“Huyền, mẹ em họ Huyền. Hãy gọi em là Huyền Lộc.”
Nói xong y đi một mạch ra cửa, rồi một mạch về nhà, không quay lại nhìn hắn nữa. Bởi vì Tô Dân thật sự chết lặng rồi.
CMN! Ta biết chẳng có trùng hợp thế mà, một học sinh ưu tú như vậy vô lớp hạng nhất từ dưới đếm lên này làm gì? Nó có rắp tâm gì đây? Muốn ăn tươi nuốt sống ta à?
Hắn lật điện thoại ra xem, thấy danh sách cuộc gọi có một dãy số lạ, bên trên dãy số là hai chữ ‘Huyền Lộc’ đập vào mắt hắn. Hắn lượn ra ban công ngay, thấy một người mặc áo khoát đen, mũ bảo hiểm để hờ một bên vẫn chưa đội, đang ngồi trên chiếc Vision trắng ở nhà xe. Lại còn vẫy tay với hắn. Hắn đương trường muốn ngất tại chổ.
Rõ ràng mượn điện thoại để lấy số điện thoại chứ nào phải gọi xe!
Lại chợt nhận ra, giọng nói của y cũng rất quen, nghĩ kỹ lại hình như chính là người ở WC nói chuyện với hắn! Tâm ma cái rắm, bố đây chẳng phải con nít ba tuổi!
Tô Dân mang theo một bụng lửa giận hậm hực về nhà. Vệ sinh cá nhân xong liền chui vào Tam Đạo.
Tam Đạo là game thực tế ảo, đầu vào là một ruy băng buộc trán. Thời gian chơi game chủ yếu là thời gian nghỉ ngơi. Tuy nhiên, việc hoạt động game thông đến não bộ, nên vẫn khiến tâm trí mệt mỏi. Thường cũng có lúc ngủ lại trên game một tí, ăn trên game một tí đều có ảnh hưởng đến thực tế, mọi cảm xúc trên game cũng vậy. Không nên quá độ.
Tô Dân vào game, chính là ngồi xếp bằng trên ghế như tư thế hôm qua lúc out. Nhìn xung quanh không thấy một bóng người, liền nghĩ ngợi lung tung.
Y về trước ta, sao chưa onl? Hay onl rồi lại chạy cà lơ phất phơ ngoài đường? Hay là sợ ta trị tội nên không dám ló mặt ra?
Một lát sau hắn liền bác bỏ những ý nghĩ vượt giới hạn ấy...
Thằng nhóc đó thì sợ cóc gì chứ!
Hắn nhớ lại mình còn có việc cần làm, liền mở cửa ban công, nhảy xuống đường lớn rồi mất tâm giữa dòng người.
Huyền Lộc đúng là đã online trước hắn. Và hiện tại đang cà lơ phất phơ ngoài đường. Cũng bởi vì vừa chọc tức hắn một vố, sợ hắn giận nên vội đi tìm quà mua chuộc để hắn không oán trách y phiền toái. Y đi đến cây cổ thụ phía Tây ngoại ô thành Thiên Cơ. Nơi đó đã có người đợi sẵn. Vừa thấy y, người kia vui mừng hớn hở chạy đến như sắp sửa ôm chầm lấy y. Y vội nhảy lùi về sau, lần nhảy này là xa tận năm, sáu bước.
Huyền Lộc lạnh nhạt: “Cút!”
Người kia bị y ghẻ lạnh liền buồn tủi vuốt lọn tóc được buộc hai bên: “Sao đệ có thể đối xử với ta như vậy chứ! Người ta yêu thương đệ biết bao nhiêu! Còn nữa, là đệ gửi thư yêu cầu ta đến đây chứ bộ! Giờ bảo ta cút thế nào đây?”
Huyền Lộc: “Đừng giả ngây nữa Tố Quỷ!”
“Ây da, đã bảo với đệ bao nhiêu lần rồi! Người ta tên là Phong Lưu mà~”. Gã Phong Lưu nọ là người thành Mẫu Đơn cách đó không xa. Nickname đầy đủ của gã là Tố Quỷ Dã Phong Lưu, hiện tại đang dừng ở lv99 để đợi đồng đội của gã cùng nhau phi thăng.
Huyền Lộc từng hạ gục gã trong cuộc Đại Hội Tỉ Võ vào năm trước. Sau đó bị gã bám đuôi đòi đánh nhau suốt mấy tháng liền. Cho đến khi y bảy lần liên tiếp tiễn vong gã về thành, khiến gã mất ba cấp và rớt cực phẩm vũ khí. Từ đó gã mới chịu bỏ cuộc không bám dính y nữa. Mặc dù Huyền Lộc thấy gã là phiền, nhưng ngoại trừ gã ra thì y không quen bất kỳ ai để có thể nhờ giúp được.
Huyền Lộc phiền muộn, trực tiếp phớt lờ gã: “Nghe nói ngươi có liên kết khá sâu với chợ đen. Ta đang tìm một món vũ khí. Có nhận giao dịch hay không?”
Tố Quỷ Dã Phong Lưu: “Đương nhiên, đương nhiên! Nếu đệ muốn, thân làm ca như ta sao có thể từ chối! Sao nào? Muốn loại vũ khí thế nào? Cho dù có phải băng sơn lội suối ta cũng sẽ đào ra bằng được cho đệ!”
Huyền Lộc mặc dù rất tức giận việc gã liên tục xưng huynh gọi đệ với y. Nhưng bản thân đang nhờ vả gã nên đành cố nhẫn nhịn. Chỉ là lời nói ra khó có thể kìm nén được việc phải nghiến răng nghiến lợi: “Nhỏ, gọn.”
Tố Quỷ cũng quá quen với bộ mặt chán ghét đó của y rồi nên không hề tức giận, gã vuốt cằm vắt óc suy nghĩ: “Nhỏ gọn à... Quạt?”
Huyền Lộc nghĩ đến bộ dạng mặt nhăn mày nhó khi Tố Vân— Tô Dân mỗi lần cầm thiết phiến màu tím chung thủy của Mục Linh Tử thì suýt không nhịn được mà bật cười, y chéo hai tay ra dấu ‘X’ tỏ ý không được.
Tố Quỷ: “Thế, ừm, hay là vầy đi. Ta trở về sàn đấu giá tìm hết mấy món nhỏ gọn liệt kê thành một danh sách gửi sang cho đệ. Đệ thấy thứ nào hợp thì nói với ta. Ta đoạt về cho.”
Huyền Lộc khẽ gật đầu: “Nhờ ngươi. Xong việc ta sẽ hậu tạ.”
Tố Quỷ: “Ấy không cần đâu. Ta đâu thiếu tiền. Chỉ là ta có một yêu cầu nho nhỏ thôi...”
Huyền Lộc dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được yêu cầu của gã. Thế là y dứt khoát bỏ đi không thèm đoái hoài đến gã nữa.
Tố Quỷ: “Ê ê! Ta còn chưa nói xong mà! Đúng thật là... Ta định nói vừa nảy có nhìn thấy một đám người thành Thù Du đi ngang qua đây. Có khi là kiếm ngươi gây chuyện đó!”
Huyền Lộc vốn đã đi xa tít mù khơi, căn bản không nghe được lời này của gã. Gã suy tính chốc lát rồi nở nụ cười quái gở: “Ta đã có lòng tốt nhắc nhở, chỉ là do ngươi không biết điều thôi! Ôi, hình như sắp đến giờ hẹn lão Hạ đi quẩy rồi. Nên quay về thành thôi!”
Tô Dân đầu tiên là đi đến quán trà hôm qua gặp Mục Linh Tử. Quán trà Phụng Thiên bị đánh sập hôm qua nay đã được khôi phục lại nguyên vẹn.
Mục Linh Tử nói: “Giờ này có lẽ gã họ Tôn đang ở quán Phụng Vi, ngươi sang đó thử xem.”
Theo lời Mục Linh Tử, hắn lại chuyển hướng sang quán Phụng Vi. Quán trà Phụng Thiên và quán rượu Phụng Vi sát vách nhau, đi mấy bước liền đến, vừa vén màn ra quả nhiên thấy tên tóc hường ngồi một mình ngay bàn hôm qua mà gã Dương Huân ngồi.
Hôm qua hắn đến chỉ với ý định lấy lại quạt của Mục Linh Tử, nên mới đeo mặt nạ để tránh dính phải phiền toái. Nhưng hôm nay là hắn đến nhờ vả cho nên không thể đeo mặt nạ nữa, sẽ làm mất hòa khí. Gã họ Tôn thần kinh phân liệt, Linh Tử biết, hắn đương nhiên cũng rất rõ. Để tránh gã lại đột ngột lên cơn, hắn không thể làm màu mè được, chỉ có thể nhẹ nhàng bước đến mỉm cười với gã.
Tô Dân: “Đã lâu không gặp. Tôn huynh, vẫn khỏe chứ?”
Tôn Lạc Hoan ngẩng đầu nhìn thấy hắn, chỉ cười gằn một tiếng, không thèm lên tiếng.
Tô Dân tự xem như được đặc xá, ngồi xuống đối diện hắn: “Hôm nay tiểu đệ đến để làm giao dịch nhỏ cùng Tôn huynh, không biết Tôn huynh có hứng thú nghe thử không?”
Tôn Lạc Hoan khoanh tay ngã người ra sau tựa lưng vào ghế, mặt đanh lại: “Sủa.”
Tô Dân xét thấy tâm trạng của gã không tệ, cười cười đổi lại xưng hô: “Ta có một đứa đệ tử, ngươi cũng gặp qua rồi. Nó sắp bung cấp 70, chẳng qua nó đi đường Tán - Thiên khác ta, ta không giúp được. Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi theo đường này đúng chứ? Chỉ cần ngươi chịu nể mặt ta, giúp đồ đệ ta thăng cấp, ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ.”
Vốn dĩ chuyện thăng cấp này cũng không khó mấy, ngặt một nỗi đệ tử hắn não phẳng, lần trước có con boss ghẻ 50 còn không đánh lại, hiện giờ chẳng lẽ chờ ăn may qua được sao? Lần trước hắn có thể giúp, nhưng lần này lại khác. Hắn theo đường Tán - Ma, đệ tử hắn lại nhất quyết theo Tán - Thiên. Hắn trước giờ độc lai độc vãng, không bang không hội, độc một đứa đệ tử, còn lại không phải kẻ thù thì cũng là người lạ. Nhưng cũng không thể khoanh tay bỏ mặt đứa đệ tử này, đành phải hạ miệng mà đi tìm đối thủ bàn bạc.
Tôn Lạc Hoan liếc mắt: “Đại lễ?”
Tô Dân cười gian xảo, thấp giọng: “Không phải ngươi vẫn đang tìm kiếm Nữ Thần sao? Xong chuyện ta sẽ đem người đến cho ngươi ngắm.”
Quả nhiên Tôn Lạc Hoan có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại trừng mắt nhìn hắn: “Làm sao ngươi tìm được?”
Ý gã là: làm sao Tô Dân có thể tìm được Nữ Thần, trong khi một đám fan của Nữ Thần ròng rã suốt hai năm trời lại không lần ra được tung tích gì.
Tô Dân cười thầm trong lòng: Nữ Thần tự đến tìm ông chứ ông nào cần phải đi tìm? Nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ cao thâm: “Có chuyện gì mà ta không làm được chứ? Đừng nói là tung tích của một Nữ Thần, cho dù ngươi muốn biết cách làm sao để đoạt giải nhất trong cuộc tỷ võ lần này, ta cũng có thể dễ dàng nói ra.”
Tôn Lạc Hoan giao hữu cùng hắn không ít lần, ngoại trừ đối chiến thì cũng có lúc ngồi uống rượu thưởng trà, cùng nhau nói chuyện phiếm, biết không ít về nhau. Riêng việc thân phận Tố Vân là hắn thì gã chưa biết thôi.
Tôn Lạc Hoan có thể là tên điên làm những việc điên cuồng, nhưng gã vẫn luôn rõ, Tô Dân không phải là kẻ khoác lác. Hắn mang trên người một loại khí chất bất biến “trời có sập cũng không liên quan đến hắn”, là một kẻ co được dãn được. Khi hắn đê tiện thì đủ tiện, khiến người người hận không thể lập tức bóp chết hắn, nhưng khi hắn nghiêm túc thì không ai dám khinh nhờn. Mà trên hết, hắn là người đã nói thì nhất định làm được. Hắn nói hắn có cách đoạt giải nhất trận tỷ võ này thì nhất định đoạt được. Hắn nói hắn biết tung tích Nữ Thần thì không phải nói dối, Tôn Lạc Hoan tin chắc.
Lần đầu Tôn Lạc Hoan gặp hắn là ở Thiên Hạc tiểu trấn, gã đến đấy vốn là để tìm hắn. Vì nghe đồn trong một ngày, tên này hạ hết cao thủ Thiên Hạc trấn, khiến không ít cao thủ các thành trấn lân cận cũng kéo đến đây xem thử là kẻ nào lại lợi hại đến vậy. Khi Tôn Lạc Hoan đến ngoại ô trấn, thấy hắn một mình nhàn nhã ngồi trên cành cây, một chân buông xuống đung đưa. Xung quanh rải rác không ít trang bị, hẳn là những kẻ bị hắn đánh hạ rớt lại, hắn cũng chẳng buồn nhìn, chẳng thèm nhặt. Nhưng khi nhìn thấy người đến là gã, hắn lại có chút kinh ngạc.
Tô Dân: “Ta chỉ đùa chơi một chút, các ngươi ồ ạt kéo đến làm gì chả biết? Có điều hôm nay ta mệt rồi, ngày khác muốn đánh ta sẽ phụng bồi!”, nói rồi hắn offgame mất.
Nhưng đến ngày hôm sau Tôn Lạc Hoan tìm hắn đánh nhau, hắn lại bảo hôm nay không có tâm trạng. Mấy ngày kế tiếp hắn cũng viện cớ này nọ mà không chịu đánh với gã một trận, chỉ lôi gã đi hết quán này đến quán nọ trong trấn mà ăn uống chơi đùa. Đến ngày thứ năm Tôn Lạc Hoan không chịu nổi nữa, vừa thấy hắn online liền vung kiếm nhàu vô đánh, lần này Tô Dân cũng không trốn nữa, trực tiếp ứng chiến cùng hắn. Chẳng qua đánh nhau hơn hai mươi chiêu vẫn không thấy Tô Dân triệu vũ khí ra, khiến Tôn Lạc Hoan có chút nổi giận, nghĩ rằng hắn đang khi dễ gã, thế là ra tay càng quyết liệt hơn.
Tôn Lạc Hoan hệ thủy, thế kiếm vừa mạnh mẽ lại vừa nhu hòa tạo ra một cảnh tượng tuyệt sắc đến động lòng người.
“Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.”. Đây là lời Tô Dân bình phẩm kiếm chiêu của gã.
Tô Dân hệ quang đi kèm trị liệu, hễ cây máu gần cạn là vơ một mồi hồi máu, thành ra đánh mãi không chết, dai hệt như đỉa. Chẳng qua hắn không hề ra sát chiêu với Tôn Lạc Hoan, cứ quăng mấy kỹ năng hoa lệ lộng lẫy nhưng không có chút sát thương nào, thật khiến gã bực tức nghĩ tên này đang đùa bỡn mình.
Sau một hồi tự gã đơn phương muốn kết liễu hắn nhưng không thành, rốt cuộc đành chấm dứt trận chiến, quay về thành Thiên Cơ mà xả giận với mấy tên ở đấy.
Sau đó gã nhiều lần đến tìm hắn đánh nhau, nhưng lần nào cũng đều bất phân thắng bại. Càng rõ ràng hơn hết là hắn luôn nhường gã, chưa từng ra sát chiêu với gã, nhưng mấy tên thành Thiên Cơ được gã kéo đến cùng thì đều bị hắn hạ đo ván.
Lần đó gã bất mãn quá mức đành hỏi hắn: “Vì sao ngươi không đánh nghiêm túc với mỗi mình ta?”
Tô Dân cười nghiêng ngả, từ nhường trong lời gã lại thành không nghiêm túc. Kỳ thật không phải Tô Dân muốn nhường, mà là ngại.
Thuở đầu tung hoành game, hắn chính là Tố Vân - một nữ tử đanh đá chuyên gây thù, cùng với Huyền Tử - một nữ tử yếu đuối nhan sắc diễm lệ, cho dù bên trong vỏ bọc kia là nam nhi nhưng dẫu sao cũng không ai biết. Thành ra trên thực tế xem như hai nữ tử nương tựa nhau, không có cách nào quẩy hết giang hồ này. Là nhờ có đám người hâm mộ như Tôn Lạc Hoan yểm hộ mà họ được tự tung tự tác như ý nguyện.
Tôn Lạc Hoan điên điên cuồng cuồng, luôn là trở ngại to lớn với bọn có ý đối nghịch. Gã luôn toàn tâm toàn ý bênh vực, bảo vệ, bao che cho Nữ Thần, khiến Tô Dân cũng có chút động lòng. Chỉ tiếc Tô Dân là người đã tự tay hủy hoại Nữ Thần, khiến biết bao người cuồng Nữ Thần lâm vào cảnh đau cùng khổ tận. Cho nên hắn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với bọn fans này, cũng như càng có lỗi với Tôn Lạc Hoan. Thành thử hắn muốn đánh chém hết giang hồ cũng muốn bỏ qua Tôn Lạc Hoan.
Đối với câu hỏi kia của gã, hắn hơi nghiêm túc đáp: “Ta không muốn hạ ngươi. Bởi vì ngươi là đối thủ hiếm có.”
Dường như Tôn Lạc Hoan khá hài lòng với câu trả lời ấy của hắn, lại hỏi: “Ngươi hình như không có vũ khí?”
Tô Dân gật đầu mấy cái, nghĩ hẳn tiểu tử này tưởng hắn khi dễ gã nên mới không rút vũ khí ra, nhưng sau nhiều lần giao chiến thì ngộ ra hắn căn bản không có vũ khí.
Sau đó Tôn Lạc Hoan ít khi đến tìm Tô Dân đòi choảng nhau, chỉ khi nào tình cờ đi ngang qua trấn mới ghé rủ hắn đi uống trà. Ừ đúng là chỉ uống trà, bởi vì gã từng đấu rượu với hắn đến thua thê thảm nên không dám rủ hắn đi uống rượu nữa.
Tô Dân thấy gã trầm tư suy nghĩ khá lâu, tưởng gã nghi ngờ hắn đang bốc phét, bèn giễu cợt: “Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? Hay là ngươi muốn điều kiện khác?”
Tôn Lạc Hoan hoàn hồn ngước nhìn vẻ mặt như cười như không của hắn, chậm rãi gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi.”
Tô Dân xem như gã đã đồng ý, liền chốt thời gian: “Vậy giờ này ngày mai gặp tại đây, ta sẽ dẫn đồ đệ đến, được không?”. Sau khi Tôn Lạc Hoan gật đầu ưng thuận, hai người hàn huyên vài câu rồi Tô Dân tạm biệt gã, đứng dậy tiêu sái rời đi.
Tô Dân vừa rời khỏi quán trà liền thấy Dương Huân hớt hả chạy vào, chưa đầy 1 phút đã thấy hắn cùng Tôn Lạc Hoan vội vã chạy ra.
Tôn Lạc Hoan chửi lớn: “Địa bàn của bọn ta, há để bọn chúng muốn làm gì thì làm?”
Dương Huân hùa theo: “Đúng! Phải cho bọn chúng một bài học nhớ đời! ”
Tô Dân nghĩ nghĩ, rồi cũng chạy theo bọn họ hóng chuyện.
Dương Huân dẫn Tôn Lạc Hoan chạy đến bên ngoài ngoại ô Thành Thiên Cơ. Nơi đấy có một đám đông khoảng bốn mươi đến năm mươi người đang vây một người ở giữa, trông có vẻ đang đánh nhau đến long trời lỡ đất. Tô Dân núp ở gốc cây đằng xa thoáng nhìn thấy người bị vây kia liền hốt hoảng.
Là Huyền Lộc chứ còn ai! Chả trách lại không thấy y ở quán trọ, còn nghĩ vẫn vơ gì mà y sợ rồi không dám gặp hắn? Ta phiiii!
Tôn Lạc Hoan không nói lời nào đã quét một đường hàn kiếm làm té năm sáu tên ngoại bang, lúc này bọn chúng mới để ý đến hai người vừa xen vào mà tạm dừng đánh.
Một tên đầu tím trong đám ngoại bang bước lên nói với giọng có chút hoà hoãn: “Tụi mày là người thành Thiên Lộc?”
Tiếc thay hai người họ lại không có tính hoà hoãn như tên kia, Tôn Lạc Hoan hấc cằm: “Sủa?”
Dương Huân sửa sang lại quần áo lúc chạy bị xốc hết lên, xong nghểnh mặt im lặng đứng nhìn.
Tên đầu tím đen mặt chốc lát, rồi lại hoà hoãn nói: “Tao tên là Quý Thương. Bọn tao là người thành Thù Du gần đây. Nghe bảo Ma Tôn bên thành bọn mày là một con rùa rụt cổ đáng ghét, cho nên đến chào hỏi một chút thôi mà. Bọn tao không có ý gây rối trật tự Thành bọn mày đâu!”
Dương Huân tức lên:“ Đi chào hỏi mà đem theo nhiều người thế này? Cả đám còn nhàu vô cọ xác với người thành tao trước mặt bọn tao? Bọn mày muốn thị uy ai đấy hả?!”
“Nói rất đúng!”
Trên cành cây gần đó lại có một người nửa ngồi nửa nằm đang nhìn một mắt xuống dưới nơi ồn ào này, gã quét mắt sang người Huyền Lộc một chút rồi lại nói tiếp:
“Con rùa rụt cổ đáng ghét là ai thì ta không biết! Nhưng bọn nào xông vào địa bàn bọn tao gây nháo, hại ông đây ngủ không yên thì đồng nghĩa với việc—— “ - người nọ chính là Diệp Lí, hắn đứng dậy rút song đao ra, nhanh như chớp vọt khỏi nhành cây - “Tìm. Đường. Chết!”
Hắn vừa nói xong thì ba tên ngoại bang gần chỗ hắn đã chầu trời ngoạn mục!
Tên ngoại bang tên Quý Thương mặt không còn hoà hoãn nổi nữa rồi, hắn tức giận quát: “Tụi mày...!”
Tôn Lạc Hoan cắt ngang lời gã: “Hắn có khốn nạn đến đâu thì vẫn là người Thiên Cơ Thành, đâu dễ cho lũ tạp nham ngoại bang như các ngươi muốn giết liền giết? Đằng này hắn lại không khốn nạn... Ừm... Nhìn kỹ thấy có chút đáng yêu thật.”
Huyền Lộc Tô Dân: “...”
Diệp Lí Dương Huân: “...“
Bọn ngoại bang: “...”
Tên này gay rồi!
Tên Quý Thương rất nhanh lấy lại sự hoà hoãn: “Hừ! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Cho dù tụi mày lợi hại, nhưng cũng chỉ có mấy mống mà thôi! Tất cả về vị trí!”
Nghe hắn hiệu lệnh, đám ngoại bang vây bốn người bọn họ lại. Lúc này đột nhiên mặt dây chuyền kim lang của Huyền Lộc lại phát sáng, cùng lúc bốn phương tám hướng xung quanh cũng phát sáng theo. Bọn người ngoại bang bị ánh sáng làm chói chỉ còn cách nhắm tịt mắt hết.
Là hiệu quả cộng hưởng!
Thời điểm này, ngoại trừ Tô Dân và Huyền Lộc, đám người còn lại bao gồm cả mấy người Tôn Lạc Hoan đều bị ảnh hưởng bởi luồng sáng này mà không thể hé mắt ra một tí tẹo nào.
Có điều Tô Dân biết rõ, hiệu quả cộng hưởng này chỉ duy trì 10s mà thôi. Xác suất xuất hiện vốn dĩ rất thấp, mà thời gian hiệu quả còn ngắn, cho nên nhiều người đều xem thứ Thủy Thạch này chẳng khác gì đồ bỏ đi. Nhưng ai nói là nó hoàn toàn vô dụng? Đối với Tô Dân, 10s này là quá đủ, cộng hưởng vừa xuất hiện hắn lập tức động!
Mười giây trôi qua, tất cả đồng loạt mở mắt, nhưng lưu lại cho họ là cái bóng đen đang vác Huyền Lộc bay đi, chỉ để lại một tràn cười dài cùng câu: “Mỹ nhân này lão tử tạm giữ, hẹn đại hội tỷ võ cùng nhau tranh đoạt công bằng nhá~”
Bọn Diệp Lý, Tôn Lạc Hoan cũng đâu phải kẻ ngu, thấy người đã được đưa đi, liền nhân lúc mấy tên ngoại bang mất cảnh giác mà nhanh chóng chuồn mất. Gã Quý Thương giận dữ chỉ có thể dậm chân hậm hực kéo quân rời đi.
Updated 26 Episodes
Comments