[Nhà thuê của Đông Thành]
Không biết trong rượu mà Hạ Ánh Huyền đã uống là thứ gì mà lúc trên xe thì vẫn còn đang ngủ nhưng khi vừa xuống xe thì cô nàng bắt đầu có những hành động kì lạ, sờ soạng khắp người Đông Thành.
Lúc này Đông Thành đã hiểu được, tại sao Hạ Ánh Huyền lại hôn mê và không yên phận như vậy.
Thuốc kích…!
“Thằng khốn Lưu Hạo Nhiên! Nhất định mày phải trả giá!” Đông Thành tức giận hét lớn.
Đưa Hạ Ánh Huyền vào phòng tắm, Đông Thành đặt cô vào bên trong bồn tắm rồi xả nước vào.
Nhờ có y thuật cao siêu nên chẳng mấy chốc, Đông Thành dùng kim châm cứu giúp Hạ Ánh Huyền giải độc và đưa cô lên giường nghỉ ngơi.
Một lát sau, từ trong cơn mê Hạ Ánh Huyền tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt là Đông Thành thì hoảng hốt mà tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.
“Vô liêm sỉ! Vô lại! Sao anh dám… định cưỡng hiếp tôi!”
“Tôi đã cứu cô đấy, vậy mà còn bị đánh!” Đông Thành buồn bã đi ra khỏi phòng, hắn không muốn giải thích vì có nói thì cũng vô dụng.
“Đồ khốn!”
Hạ Ánh Huyền thấy Đông Thành không nói gì mà rời đi thì cô nàng lại dùng cái gối ném theo phía sau, hắn không có né tránh mà vẫn đi ra và đóng cửa lại.
Đang lúc lửa giận thì bỗng dưng, cô nàng nhìn sang cái bàn thì thấy một cái máy quay, ban đầu chắc có ý định tìm thứ gì để tính sổ nhưng…
Lúc đầu cô nàng cứ nghĩ Đông Thành dùng nó để quay lại cảnh ân ái đáng khinh đó để cưỡng ép cô phục vụ hắn, nhưng đến khi xem nội dung bên trong thì cô mới nhận ra mình đã hiểu lầm Đông Thành.
Khi nhìn thấy người chủ mưu trong máy quay thì Hạ Ánh Huyền mới vỡ lẽ, bản thân đã xém chút nữa bị tên Lưu Hạo Nhiên cưỡng bức, Đông Thành vì cô mà đã ra tay trừng trị hắn.
Vài phút sau, Hạ Ánh Huyền cũng đã lấy lại bình tĩnh, cô mới để ý đây là phòng của Đông Thành, cô nàng thấy mình có lỗi khi đã được hắn cứu giúp nhưng lại hiểu lầm là bức bách mình.
Sự bối rối trào dâng!
Muốn hại mình không phải Đông Thành? Cứu mình mới là Đông Thành?
Cái này...
Nàng mới vừa rồi còn đánh Đông Thành kia mà, trong nháy mắt nội tâm của Hạ Ánh Huyền có cảm giác áy náy dâng lên.
Đông Thành đã đưa cô nàng về nhà, còn cẩn thận chăm sóc cô, bất kể như thế nào, sự tình hôm nay, cô vẫn nên cám ơn hắn.
Cô nàng mang theo vẻ ăn năn hối cải bước ra phòng khách thì không thấy Đông Thành đâu, cô liền cất giọng gọi: “Đông Thành! Anh đâu rồi?”
Sau một lúc lâu cũng không thấy âm thanh phản hồi, Hạ Ánh Huyền ngồi co rúm trên ghế sa lon, cô tự trách mình cũng như suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, chắc có lẽ đã khiến Đông Thành giận cô.
[Công viên Nắng Hạ]
Mấy hôm nay khá bận rộn nên Đông Thành xém chút đã quên mất chuyện đi thăm cha mình đang không được khỏe, nhưng chưa kịp có thể suy nghĩ gì thì một cuộc gọi vang lên.
“Alo, Đông Thành! Anh là Đông Thành đúng không? Tôi Châu Hoàng Nhi đây!” Người đầu dây bên kia không phải ai khác mà là em gái thị trưởng Châu Hoàng Nhi.
Lúc này Đông Thành đang ngồi ở công viên gần nhà thuê, hắn thở dài một hơi rồi định tu luyện thì lại bị Châu Hoàng Nhi làm phiền.
“Tôi là Đông Thành, cô Châu có việc gì mà gọi cho tôi sớm thế?” Đông Thành âm trầm nói.
“Tôi có việc nhờ anh giúp, có lẽ anh Khải cũng đã nói với cậu rồi nhỉ?”
“Ngài thị trưởng đã nói với tôi! Phương thuốc sẽ không bán, còn cô Châu muốn số lượng thành phẩm bao nhiêu thì hãy cho con số cụ thể!” Đông Thành không thích dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.
“Anh đừng gấp thế chứ! Hiện tại anh ở đâu? Tôi sẽ đến gặp anh để bàn bạc!”
“Tôi đang ở công viên Nắng Hạ!”
“Được! Gặp lại anh sau!”
“Tút— tút—”
Sau khi đã cúp máy thì Đông Thành rơi vào trạng thái tu luyện, dù sao thì ánh sáng lúc bình minh chứa rất nhiều linh khí, nó thuần khiết hơn linh khí bình thường ở những thời điểm khác trong ngày.
Mười lăm phút sau, từ xa xa có một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa công viên, nhìn kỹ một chút thì có thể thấy người xuống xe là một thiếu nữ xinh đẹp.
Không sai người này là Châu Hoàng Nhi, cô nàng nhanh chân đi đến chỗ Đông Thành ngay khi nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Đến gần thì phát hiện Đông Thành như đang ngồi thiền nên Châu Hoàng Nhi không có làm phiền hắn mà ngồi một bên chờ đợi.
Rất nhanh, vài phút sau Đông Thành đã tu luyện xong và mở mắt ra.
Nhìn thấy Châu Hoàng Nhi ở bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, Đông Thành có chút giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.
Châu Hoàng Nhi thích Đông Thành chăng?
“Anh ổn chứ? Tôi có làm phiền anh quá không? Mới sáng sớm đã đến quấy rầy anh rồi!” Châu Hoàng Nhi mở lời, cũng nhờ có những lời này đã phá tan không khí ngượng ngùng.
“Tôi ổn! Cô Châu đã quyết định là mua bao nhiêu chưa?”
“Rồi! Một trăm hộp! Vợ anh làm về mỹ phẩm nên chắc vấn đề này cũng dễ mà nhỉ?”
“Được, vậy phần nguyên liệu, cô giúp tôi nhé!” Đông Thành lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy viết đầy đủ các vị thuốc.
“Được, tiền công sẽ là hai trăm triệu, anh thấy sao?”
“Tốt! Cô chuyển khoản cho tôi nhé!”
“...”
Nhìn theo dáng người Đông Thành rời đi, Châu Hoàng Nhi đã nở một nụ cười rất tươi, không biết trong đầu cô nàng đang nghĩ gì nhưng chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì xấu xảy ra.
Sau khi bàn bạc xong chuyện làm ăn thì ai về nhà nấy, Đông Thành cũng không nghĩ ngợi gì quá nhiều về những chuyện đã xảy ra, hắn lẳng lặng về nhà, hôm nay hắn còn phải đi xem bệnh tình của cha mình.
[Nhà thuê của Đông Thành]
Châu Hoàng Nhi cùng Đông Thành đã nói không ít chuyện, hắn khi về đến nhà cũng đã suy nghĩ chuyện này.
Mấy ngày này cũng đã vất vả, giúp Châu gia nên được tặng phòng khám, còn thể dùng phương thuốc làm đẹp da kia để mở một cửa hàng mỹ phẩm.
“Sao còn ở nhà? Không có đi làm hả?” Đông Thành thấy Hạ Ánh Huyền đang ngồi trên ghế sa lon ủ rủ liền hỏi.
Không có trả lời Đông Thành, cô nàng chỉ gật gật đầu rồi tiếp tục như một đóa hoa héo úa nhưng bỗng nhiên như bừng tỉnh.
“Đông Thành, anh đã đi đâu?”
Đông Thành giật mình, không ngờ Hạ Ánh Huyền lại hỏi hắn về chuyện đã đi đâu, từ trước đến giờ mỗi người luôn không để ý đến đối phương đi đâu làm gì cả.
Có lẽ đây chính là lần đầu!
"Coi như tôi chưa hỏi gì!" Hạ Ánh Huyền ái ngại, hai má ửng đỏ.
"Tâm trạng không tốt, ra công viên một chút, cũng tiện thể giải quyết một ít công việc!" Đông Thành gật gù nói.
Lời vừa nói xong, Hạ Ánh Huyền như muốn nói gì đó nhưng sắc mặt của cô lại trầm xuống.
Thấy vậy Đông Thành liền hỏi han: “Sức khỏe cô không tốt sao? Hay là có chuyện gì?”
“Tôi ổn nhưng chuyện ở công ty thì không! Chính là vì chuyện của em gái thị trưởng Châu mà hội đồng công ty đang định ép tôi từ chức! Nếu mà tôi rời công ty thì… anh cũng biết rồi, công ty là tâm huyết của tôi, sao có thể nói bỏ là bỏ. Nguồn thu nhập chính cũng từ công ty nhưng không ngờ bọn người kia lại sẵn sàng gạt tôi sang một bên…” Hạ Ánh Huyền đem hết mọi muộn phiền nói ra cho Đông Thành nghe hết.
Nhìn thấy vợ mình khổ sở vì công ty bấy lâu, chưa kể còn là một trong những người đầu tiên lập nên công ty, vậy mà khi gặp chuyện thì lại dễ dàng gạt bỏ tất cả dù sự việc đã được giải quyết.
Nghĩ đến lời của Châu Hoàng Nhi đã bảo hắn mở cửa hàng mỹ phẩm, Đông Thành liền nói: “Đừng lo, cứ từ chức và rời khỏi công ty đi! Tôi có tiền và sẽ mở một cửa hàng bán mỹ phẩm để cô đứng tên!”
“Còn nhớ chuyện lúc trước chứ? Sau khi giúp cô Châu chữa trị thì đã tiện đường cứu lão gia nhà họ Châu!”
“Lúc sau, khi dự tiệc cùng cô thì thị trưởng đã nhờ tôi chữa bệnh cho phu nhân cùng con trai ngài ấy!”
“Thị trưởng đã hứa cho tôi một phòng khám, vừa sáng sớm thì cô Châu cũng đã đặt chỗ tôi thuốc hôm trước, cũng được hai trăm triệu, ngoài ra cô ấy cũng muốn có cổ phần trong cửa hàng mỹ phẩm nên đã hứa sẽ bỏ vốn vào!”
“Cô yên tâm, người đứng đầu cửa hàng sẽ là cô! Thế thì không còn phụ thuộc vào ai khác nữa, cũng đỡ vất vả hơn!”
Đông Thành nói ra toàn bộ sự tình rồi mỉm cười nhìn cô vợ mà mình đã có tình cảm.
Đối với Đông Thành, tiền không có tác dụng gì, nhưng đối với Hạ Ánh Huyền thì khác, cô nàng có vẻ khá thích tiền.
Hạ Ánh Huyền sửng sốt, không ngờ Đông Thành lại biết nghĩ cho cô!
Còn nữa hai trăm triệu không phải con số nhỏ mà Đông Thành lại dễ dàng cho cô như vậy!
Muốn có được số tiền này thì Hạ Ánh Huyền cũng phải kí mười mấy cái hợp đồng lớn cho công ty thì mới có thể kiếm được.
Đông Thành chỉ mất có vài ngày mà đã kiếm được nhiêu đó, còn được tặng hẳn một phòng khám ở trung tâm thành phố này?
Hạ Ánh Huyền có chút phản ứng không kịp, lời Đông Thành nói, ý chính là tiền này cho cô?
Để cho cô nàng mở cửa hàng?
“Cô cứ suy nghĩ đi! Tôi có việc cần về thăm cha!” Đông Thành chỉnh lại quần áo trên người một chút rồi nói tiếp: “Có việc gì cứ gọi cho tôi!”
Thấy Đông Thành rời đi thì tâm trạng cô có chút phức tạp nhưng nghĩ đến cái gì đó, côp nàng lại mở miệng nói: “Cho tôi đi theo với!”
“Được, cô đi thay đồ đi!” Đông Thành có chút bất ngờ nhưng cũng không để ý lắm, dù sau thì thăm cha vẫn quan trọng hơn.
Ngày hôm qua Hạ Ánh Huyền đã không dành sự tin tưởng cho hắn, khi đã hiểu lầm hắn nhưng Đông Thành vẫn luôn giúp đỡ cô, hôm nay lại cho tiền cô mở cửa hàng.
Bấy nhiêu đó cũng đã khiến cô vô cùng khó hiểu.
Hạ Ánh Huyền có chút ngẩn ngơ, cảm thấy rất không chân thật, đây là Đông Thành sao?
Vội vàng đi thay quần áo, Hạ Ánh Huyền cùng Đông Thành nhanh chóng lên xe đến nhà cha ruột của hắn.
Cũng đã lâu rồi hắn đã không đến thăm ông ấy, hắn có chút sốt sắng trên đường đi.
Updated 69 Episodes
Comments