Chương 2

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Ở trong phòng bệnh vip nào đó, có hai vợ chồng đang ngồi cạnh đứa con bé bỏng của mình đang nằm trên giường bệnh. Đôi vợ chồng thoạt nhìn cũng rất trẻ, làn da không có quá nhiều giấu vết do thời gian để lại, có thể vì bảo quản tốt.

Cả hai người họ mắt đều đỏ hoe, nhìn đứa con trai của mình đang nằm thở oxi trên giường bệnh.

Đó là con trai bé bỏng của họ a, họ từ nhỏ đến lớn đã nâng niêu cậu bé từng chút một, vậy mà chỉ vì một chút bướng bỉnh nên đã không quản. Để cho cậu bước vào ngôi trường đó, để cậu phải chịu những thứ kinh khủng như vậy. Nhìn trên người con mình chi chít những vết thương, những mãng bầm tím trên làn da do bị bạo lực gây ra, khiến lòng họ càng chua xót hơn, họ căm giận những đứa trẻ, thầy giáo kia, nhưng họ lạo càng căm giận mình hơn. Họ đã bỏ mặt mà không lo, không nghĩ đến việc cậu sẽ xảy ra ở trường. Đến khi họ nhận ra thì đã không thể cứu vãn được '' Ông à.... Con của chúng ta ''.

Người chồng buồn khi thấy con mình nằm trên giường bệnh, lại càng thêm buông khi vợ mình đau khổ, tự trách như vậy. Ông cũng rất tự trách, ông luôn nghĩ thằng bé do bướng bỉnh nên tùy ý cho nó một thời gian, sau đó đến khi nó nhớ nhà thì trở về. Nhưng ông lại không nghĩ đến hậu quả mà ông buông lơi dù chỉ một chút cũng khiến ông hối hận cả một đời. Đứa con họ dùng cả đời để yêu thương, vậy mà lại để cho người khác tùy ý bắt nạt hành hạ cả thể chất lẫn tinh thần như vậy. Ông hận... Ông muốn khiến những người đó phải trả giá.

Ông đưa tay ôm an ủi vợ mình '' Không sao, chúng ta phải tin tưởng rằng con mình sẽ tỉnh lại. Thằng bé sẽ không có chuyện gì.

Còn người nằm trên giường bệnh lúc này, đang trong quá trình trao đổi thông tin kí ức của nguyên chủ.

'' Người đang ôm vợ mình kia là ba nguyên chủ.

Tên: Y Nhân. Giới tính nam.

Công việc: Chủ tịch tập đoàn Y Gia, một trong những công ty có sức ảnh hưởng kinh tế của nước C thành phố A.

Yêu thích: không có

Không thích: Đừng vượt quá giới hạn là được.

Mẹ nguyên chủ: Tên: Trần Y Y. Giới tính: Nữ.

Công việc: Chủ tịch tập đoàn Trần thị, một trong số tập đoàn lớn mạnh về mặt giải trí và thời trang có tiếng trong nước.

Yêu thích: Cái đẹp.

Không thích: Giá theo thời gian.

Tóm lại họ rất giàu, cũng rất bận nên nếu tính tình của người khác so với nguyên chủ họ cũng không phát hiện. Đây là gia đình hào môn, cũng đồng nghĩa là gia đình không chọn vẹn đối với nguyên chủ ''.

'' Đúng là trên thế giới này không có cái gọi là tình thân ''.

Hệ thống có đầy đủ sự yêu thương từ gia đình, nghi hoặc câu nói của kia chủ mình '' Hửm.... Tại sao ngài lại nói như vậy, chẳng lẽ ngài.... ''.

Cậu không nóng không lạnh quăng câu cho hệ thống '' Im miệng ''.

Rồi từ từ dùng sức mở mắt ra, nhắm mắt quá lâu nên khi mở ra khiến mắt đau rát, vội chớp mắt nhiều lần để cố gắng thích nghi.

Còn hai người đang ôm nhau an ủi kia, nghe thấy tiếng soạt soạt quay qua nhìn thấy thấy con mình đã tỉnh, vội vội vàng vàng nhấn nút gọi bác sĩ tới.

Trước khi bác sĩ tới, mẹ cậu đã tiến tới nắm lấy tay cậu, nơi khóe mắt lúc này đã ngưng động thành nước '' Con yêu.... Con sao rồi, thấy trong người sao rồi đã đỡ hơn chút nào chưa ''.

Bác sĩ sau khi chuông kêu lên thì đã lập tức chạy qua tới, họ nhẹ nhàng nhờ bà đi qua một bên để họ khám. Sau khi làm rất nhiều thao tác, bác sĩ đứng lên nói với hai người họ '' Thật sự rất may mắn vì cậu bé cũng đã tỉnh, nhưng người cũng đừng buông lỏng quá, tôi cũng biết đại khái một ít việc về cậu bé rồi. Nên khi cậu bé tỉnh, 1 là vì một ít máu bầm còn sót lại ở trong não có khả năng sẽ bị mata đi đoạn kí ức, 2 là nếu khi cậu bé tỉnh lại vẫn còn nhớ mọi chuyện, có khi sẽ bị để lại di ứng, ảnh hưởng đến tâm lí của cậu bé. Dù gì thì bạo lực học đường đối với cậu bé đang ở độ tuổi này thật sự rất lớn, người nhà phải ở bên cạnh, quan tâm và quan sát tình hình của cậu bé. Nếu thấy có gì đó bất thường về tâm lí thì hãy đến bệnh viện nhanh nhất. Còn về tình hình sức khỏe của cậu bé thì vì nhảy ở độ cao từ sân thượng xuống nên chân của cậu bé đã gãy, dù đã trị liệu tốt nhất có thể rồi nhưng vẫn cần phải ở bệnh viện tập luyện bước đi, đều đó có thể sẽ rất khó. Mọi người hãy luôn ở bên và động viên con mình ''. Nói rồi bác sĩ cùng hộ tá rời đi.

Cả hai nghe được những lời từ bác sĩ cảm xúc của họ vừa mừng vừa lo, mừng vì cậu đã không còn gì đáng ngại nữa, lo vì sợ cậu sẽ bị ảnh hưởng lớn về mặt tâm lí.

Bà buồn bả hôn nhẹ lên tay cậu rồi khóc nức nở '' Là do mẹ không tốt, mẹ không nên để con tự ý như vậy. Nếu ngay từ đầu mẹ không vì tức giận mà chiều theo ý con thì con sẽ không bị như vậy, mẹ xin lỗi. Là lỗi của mẹ ''.

Ông cũng ôm lấy bà mà an ủi, họ thật sự khóc, nhiều đến nổi khiến cậu cảm thấy phiền.

Không muốn nhìn hai người đó nữa, cậu nhắm mắt lại cố gắng để cho mình ngủ. Hệ thống thấy tâm tình kí chủ của mình không được tốt liền kiếm gì đó để hỏi '' Hạ Hạ..... Ngươi có biết tại sao họ lại không quan tâm con mình, mặc kệ con mình có bị bắt nạt cũng không ra tay không ''.

Cậu cười lạnh với hệ thống '' Ha... Ngươi thật sự muốn biết ''

Hên thống cực lực gật đầu '' Ừm... Ừm.... ''.

'' Hừ.... Vậy từ dùng bộ não máy tính được lập trình mà nghĩ đi ''.

'' Ơ.... Kí chủ.... Ngài đây là kể một nữa rồi bỏ khúc giữ sau, người kể đi mà, kể đi mà ''. Hệ thống năn nỉ ỉ oi kêu cậu nói, vậy mà dù có như nào nó vẫn không lung lây được. Nó tức giận phòng hai má đầy bông gòn kia ra, trong đầy rức giận nhưng lại cực kì đáng yêu đấy.

Còn người nào đó thì đang dùng bộ não của mình phân tích ' Ha... Suy cho cùng lỗi của hai người này cũng không ích, dù có giận con đến thế nào thì cũng phải biết tình hình của con ra sao. Họ biết nhưng đến cuối cùng lại chọn làm ngơ những việc đó để răn dạy nguyên chủ. Tại sao thầy cô không giúp, tại sao học ở trường toàn là con cháu hào môn lại không có lấy một ai nhận ra nguyên chủ, vì sao nguyên chủ là một người bướng bỉnh, kiêu ngạo, lại vì sao bị bắt nạt như vậy mà không chịu về nói với ba mẹ mình... là tại vì nguyên chủ biết được, họ nhận được lời của cha mẹ mình rằng cho mình tự xử lí. Nguyên nhân dẫn đến việc chết tâm của nguyên chủ là vì quá thất vọng về họ, cũng thất vọng thế giới này sau lại tàn nhẫn đối với mình như vậy. Nhưng dù cho đến chết cậu ta vẫn không hận dù chỉ một lần. Ngu xuẩn.... '.

Một tháng sau, việc trị liệu đi đứng của cậu cũng hơi khó khắn. Quay qua quay lại cũng đã một tháng, một tháng này cậu luôn bị hệ thống cười. Đến ngày xuất viện về nhà cũng không hết cười '' Haha.... Cho chơi ngu nè, đang yên đang lành mà nhảy. Haha..... ''.

Ngồi trong xe, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàng cây, ngôi nhà vuột nhanh qua mắt. Khuôn mặt khó chịu hiện rõ qua kính cửa xe, đầu thì nhức, tiếng hệ thống thì nhú chim vỡ tổ cứ oanh oanh trong đầu khiến tâm trạng cậu tuột dốc không phanh '' Câm miệng '' quát một tiếng khiến hệ thống ngậm miệng lại luôn, không dám hó he một câu nào nữa.

Nhưng chỉ một chút thôi, chút xíu thôi thì miệng hệ thống vẫn cứ lẩm bẩm nữa '' Tôi nói nè, tại sao người lại không tỏ ra thân thiết với ba mẹ nguyên chủ, tại sao lại chọn cách như vậy... ''. Đã lượt bỏ 1000 câu hỏi tại sao.

Lần này cậu bỏ mặc, không nói nữa. Lặng lẽ dùng cách hệ thống chỉ, ngắt liên kết với hệ thống đến khi bật lại. Thế giới quanh ta lại im ấn hẫng lên, một đường thẳng đến phòng của nguyên chủ. Mặc cho ba mẹ nguyên chủ vẫn luôn dùng vẻ mặc buồn bã ấy. Từ khi cậu tỉnh lại, họ nhìn thấy giữa cậu và họ đã có một bức tường ngăn cách đi. Cậu đã không còn nói chuyện với họ quá 3 câu nữa rồi, họ cũng nhìn thấy cậu thay đổi rất nhiều. Từ nhỏ cậu đã bướng bỉnh, được cưng chiều đăm ra rất dựa vào họ, dù chỉ bị uất ức một chút thì liền khóc nhè đi mách. Nhưng bây giờ cho dù tập luyện đi lại rất đau, cậu vẫn không than thở dù chỉ một chút. Cậu đã trưởng thành rất nhiều, nhiều đến mức họ nghĩ cậu đã không coi họ là người nhà nữa.

Còn cậu bước vào phòng của nguyên chủ, nhìn mọi thứ xung quanh một lượt rồi đưa mắt đến chiếc giường rộng lớn và mềm mại kia. * Phùm * nằm phịch xuống giường, chưa đến 1p đã ngủ.

Hệ thống vừa mới cặm cụi giải ngắt liên kết, mới chui ra đã thấy kí chủ mình ngủ mất tiêu rồi '' Hừm.... Vậy mà ngủ rồi, kí chủ làm biếng quá rồi đó. Giờ mới có 14h thôi mà, làm như đó giờ không ngủ vậy, để ý mấy lần thì thấy chỉ nhắm mắt chưa đầy 1p đã ngủ mất rồi. Còn nữa, dám ngắt liên kết với tôi, hừm.... chê tôi phiền chứ gì, tôi nói ích mà, có phiền gì đâu. Nói ít vậy mà chê phiền, bổn hệ thống dỗi òi, nhưng cũng không ai dỗ. Huhu..... Sao số tôi khổ quá vậy nè..... Huhu ''.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play