Bây giờ đứng ở khoảng cách gần thế này, cô mới phát hiện người đàn ông này cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cái nhếch môi của anh ta trở nên cuốn hút kì lạ, đôi mắt hẹp dài đăm chiêu nhìn cô. Bàn tay còn đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, từ đầu đến chân đều cho người khác cảm giác lấn át, quyền lực khó đoán.
Lần đầu tiên như ngày hôm nay đã là quá đủ, Mạn Nhu chẳng còn muốn liên hệ gì đến nữa, ra sức lắc đầu.
"Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn!"
Hóa ra cũng vì như thế mới giúp cô.
Lần này, anh ta nâng cằm Mạn Nhu, xem xét kĩ càng khuôn mặt cô, tặc lưỡi tiếc nuối.
"Chẳng trách tại sao Vạn Hoa lại muốn có, rất xinh đẹp!"
Cô không biết người đàn ông này thuộc công ty nào. Trái với tên đã gài bẫy cô kia, người này lại cợt nhả hơn, tùy ý đụng chạm vào khuôn mặt cô, ngay cả lời nói cũng không chút giấu diếm, cứ như thể không hề coi cô là một người phụ nữ, mà là đang đánh giá một món đồ.
Mạn Nhu khó chịu gạt tay anh ta ra, rõ ràng là không hài lòng mà tránh né. Người đàn ông nhướng mày, lúc lâu sau mới đi đến tủ đồ trong phòng tìm một cái khăn choàng, trùm lên che chắn khuôn mặt cô.
"Đi thôi, dù sao em cũng không thể ở đây mãi đúng không?"
Dứt lời, anh ta bế Mạn Nhu lên. Cả người cô nhẹ hẫng, mất thăng bằng liền ôm lấy vai người đàn ông. Anh ta mở cửa, đi nhanh về phía thang máy.
"Che mặt lại đi."
Mạn Nhu lập tức vùi mặt xuống.
Cô hoàn toàn không dám ngẩng mặt lên, chỉ biết tin tưởng người đàn ông này đưa mình trốn thoát. Đến khi nghe được tiếng gió đêm thổi nhè nhẹ qua mái tóc, Mạn Nhu mới ngẩng đầu, phát hiện bản thân đã ra đến bên ngoài khách sạn.
Anh ta để cô xuống, cẩn thận gài lại chiếc áo khoác cho cô, mỉm cười.
"Cẩn thận nhé. Nếu suy nghĩ lại hãy gọi cho tôi."
Một chiếc taxi dừng lại bên vệ đường, người đàn ông liền đưa Mạn Nhu ngồi vào trong, còn mình thì đưa tài xế một xấp tiền. Trước khi xe rời đi, cô còn thấy anh ta vui vẻ nở nụ cười, chỉ là ánh mắt có gì đó tiếc nuối.
Tuy là một người kì lạ nhưng chí ít anh ta đã cứu cô.
Mạn Nhu trở về nhà.
Căn nhà không quá lớn, thậm chí lại hơi cũ kĩ. Mở cái cổng lụp xụp kia, cô thấy ba và em gái mình đã trở về nhà. Vốn muốn trốn tránh hai người, không ngờ Mạn Nhiên liếc mắt sang, vô tình lại thấy cô rón rén đi vào, liền gọi lớn.
"Chị hai, chị vừa đi đâu về đấy? Ba vừa trúng thưởng được người ta tặng gà này!"
Ông Mạn thấy đứa con gái lớn của mình có vẻ thấp thỏm, bèn lo lắng hỏi.
"Mạn Nhu, con sao thế? Sao mặt lại tái xanh thế kia?"
"Không có gì đâu ạ, con ra ngay!"
Mạn Nhu vội che lại cổ áo, chạy vào nhà tắm. Nếu để ba biết, ông sẽ lo lắng lắm. Dù sao cô cũng đã thoát được, chuyện không nên nhớ cũng không cần nhớ lại nữa.
Chiếc áo khoác măng tô dài được cô giặt sạch sẽ, giũ mạnh để treo lên móc. Mạn Nhu suy nghĩ, không biết đến bao giờ mới có thể trả cho người đàn ông kia chiếc áo này.
Miếng giấy nhỏ đã bị nhàu nát lại thành một khối tròn, từ túi áo đột nhiên văng xuống đất.
Mạn Nhu cả kinh, vội nhặt lên. Có vẻ như nó là một tấm danh thiếp, cô mở ra, dù có hơi rách nát nhưng vẫn có thể đọc được dòng chữ được ghi trên đó.
Giám đốc điều hành công ty giải trí Tinh Đài.
Sở Tiêu.
09XX XXX XXX.
"Sở Tiêu là tên anh ta sao?"
Có lẽ cũng chẳng gặp nhau nữa, coi như là biết tên ân nhân vậy.
Một tháng sau.
Mạn Nhu vui vẻ xách một túi đồ ăn trở về nhà.
Dạo gần đây công việc nhà Mạn Nhu có chút thuận lợi, hàng được đặt rất nhiều. Cuối cùng cũng có một chút tiền dư để đãi cả gia đình ăn một bữa thịnh soạn, cô thong dong đi trên phố, không kiềm được vui sướng muốn nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Mạn Nhiên và ba mình.
Vài ba chiếc xe cứu hỏa vượt lên trước mặt cô, Mạn Nhu thắc mắc.
"Không lẽ gần đây có cháy sao?"
Càng gần về nhà, tiếng còi réo từ những chiếc xe cứu hỏa khi nãy càng lớn đến mức làm cô rợn tóc gáy. Cô thầm cầu nguyện, chỉ là gần nhà mình thôi, chắc chắn cả ba và em đều không sao.
Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt đã khiến cả khuôn mặt cô cứng đơ, bàn tay buông túi đồ ăn xuống, rơi đầy ra đường.
Cả căn nhà của Mạn Nhu cháy đen, thậm chí bây giờ chẳng còn được gọi là căn nhà, chỉ còn là một đống đen sì hỗn độn. Mọi người xung quanh đông nghịt, nhưng cũng chẳng có ai để ý đến Mạn Nhu lúc này đã run rẩy không nói thành lời.
Ba? Mạn Nhiên?
Cô nhìn trong đám người, hoàn toàn không thấy họ. Mạn Nhu lao đến một người lính cứu hỏa gần đó, nắm lấy cổ áo anh ta, tiếng nói ấp úng mãi mới thoát ra khỏi cổ họng.
"Ba...Ba với em tôi đâu, anh có thấy họ không?"
Người đó cũng có vẻ hoảng hốt. Anh ta vịn lấy vai cô trấn an, hỏi.
"Cô là chủ căn nhà này đúng không?"
"Chính là tôi! Ba tôi đâu, cả em gái tôi nữa?"
"Cô đừng lo lắng, em gái cô đang được cấp cứu trong xe cứu thương!"
Nói rồi anh ta dẫn Mạn Nhu đến chỗ em gái. Mạn Nhiên trong xe mặt tái mét, đang bất tỉnh.
Cô nhìn Mạn Nhiên, trong lòng trở nên nhẹ nhõm hơn. Cứ coi như của đi thay người, em ấy không sao là tốt rồi!
"Thế ba tôi đâu? Ông ấy có làm sao không?"
Dường như đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho câu hỏi này, khuôn mặt người lính cứu hỏa có chút nhăn lại, không nói gì.
"Chị..."
Updated 18 Episodes
Comments