Tháng thứ hai sống với thân phận mới, linh hồn Dạ Hồng Ly dần quen công việc mà nàng kỹ nữ tên Nhã Ly phải làm hàng ngày. Hôm nay, cô sẽ tiếp đãi một vị khách quen thuộc của Vô Trùng Lâu. Bên ngoài phòng, Tiêu Hắc Hổ, tên đại vương thống trị cả Tật Phong Lĩnh đang nói chuyện với đám thuộc hạ, hắn lớn giọng:
- Nhã Ly thật sự rất đẹp, ta hôm nay sẽ tận hưởng nàng, bọn bây tránh ra!
Không nể nang bất cứ ai, hắn đẩy mạnh cửa, thô lỗ bước vào. Sau lưng, đám trộm cướp lâu la Hắc Trại tò mò nhìn theo nhưng ngay lập tức bị chặn lại. Chỉ một mình Tiêu Hắc Hổ có tư cách bước qua ngưỡng cửa này, hai hộ vệ riêng của Nhã Ly không muốn cô bị mấy tên cặn bã quấy rầy. Dù rất khó chịu, chúng đành phải ngoan ngoãn quay lưng đi vì sợ vị đại vương tính tình thất thường kia nổi điên.
Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, ánh nến vàng hiu hắt và ánh trăng xanh hoà quyện vào nhau, hương thơm từ nén nhang trầm thổi bùng lên những ham muốn xác thịt của đôi nam nữ. Mắt chạm mắt, một bên chìm sâu vào thứ nhan sắc định nghĩa lại cái đẹp, một bên bị vẻ ngoài bặm trợn, hơi thở ướm mùi máu tanh từ chiến trường khốc liệt.
Tiêu Hắc Hổ cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, làn da săn chắc cùng gương mặt nam tính, hắn chứng tỏ sức mạnh của bản thân chỉ bằng một ánh nhìn oai nghiêm, hùng dũng. Nhã Ly có chút run rẩy, con người trước mặt quả thực quá xứng đáng với thời gian chờ đợi mà cô bỏ ra. Cơ hội tốt để đưa bản thân thoát khỏi Vô Trùng Lâu, cô phải nắm bắt nó.
Chẳng giống như mọi ngày, Nhã Ly thường xuyên tiếp đãi mấy vị khách có thân phận cao sang, quý tộc thì lần này, cô phải chăm sóc đương kim trại chủ của Hắc Trại. Chính là kẻ đứng đầu Tật Phong Lĩnh, hắn dù thô kệch nhưng vẫn mang theo khí thế một người anh hùng thời đại, Nhã Ly hứng thú và chủ động mở lời chào, vừa nói vừa bày ra hai chén rượu bằng vàng:
- Chào Tiêu trại chủ, mời ngài ngồi xuống trò chuyện một chút.
- Nói chuyện?
Tiêu Hắc Hổ thoáng ngạc nhiên và thốt lên, đến chốn thanh lâu vì dục vọng mà phải ngồi nói chuyện sao? Hiểu đối phương đang nghĩ gì, Nhã Ly không vội vàng đáp lại mà chỉ đơn giản làm một hành động thôi. Kéo nhẹ chiếc dây buộc áo quấn quanh hông, cô để lộ ra toàn bộ cơ thể hoàn mĩ như tượng tạc khi lớp vải hững hờ rơi xuống đất.
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bản năng giống đực dưới quần tên trại chủ ngay lập tức phản ứng với sự khiêu khích của Nhã Ly. Thế nhưng, Tiêu Hắc Hổ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của một kẻ từng vào sinh ra tử biết bao lần, nó đã phản ánh đúng vị trí của hắn trong bản đồ tiên đạo thế giới. Lạnh lùng bước tới trước, kéo ghế ngồi đối diện nàng kỹ nữ, hắn cảm thấy chưa cần thiết phải tiếp xúc quá gần cô, một chút đề phòng mà thôi.
Nhìn hai chiếc chén vàng trên bàn, Tiêu Hắc Hổ âm thầm truyền tiên lực vào trong mắt, kiểm tra sơ qua chúng. Không có độc, hắn yên tâm hơn và dời sự chú ý sang Nhã Ly, cô mỉm cười. Biết đối phương vừa đánh giá việc làm của mình, cô cung kính đứng dậy cầm bình rượu nhỏ, rót đầy chén cho hai người. Những điểm hấp dẫn trên thân thể lộ ra, từ đường cong gợi cảm đến cả các ngóc ngách bí mật, gần như chẳng chỗ nào thoát khỏi tầm quan sát của tên trại chủ.
Rót rượu xong, Nhã Ly mới vui vẻ nói tiếp, cô nâng chén của mình lên hướng về phía hắn:
- Xin kính Tiêu trại chủ một chén, tiểu nữ lần đầu tiên gặp mặt người, hi vọng không quá xấu xí để ngài căm ghét.
- Ngươi giở trò khiêm tốn với ta làm gì? Nghe thiên hạ truyền tai nhau về đệ nhất mỹ nhân của Vô Trùng Lâu, suốt cả tháng qua, mỗi hai ngày ngươi chỉ tiếp một khách và không lặp lại. Kỹ nữ bây giờ khó chơi đùa vậy à?
Tiêu Hắc Hổ nhếch mép, gương mặt biểu hiện thái độ vừa trào phúng vừa khinh thường, nhan sắc này của Nhã Ly đúng là đã làm hắn bất ngờ. Nốc cạn chén rượu ngay từ ngụm đầu tiên, hắn lạnh lùng đặt cái chén xuống rồi chờ đợi. Nhưng không làm gì cả, mọi cử chỉ đều tự nhiên theo một cách rất khác, cô phớt lờ câu hỏi mang ẩn ý ấy và rót đầy hai chén rượu khác.
Lúc này, Nhã Ly mới nhìn chằm chằm vào hắn và tinh nghịch nháy mắt, tay khẽ nâng chén lên:
- Thế ngài có muốn biết cách bình định Tật Phong Lĩnh và ba thành trì lân cận hay không?
- Cái...
Trợn mắt vì không tin vào những gì mình nghe được, Tiêu Hắc Hổ cau mày và nghiêm túc hỏi, giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn, hắn hốt hoảng vì nàng kỹ nữ trước mặt. Im lặng, Nhã Ly quay mặt ra nhìn khung cửa sổ, cơn gió nhẹ đang lướt qua tán lá của gốc cổ thụ sau vườn. Cô đứng dậy, bước từng bước, cố tình đung đưa bờ mông căng tròn và uốn éo cơ thể mình, nói bằng âm giọng nhỏ nhưng vừa đủ để tên trại chủ nghe thấy:
- Tật Phong Lĩnh, trước mặt là thành trì, sau lưng là rừng rậm, nằm giữa hai con sông Bắc Thuỷ, Nam Thuỷ. Người ta có câu, muốn bình định thiên hạ, trước hết làm chủ sông. Cả sông phía bắc và sông phía nam, chẳng phải ngài đều không có tư cách nắm quyền hay sao?
Tấm lưng trần mịn màng khiến hắn khó lòng rời mắt nhưng câu nói vừa rồi vẫn lọt vào tai, hắn siết chặt nắm đấm.
- Ý ngươi là gì?
Tiêu Hắc Hổ không còn giữ được bình tĩnh, hắn đập bàn và lớn giọng hỏi. Nỗi khổ tâm của hắn từ xưa đến nay bỗng nhiên bị nhìn thấu, rõ ràng Nhã Ly đã biết gì đó. Cô từ tốn ngồi xuống giường, quay mặt lại đối diện với hắn rồi tiếp tục:
- Có ta, ngài sẽ có cả giang sơn trong tay. Không có ta, ngài chỉ là tên cướp hèn hạ của Tật Phong Lĩnh, cả đời làm chó cho Hồ Thiên Long. Ta cho ngài một tuần để suy nghĩ, hết thời hạn, quay trở lại đây chuộc ta.
- Ta vẫn chưa hiểu, ngươi đừng có giả thần giả quỷ, muốn gì, nói luôn đi.
Tiêu Hắc Hổ đã bị chọc giận, hắn thật sự không thích kẻ khác nói chuyện với mình như thế. Tuy nhiên, Nhã Ly bĩu môi làm ra điệu bộ ngây thơ, cô vươn tay tới góc giường cầm lấy một chiếc chuông bằng đồng lên, dứt khoát lắc mạnh nó và gọi lớn để hai người hộ vệ nghe được:
- Tiễn khách.
Cánh cửa mở toang, hai tên to xác chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Nhã Ly xông vào, họ luôn cố gắng làm đúng công việc được giao. Không hề quan tâm Tiêu Hắc Hổ là kẻ nào, họ đứng dạt sang hai bên, khom người, chỉ tay ra ngoài để mời hắn rời khỏi đây:
- Mời!
Tu sĩ đẳng cấp Thất Đạo Phàm Nhân rất mạnh nhưng hai người hộ vệ cũng không kém, họ chỉ kém hắn một bậc mà thôi. Nhiêu đó đã đủ khiến tên trại chủ e ngại, hắn hằn học:
- Được lắm, ngươi giỏi, bảy ngày sau gặp lại.
Tiêu Hắc Hổ mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn Nhã Ly đầy căm ghét và không thèm nán lại đây một giây nào nữa. Cô chẳng để ý đến việc hai người hộ vệ kia đang nhìn mình chằm chằm, họ cũng chỉ là những con rối ngoan ngoãn mà thôi. Cô chờ đợi, người khách tiếp theo sẽ xuất hiện sau hai ngày nữa, ai mới là sự lựa chọn đúng đắn đây.
Updated 145 Episodes
Comments
Vô Trùng Kính
yêu
2022-05-21
0
Vương Khiết Băng
Bối cảnh đang là cổ đại thì em nghĩ nên đổi câu thoại một chút, kiểu như là "Dạo gần đây khắp nơi truyền tai nhau rằng, cả tháng này cứ hai ngày ngươi lại tiếp một khách và sau đó sẽ không hẹn gặp lại. Nữ nhân thanh lâu bây giờ lại khó chơi như vậy sao?" :3
Tại vì chữ "đồn" thì nghe nó thiên về hiện đại quá í
2022-05-21
4