“Á… á…”
Nghe tiếng thét lớn của y tá từ căn phòng cấp cứu, bác sĩ Tô nhanh chóng chạy đến.
Trước mặt cô là một khung cảnh khá hỗn loạn, trấn an nữ y tá một lúc rồi quay sang kiểm tra nạn nhân.
“Kỳ lạ? Hình như người này cao hơn một chút!”
“Cơ thể vẫn còn ấm? Người này đã không còn…”
Bỗng nhiên người này mở to hai mắt làm cho bác sĩ Tô giật mình lùi lại một bước, cô y tá thì thất thanh: “Á… Có ma…”
“Nói nhỏ thôi! Trước đó nạn nhân chỉ bị chết lâm sàng, hoảng hốt như thế làm gì?” Bác sĩ Tô trấn tĩnh cô y tá.
“Cô là ai?”
“Tôi đang ở đâu?”
“Mà… tôi là ai?”
Vừa tỉnh lại thì hắn đã hỏi những câu khá bình thường.
“Tôi là bác sĩ! Đây là bệnh viện và anh là Đông Thành…” Bác sĩ Tô đọc thông tin bệnh án cho hắn nghe, sau đó hỏi: “Anh thật sự không nhớ gì hết sao?”
“Vâng!”
“Đừng lo, chắc một khoảng thời gian sau thì anh sẽ nhớ lại thôi!”
“Anh có yêu cầu gì thì nhấn vào cái nút này, cô y tá sẽ đến ngay! Tôi còn công việc của mình, tôi đi đây!” Sau khi dặn dò xong xuôi thì bác sĩ Tô cũng rời đi.
Lúc này chỉ còn một mình Đông Thành ở trong phòng bệnh, hắn suy nghĩ rất nhiều về thế giới này.
Không biết thế giới này là chỗ nào? Tại sao linh khí khá kém cỏi, còn nữa, cơ thể này sau lại yếu đuối thế kia.
Chính vì lý do này mà linh hồn từ dị giới phải mất gần hết tu vi và một nửa sức mạnh linh hồn để tái tạo lại.
“Không ngờ đệ nhất giới tu chân mà lại rơi vào hoàn cảnh này!” Đông Thành nhẹ giọng than thở.
“Hừ! Đợi đấy, hai đồ đệ yêu quý của ta, đợi ta trở về sẽ tính sổ với hai con!” Âm giọng có chút căm phẩn.
[Biệt thự nhà họ Hạ.]
“Cái gì? Lúc tối còn bảo là nó đã chết, bây giờ thì sống lại! Các người làm ăn kiểu gì vậy?” Hạ Bắc ức chế quát, sau đó trầm giọng xuống hỏi: “Thế giờ cháu tôi sao rồi?”
“Sao cơ? Mất trí nhớ!”
“Các người cứ chăm sóc nó, còn viện phí không cần phải lo!”
“…”
Sau một lúc nhận được thông báo từ bệnh viện, vẻ mặt Hạ Bắc rơi vào suy tư, Liễu Hạnh ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Sao lúc chết lúc sống lại vậy?”
“Tôi làm sao mà biết!” Hạ Bắc nghiến răng, “Bệnh viện nói, tuy là sống lại nhưng nó đã mất trí nhớ!”
“Nó đã mất trí nhớ? Thành kẻ đần độn rồi à?”
“Sao bà lại đánh đồng mất trí và đần độn?”
“Vậy giờ phải làm sao? Thay đổi kế hoạch hả?”
“Bà là người khá thân thiết với nó, thử đi kiểm tra xem sao?”
[Bệnh viện Thành Đông.]
“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!”
Bác sĩ Tô cùng với Liễu Hạnh bước vào.
“Bác sĩ Tô, có việc gì à?”
“Đông Thành, có người nhà đến thăm cậu! Nhìn xem có nhớ bà ấy là ai không?” Bác sĩ Tô trầm ngâm hỏi.
“Là ai?”
“Là cô đây! Cô là cô của cháu đây! Cháu không nhận ra ta sao?”
“Xin lỗi! Tôi thật sự không nhớ cô là ai?”
“À… Vậy cháu ở đây dương bệnh nhé, cô sẽ thường xuyên đến thăm cháu!”
“…”
Sau khi hỏi thăm Đông Thành vài câu thì Liễu Hạnh quay sang bác sĩ Tô và hỏi: “Sao vẻ ngoài của cháu tôi có chút khác với trước khi gặp tai nạn vậy?”
“À… Là do khi cấp cứu cho cậu ấy, vì trên mặt có nhiều vết thương nên chúng tôi có chỉnh sửa lại!” Bác sĩ Tô trả lời một cách bình thường.
“Ra vậy! Cám ơn bác sĩ! Cô cứ để nó nghỉ ngơi ở đây vài hôm, có thời gian tôi lại đến!”
Lúc này trong đầu Liễu Hạnh đang nghĩ: “Chẳng lẽ nó thật sự đã mất trí nhớ?”
[Vài ngày sau.]
Sau khi được kiểm tra là hoàn toàn bình phục thì cuối cùng Đông Thành cũng đã được xuất viện.
Khoảng thời gian này Đông Thành cũng đã học được nhiều thứ ở thế giới này nhờ sách vở và một số phim ảnh.
Và hắn cũng không ngờ là ở chỗ này linh khí để tu luyện lại ít như vậy, một người mạnh mẽ như hắn còn không cảm nhận được chút nào.
“Cám ơn bác sĩ Tô đã chăm sóc tôi mấy ngày qua!” Đông Thành mỉm cười tạ ơn.
“Có gì đâu! Chức trách của bọn tôi mà, tình trạng sức khỏe của anh đã ổn thì xuất viện thôi!” Bác sĩ Tô gật gật đầu.
[Trường đại học Thành Đông.]
“Đừng nói với tôi là cậu không mang tiền đấy nhé!” Bác tài xế lái taxi lo lắng nói.
“Dạ! Cháu vừa mới xuất viện nên không có mang theo tiền!” Đông Thành vẻ mặt khó xử nói.
“Vậy cháu có bạn bè gì không? Nhờ họ trả hộ cũng được!”
“Dạ…”
Đang lo lắng vì không biết chủ cũ của thân xác này có bạn bè ở trường hay không thì một người con gái chạy lại.
“Đông Thành, lâu rồi không gặp nhỉ? Cậu đi đâu mấy hôm liền vậy?”
“Tôi nhập viện, vừa mới ra thì đến trường luôn, cậu có tiền không cho mình mượn một ít!”
“Đây! Mà cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ hả? Nhìn cũng đẹp trai lắm đấy!”
“Để lát tôi kể cho!”
Sau khi trả tiền cho bác lái xe thì Đông Thành vừa đi vừa kể chuyện mình té cầu thang cho cô bạn này.
“Mà này cậu tên gì vậy?” Kể xong chuyện thì lúc này Đông Thành mới chịu hỏi tên người lạ.
“À… Tôi tên Vương Nhã Kỳ! Vào lớp thôi!”
Rất nhanh hai người họ đã bước vào trong lớp học, phòng học khá rộng và số lượng sinh viên cũng đã tập hợp đông đủ, Vương Nhã Kỳ cũng giới thiệu lại người mới nhưng cũ cho họ làm quen lại vì chứng mất trí nhớ của Đông Thành.
Phần giới thiệu cơ bản đã xong thì cô giáo chủ nhiệm Vũ Băng Nhi cũng bước vào và gọi Đông Thành đến phòng bộ môn.
Updated 69 Episodes
Comments
PCY VK TAOOO😼
tuyệt
2022-11-15
0
Thận Nguyễn
chưa thấy gì
2022-08-14
1
❤con nghiện "H+"❤
j
2022-04-30
1