“Bác Hoa, bác đừng buồn, khéo như anh Ngọc Sâm nói, thần vốn bao dung sẽ không giận chuyện thiếu mất mũ cánh chuồn đâu.” Ngọc Mai cố gắng an ủi bà Hoa.
Bà Hoa vỗ tay cô. “Bác biết, nhưng bao nhiêu năm rồi, năm nào bác cũng dâng lễ đầy đủ, hôm hai ba vì bận chút việc nên mới giao cho bác trai làm, thật không ngờ lại có chuyện đó xảy ra.”
“Nếu vậy lần sau bác đừng giao cho ai hết, tự mình làm, việc bận gác lại một chút cũng được.” Ngọc Mai cố gắng khuyên nhủ.
Bà Hoa gật đầu. “Chỉ năm nay thôi, qua năm bác sẽ không để ai làm thay nữa,” rồi xốc lại tinh thần. “Cháu đem bộ lễ, vàng mã bỏ vào lò đi, chúng ta đốt dâng lên cho thần bếp.”
Ngọc Mai nhanh tay làm việc, bà Hoa quẹt diêm ném vào lò, đốt cháy toàn bộ lễ vật.
“Cháu mở hết cửa trong phòng ra, chạy vào phòng bếp hỏi cô Nga xem những món ăn dâng thần đã chuẩn bị xong chưa.” Bà nhờ Ngọc Mai.
Cô vội vàng mở hết mọi cánh cửa trong phòng, gió lùa vào mát rượi, ánh mặt trời chiếu ngay bếp lò khiến ánh lửa phát ra những tia vàng li ti trông rất đẹp mắt.
Chờ Ngọc Mai rời khỏi phòng, An Khải bước lại gần bà Hoa, nói bên tai bà: “Thần chắc chắn không giận nhà bà, nhưng không muốn giao nhà bà cho những thần bếp cao cấp. Qua năm nếu bà dâng lễ sộp hơn, đảm bảo họ sẽ cho cấp ba xuống bảo hộ ngay.”
“Anh Ngọc Sâm,” giọng Ngọc Mai vọng vào.
An Khải nhìn ra ngoài, Ngọc Sâm đang đứng trước cửa phòng thờ nhìn vào trong.
“Con muốn học cách dâng lễ cho thần bếp sao?” Bà Hoa hỏi.
An Khải không quan tâm tới sự hiện diện của Ngọc Sâm, đi tới bếp lò, lấy kim bội ra thu toàn bộ khói bốc ra từ bộ lễ vào.
Ngọc Sâm lắc đầu. “Con tò mò không biết vị thần của mẹ có hiển linh hay không thôi.”
Bà Hoa trợn mắt, đi tới đẩy nhẹ con trai. “Con đi ra ngoài đi, đứng đây nói bậy bạ thần bếp tới nghe được lại bỏ đi mất.”
An Khải đứng sau lưng bà gật đầu một cái thật mạnh, trách cứ nhìn Ngọc Sâm.
Anh liếc cậu một cái, vòng qua người Ngọc Mai vào phòng bếp.
“Đồ ăn sao rồi con?” Bà Hoa hỏi Ngọc Mai.
“Xong rồi bác, cần bây giờ không để cháu bưng qua.”
“Cần, mau bê qua đây cho bác.”
Ngọc Mai quay lại phòng bếp, chốc sau tiếng hét của cô vang lên.
“Anh Ngọc Sâm, đó là đồ dâng cho thần bếp, sao anh lại ăn nó.”
“Cậu Ngọc Sâm, đó là đồ cúng, sao cậu lại ăn?” Giọng khàn khàn vang lên sau đó.
“Trời ơi!” Bà Hoa gào lên, chạy nhanh vào phòng bếp. An Khải gấp rút chạy theo.
Ngọc Sâm đang cắn cánh gà, miệng bóng dầu nhìn bà Hoa.
Bà Hoa trông thấy đĩa thịt gà mất một cánh, bất lực, bước lên đánh vào tay con trai hai cái thật mạnh. “Con không tin thờ thần bếp thì cũng đừng phá hoại đồ lễ của mẹ chứ. Hôm hai tư đốt mũ cánh chuồn, hôm nay lại cánh gà, con rốt cuộc là vô tình hay cố ý hả?”
Ngọc sâm nuốt chút thịt gà trong miệng, với tay lấy lon bia để sẵn trên bàn ăn, uống một hớp. “Vừa bước vào bếp, con thấy ngay một mâm đồ ăn đủ vị trên bàn, bây giờ là hai giờ chiều, đúng vào giờ đói bụng thèm ăn nhất. Hơn nữa đây là nhà của con, đồ ăn để trong nhà con không ăn thì để cho ai, nên con lấy thôi.”
“Lúc đó tôi đang loay hoay ngoài sân sau không ở đây, vừa vào thì nghe Ngọc Mai hét lên. Cậu chủ đúng là không biết đây là đồ lễ.” Cô Nga nói đỡ. “Bà Hoa đừng mắng cậu ấy, để tôi làm lại món khác, nhanh thôi mà.”
An Khải nhìn chằm chằm cánh gà trên tay Ngọc Sâm, rồi nhìn đôi môi bóng loáng của anh, miệng giật nhẹ, bật ra một câu chê trách: “Nhìn to cao đẹp trai thế mà lại ăn vụng đồ của tôi.”
Ngọc Sâm sặc bia, ho khụ khụ, bỏ cánh gà xuống chiếc đĩa, vội vàng đi tới chỗ chậu rửa bát, mở nước rửa sạch tay, lau khô, móc túi đưa ra đồng hai trăm ngàn, nói với cô Nga: “Cô cầm tiền mua hai cánh gà mới, thay đĩa cánh gà kia đi, đĩa đó cô để lại cho cháu, tối cháu sẽ ăn.”
Rồi đi tới chỗ mẹ mình, ngại ngần nói: “Xin lỗi mẹ, không có lần sau nữa đâu.”
Bà Hoa xua tay. “Con về phòng đi, hôm nay đừng đi ra ngoài. Mẹ cũng sai vì không dặn cô Nga trông chừng cẩn thận.”
Ngọc Sâm không nói gì thêm, đi thẳng tới chỗ An Khải. Khi anh còn cách cậu vài bước chân, An Khải vội nhảy về một bên, né đi.
Ngọc Sâm đi khỏi phòng bếp, biến mất ngay khúc cua của hành lang. Bà Hoa hối thúc cô Nga làm nhanh một món khác bù vào đĩa cánh gà.
“Bác đừng trách anh Ngọc Sâm, anh ấy mới từ nước ngoài về không biết việc Bác thờ cúng thần bếp nên mới thế.” Ngọc Mai tiến lên an ủi bà Hoa.
Cô Nga đứng bên cạnh gật đầu phụ họa. “Mấy người tây thường sống rất tự do, chả tin quỷ thần như chúng ta đâu, nên rất có thể cậu Ngọc Sâm cũng bị nhiễm cái thói ấy.”
Bà Hoa thở hắt ra. “Thôi con dại cái mang, tôi cũng không thể trách nó được, giờ đành dùng sự thành kính để chuộc lỗi với thần thôi.”
Cô Nga mang đĩa cánh gà khỏi mâm đồ cúng. Mắt An Khải đuổi theo cánh gà bóng mỡ, xụ mặt. “Tôi rất thích cánh gà chiên nước mắm, một cánh cũng được, bà đừng đổi món.”
Không ai nghe thấy tiếng cậu. Cô Nga cho đĩa cánh gà và tủ lạnh, lấy thịt bò ra xào nhanh một đĩa, đặt lên mâm. Bà Hoa tự tay bưng vào phòng thờ, đặt lên bếp lò, quỳ xuống bắt đầu đọc lời khấn nguyện.
An Khải nhìn mâm thức ăn thở dài, trên đó ngoài thịt bò ra toàn là món chay, đậu que xào, cơm trắng, đậu hủ chiên, trứng luộc. Cậu đánh mắt ra ngoài, rất muốn đi tìm đĩa thịt gà đã bị cậu chủ nhà này thó mất hít một hơi. Nhưng không thể, bởi đồ nào được chủ nhà dâng lên cho thần bếp, cậu mới được hưởng, còn không thì có ở gần đó cũng không ngửi được mùi vị của nó.
Lời khấn nguyện của chủ nhà bay lơ lửng trong không khí, An Khải lấy kim bội ra thu hết chúng vào, miệng lẩm bẩm: “Thôi tôi cũng không khó tính, lần sau bà chỉ cần làm cho tôi một đĩa cánh gà chiên nước mắm là được.”
Ngọc Mai đứng bên ngoài, chờ đợi bà Hoa làm lễ xong liền tiến vào đỡ bà đứng dậy. “Bây giờ chúng ta cần làm gì nữa ạ?”
“Đi ra ngoài, đóng cửa lại để thần bếp dùng bữa.” Bà vỗ tay cô.
Ngọc Mai đỡ bà ra ngoài, đóng cửa phòng thờ. An Khải đi lại gần mâm thức ăn, mùi thơm của rau xào cùng mùi thịt bò hòa vào nhau, mặt cậu nhăn tít, vươn tay phẩy khói tỏa ra từ món bò về một hướng, đưa mũi lại gần những món khác hít vào.
Lửng bụng các món chay nguội ngắt, món bò vẫn còn nóng nhưng cậu không thèm, đi xuyên cửa ra ngoài phòng khách ngồi thơ thẩn trên ghế sofa.
Tiếng xe ô tô vang lên, vài phút sau một người đàn ông áng chừng năm mươi tuổi bước vào, mái tóc hơi điểm hoa râm, khuôn mặt đẹp trai có nét giống Ngọc Sâm.
Bà Hoa nhanh chóng bước ra, nhận lấy chiếc cặp da trên tay ông ta. “Hôm nay có thuận lợi không?”
Ông ôm bà. “Mọi chuyện đều tốt, mai tôi ở nhà với bà, đón tết xong thì để Ngọc Sâm đến công ty phụ việc.”
“Ông nên nghỉ ngơi hôm hai mươi ba ấy, còn gắng làm đến tận hôm nay, nhân viên thì cho nghỉ hết rồi, được vài người mà cứ cố.” Bà không hài lòng trách nhẹ.
Ông mỉm cười. “Hợp đồng này còn vài điều khoản phải lo cho xong trước tết, nên tôi phải tranh thủ.”
“Ba mới về ạ!” Có tiếng nói vọng xuống từ trên cầu thang.
Ngọc Sâm bước xuống, lại gần cha mình. Vừa nhìn thấy anh, bà Hoa liền nhớ tới vụ án ngày hai mươi ba. Bà chộp lấy tay ông hỏi gấp: “Hôm hai ba ông đốt đồ cúng, có thiếu mũ cánh chuồn không?”
Ông đứng ngây ra nhìn bà, bên cạnh Ngọc Sâm mỉm cười, vuốt mũi cái nhẹ đi thẳng về phía sofa.
“Hôm đó bà bảo tôi đốt, tôi thấy có gì trong phòng thì đốt nấy,” ông khó hiểu nhìn bà. “Bà không chuẩn bị đủ hay sao?”
Ngọc Sâm ghé mông ngồi xuống ngay bên cạnh An Khải, An Khải vội đứng dậy di chuyển sang ghế đối diện ngồi xuống.
Ngọc Sâm lơ đãng nhìn qua ghế đối diện rồi chuyển tầm nhìn tới chỗ ba mẹ mình. “Hôm đó con lấy mất mũ cánh chuồn, ba không biết gì đâu.”
“Từ nay mẹ cấm con vào phòng thờ!” Bà nặng giọng.
Ngọc Sâm gật đầu. “Con cũng chẳng thèm vào cái căn phòng nhỏ như lỗ mũi, lại đậm mùi nhang khói đó.”
An Khải khó chịu nhìn Ngọc Sâm. Anh ung dung rót cho mình một ly trà đá, híp mắt nhìn về phía cậu, uống cạn.
...
Mọi việc diễn ra trong Thần bảo hộ đều do mình tưởng tượng ra các bạn đừng làm theo nha, không có Thần bếp nào đẹp trai ham ăn ghé nhà bạn đâu.
Updated 82 Episodes
Comments
💞Thu Ngân💞
hai người này kỳ ghê ấy
2022-06-14
2
Nguyễn Dung
hai ông này cứ sao sao á. Bộ không làm nhau tức không chịu được à 😌
2022-02-17
10
Lotus
mới gặp nhau đc xíu mà thấy hai người ko ưa j nhau r á (ý kiến riêng)
2022-02-16
5