châu say đắm Bạch cô nương, chỉ ngồi một vị trí chính diện theo dõi nàng nay làm thế nào đòi lại vị trí?
Mặc Thần Vũ cuối cùng cũng mất hứng, y đang chuẩn bị đứng lên diện kiến vị được gọi là Phương công tử, lại bị một giọng nói cao ngạo bỗng chốc vang lên.
“Thì ra là Mục công tử, lâu ngày không gặp, Mục Đại Học Sĩ có khoẻ không ạ?” Người thanh niên bắt tay của Mặc Thần Vũ, sau đó quay sang nhìn Phương công tử lúc này thất thế, hừ một tiếng phủi mông theo An mama lên tầng.
Mặc Thần Vũ ra hiệu mời người trước mặt ngồi xuống, Lý Minh Á nhanh chóng rót một chén rượu, lại lùi về sau đứng.
“Kiến Khang, phiền ngươi rồi.” Mặc Thần Vũ nhấc một chén rượu mời.
“Thiếu gia người quá lời rồi ạ, đây là chức trách của thần ạ.” Mục Kiến Khang đưa hai tay lên ngang mặt kính rượu sau đó đứng lên cúi nửa người nói: “Thiếu gia người thưởng thức, hạ thần còn có tiểu muội ở đằng bên, xin thất lễ ạ.”
“Được.” Đợi người đàn ông trước mặt rời đi, Mặc Thần Vũ mới cau mày hỏi Lý Minh Á.
“Tiểu Á, ngươi có cảm thấy hắn thay đổi không?”
“Dạ, từ khi người lên ngồi ở vị trí ấy, Mục công tử đã giữ khoảng cách nhất định với người ạ.”
Mặc Thần Vũ trầm ngâm một hồi, cuối cùng tiếng đàn cũng dứt. Bạch cô nương xoay người một cái, không đến một khắc đã lên lầu. Mặc Thần Vũ nhíu mày, đây căn bản không phải dùng dây gì cả, rõ ràng là khinh công.
Y đứng lên đi về phía khán đài, càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Mặc Thần Vũ làm đủ mọi cách cũng không thể tiếp cận vị Bạch cô nương kia, An mama chính là trốn y như trốn tà. Y càng cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc nàng thật sự là ai? Tại sao lại làm cho y tò mò đến vậy?
Ba ngày sau đó vị Bạch cô nương không hề ra khỏi cửa, Lý Minh Á đi một vòng hỏi ra mới biết. Bạch cô nương một tháng chỉ ra khỏi phòng bảy lần, chơi đàn, ca múa luân phiên. Không uống rượu, cũng không tiếp khách.
Đợi ba ngày tiếp theo khi Mặc Thần Vũ mất kiên nhẫn, An mama hồ hởi đến bên y mời gọi, nói rằng hôm nay Bạch cô nương sẽ rời phòng.
Mặc Thần Vũ cười giảo hoạt, lại đến phút chót buổi diễn, người chơi độc huyền cầm đột nhiên đau bụng. An mama đang nháo nhác cả lên thì Lý Minh Á tới thì thầm vào tai bà vài câu. Nét mặt bà vừa vui vẻ vừa sợ hãi. Người đàn ông trước mặt không thể đắc tội, nhưng vị tiểu thư trên kia cũng càng không dây vào được a?
Lý Minh Á lấy một túi bạc ra đặt vào tay bà, lúc này đây An mama nắm chặt lấy túi bạc, thôi thì liều một phen vậy?
Tiếng đàn cất lên làm con người ta cảm thấy run rẩy, hôm nay Bạch Uyển mặc một bộ trang phục màu xanh ngọc, từng nét từng nét uyển chuyển theo tiếng nhạc. Không hề tỏ ra ngạc nhiên, không hề bị chậm lại do với nhạc khúc. Bạch Uyển rõ ràng gương mặt lạnh nhạt, nhưng từng động tác của nàng như hoà vào với tiếng đàn, như một màn phối làm người ta kinh diễm. An mama thở phào một phen, vị tiểu thư này cuối cùng cũng cho bà thể diện, không bỏ ngang buổi diễn.
Tiếng nhạc vừa dứt, động tác của nàng cũng dừng lại. Bạch Uyển quay lại nhìn người vừa gảy đàn chính cho nàng, sau đó giọng nói không cao không thấp nói:
“Ngài là Mặc công tử sao?”
“Đúng vậy.” Mặc Thần Vũ buông đàn, môi khẽ nhếch lên trả lời.
“Có nhã hứng cùng ta dùng trà chiều không?” Bạch Uyển rõ ràng là hỏi nhưng căn bản lại không cần câu trả lời, vì nàng đã biết trước. Một tiểu cô nương dẫn đường cho y trở vào phòng đợi, đây là tầng cao nhất của Cẩm Tư Viện. Bạch Uyển bước ra từ sau bức màn che, cũng không e e ngại ngại mà ngồi xuống.
“Nghe nói Mặc công tử năm lần bảy lượt muốn gặp ta?”
“Cả kinh thành này đều muốn gặp cô nương.” Y bật cười trả lời, ngửi mùi trà thơm ngát rồi thưởng thức. Thong thả đặt tách trà lại bàn, y quay sang nhìn thẳng vào gương mặt của Bạch Uyển và nàng cũng chẳng có chút nào ngại ngùng dùng ánh mắt đen láy lạnh lùng của mình mà cùng y đối lại.
“Cô nương đẹp thật đấy, rốt cuộc cô nương là ai?”
Bạch Uyển bật cười nói: “Ta chỉ là một ca kỹ nơi thanh lâu này. Ngài rõ ràng biết mà?”
“Ta cảm thấy cô nương cũng như ta, đang giấu thân phận...”
Bạch Uyển ngắt lời y mà nói: “Ngài dùng tài năng của mình để tiếp cận tôi, chẳng lẽ chỉ để hỏi những điều vô nghĩa này sao?”
Y ngớ người với câu hỏi của Bạch Uyển, sau đó lại kiên nhẫn nói: “Nếu cô nương muốn, ta có thể đưa cô nương rời khỏi thanh lâu này..”
“Rồi sao? Làm tiện thiếp của ngài sao?” Một lần nữa bị chặn họng, Y có chút bực bội, lại cảm thấy hoá như ở trước mặt người con gái này, y như bị mê hoặc lại vậy.
“Không, ta để cô nương đi.” Câu nói làm Bạch Uyển ngớ người, đây là người đầu tiên bước vào cuộc sống nàng sau ba năm nàng ở Cẩm Tư viện này. Cũng là người đầu tiên làm nàng cảm thấy vỏ bọc lạnh lùng của mình chẳng có tác dụng.
“Mặc công tử, đã muộn mất rồi. Mời mai ngài lại đến.” Bạch Uyển bối rối tiễn khách, Mặc Thần Vũ định nói gì, lại khẽ cười mà nói.
“Được, mai gặp.”
Bạch Uyển biết mình lỡ lời, muốn sửa lại thì người trước mặt đã đi mất.
Updated 50 Episodes
Comments
Nhật Phương
H
2024-11-05
0
Hương Lê
xin chào
2024-11-04
1
Mít cutis1 >.<
Hiii
2024-11-04
0