Hàn Linh suy ngẫm một lát, rồi mới xoay người rời đi: "Thôi vậy! Ngày mai lại gặp nhau ở nơi này, tạm biệt!" – Trong phút chốc, hắn lắc người biến mất, khuất mình trong màn sương mờ ảo.
Liên Hoa quay vòng, hàng nghìn cánh hoa được tạo ra, khi những thứ xinh đẹp tan biến trên nền đất, cũng là lúc dáng hình ấy đã không còn nơi này.
Sau khi rời khỏi rừng già, Nguyệt Hạ vẫn ấm ức chuyện bức tranh bị xé, lòng y quyết tâm phải đòi lại nó cho bằng được.
Trong vô thức y xoè bàn tay ra, tự hỏi: "Cái con bạch xà ấy vậy mà chui vào đây ư? Lạ thật đấy!" - Đột nhiên lòng bàn tay y phát sáng, tạo thành đạo hình ngôi sao năm cánh, bạch xà từ đó mà xuất hiện, nhưng khác ở chỗ trên đầu nó đã có thêm một ấn ký hoa sen.
Nguyệt Hạ thích thú chọc chọc bạch xà: "Tính ra ngươi đâu có đáng sợ như tưởng tượng! Vậy từ hôm nay ta sẽ gọi ngươi là tiểu bạch nhá!" - Bạch xà được đặt tên liền tỏ ý thích thú mà bò khắp cánh tay, làm y nhột đến phì cười.
"Thôi mau vào trong lại đi, nếu không người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu!" - Tiểu bạch gật gù cái đầu rồi tan biến trong lòng bàn tay, y nắm chặt rồi vui vẻ trở về nhà.
"Mẫu thân, mẫu thân! Con về rồi đây!" - Nguyệt Hạ đẩy mạnh cánh cửa mà bước vào, Thanh Liên vừa thấy y liền hớt hải chạy đến: "Nghe Vân Anh nói, đám Thanh Quý dùng yêu thú thả vào rừng để đối phó con, con có sao không?".
Y nhìn bà cười rồi lắc đầu: "Dạ không! Mẫu thân, người nhìn đi, con vẫn lành lặn đấy thôi!" - Nguyệt Hạ xoay một vòng cho bà nhìn.
"Đấy! Con có nói dối người bao giờ!" - Thanh Liên ôm lấy y, rồi dìu ngồi xuống ghế: "Vậy là tốt! Vậy là tốt!".
Bà rời khỏi bàn định đi vào trong dọn cơm ra cho y, nhưng suy nghĩ một chút liền quay lại: "Nguyệt Hạ à! Một chút nữa mẫu thân có việc phải đến trấn Lạc Dương, có thể đến ngày mai mới trở về, mẫu thân sẽ nấu sẵn cơm cho con! Được không?".
Y liền tiến đến ôm lấy bà: "Dạ được, chứ con nhìn người ở mãi trong nhà, con xót lắm! Người nên đi đây đó cho khuây khoả, đừng suốt ngày ở nhà như thế, con đi làm cũng không an lòng”
Nói đoạn, y cầm lấy con dao chặt cây từ góc nhà “Tí người đi thì nhớ để cửa cho con nhé, con đi nhặt củi tiếp đây!".
Nguyệt Hạ ôm tạm biệt Thanh liên, ra trước cửa đeo giỏ chứa, phóng đi mất.
Thanh Liên nhìn theo bóng lưng y, đột nhiên bật khóc: "Có khi đây là cái ôm cuối cùng con dành cho ta! Cảm ơn con!" - Bà lau nhẹ nước mắt trên má, sẵn tay lấy chiếc nón mà đội lên, từ từ chống gậy rời khỏi thôn Nhiên An.
Sắc trời cũng dần chuyển tối, Nguyệt Hạ hôm nay đổi củi lấy được kha khá tiền.
Y vui vẻ tung tăng trên đường, đột nhiên tâm thức có chút nhói lên, cảm giác ấy không hiện hữu được lâu, chỉ một lúc rồi biến mất.
Nhưng y cũng chẳng quan tâm điều đó lắm, vội vàng về nhà, nhưng khi mở cửa thì y mới vỡ lẽ, ngày mai mẫu thân y mới về.
Không có Thanh Liên, Nguyệt Hạ chán nản nằm trên giường, lấy trong người ra quyển sách cũ, nhìn vết xé mà lòng y đau như cắt.
Đang đau lòng thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nguyệt Hạ vội cất quyển sách dưới gối rồi hớt hải chạy ra.
"Là mẫu thân ạ?" - Y nhanh chóng gỡ khoá, nhưng trái với lòng mong mỏi đó, người đứng sau cánh cửa lại là Hàn Linh, bên cạnh còn là một cô nương với ánh mắt háo hức nhìn y: "Xin chào!".
Nguyệt Hạ ngơ ngác nhìn cả hai: "Hàn Linh và còn... sao lại đến vào lúc này?".
"Vào trong rồi hẵng nói, được chứ?" - Vẻ mặt Hàn Linh vẫn lãnh đạm như lần đầu gặp, y chẳng còn cách nào khác, quay người cho cả hai vào trong, rồi mới nhẹ nhàng cài cửa lại.
Y vừa quay vào đã thấy Hàn Linh cùng cô gái ấy ngồi trên ghế đầy vẻ chờ đợi, Nguyệt Hạ chẳng hiểu việc gì, từ từ bước đến trước mặt hai người họ.
Bất ngờ, Hàn Linh dùng hai ngón tay chạm thẳng vào trán y, cảm giác nóng rực chạy khắp cơ thể.
Như có một phản lực cực lớn làm Hàn Linh lật tức phải thu tay về, toàn thân Nguyệt Hạ dần dần trở lại bình thường.
Y vẻ mặt ngơ ngác: "Ngươi vừa làm gì với ta vậy?".
Hàn Linh đánh ánh mắt sang chỗ Liên Hoa, cô lắc đầu: "Ta không nhìn thấy được chân thân của ngài! Hazzz, thôi để ta thử xem sao! Nguyệt Hạ, ngươi cứ việc ngồi im là được!".
Y chỉ thấy Liên Hoa chấp hai tay lại: "Vạn hoa chi pháp, hữu hiện chân thân!" - Nàng dồn hết sức tập trung vào ngón tay, một lần nữa chạn vào giữa trán y.
Hàng nghìn cánh hoa xoay quanh họ, chẳng ngờ ánh mắt Nguyệt Hạ ánh lên màu xanh ngọc, ẩn sau lớp áo, vết bớt hình hoa sen sáng lên đỏ rực.
Dần dần, một thức đạo ảnh phát quang trên đầu y, vừa nhìn thấy người đó Hàn Linh cùng Liên Hoa đã quỳ xuống.
Thần thức kia nghiêm nghị nhìn họ: "Cớ gì các ngươi cứ mãi tìm kiếm một thứ mà đã biến mất một nghìn năm! Còn làm phiền đến sự bình yên của một người khác!".
Cả hai đều im lặng, không nói gì hoặc đúng hơn, khí thế ấy làm họ lo sợ đến mức không thể nói, Chi Thần thở dài: "Ta giờ là hắn, hắn giờ là ta! Ta là quá khứ còn hắn là hiện tại, là tương lai của ta! Ấn Hoàng Liên biến mất thì Chi Thần trở lại, nhưng chẳng phải ta mà là hắn! Bây giờ việc quan trọng nhất là vì hắn chứ đừng vì ta!".
Nói xong, thần thức của Nguyệt Hạ Chi Thần dần hoà vào thân thể, vết bớt hoa sen cũng trở lại bình thường.
Nguyệt Hạ ngay sau đó bừng tỉnh, ánh mắt bất ngờ nhìn xung quanh: "Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao mọi người lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy!".
Hàn Linh đứng dậy, ánh mắt kiên định: "Ngươi có muốn tu đạo không?".
Y ngơ ngác nhìn Hàn Linh rồi nhìn đến ánh mắt đầy mong chờ của Liên Hoa, yết hầu y nâng lên một chút: "Muốn!".
Liên Hoa liền vui mừng ra mặt: "Vậy thì được! Hàn Linh, chúng ta nên làm việc cần làm rồi!".
Cả hai phóng về phía sau Nguyệt Hạ, mỗi người một tay đặt lên vai y, đồng thanh hô lớn: "Pháp truyền Chi lực!".
Cùng lúc, khi Hàn Linh đặt tay lên khiến vai phải Nguyệt hạ phát ra ánh xanh, bên Liên Hoa lại phát ra ánh hồng, Nguyệt Hạ đứng đấy chịu đựng, cảm giác chân khí chạy khắp cơ thể, vết bớt kia đồng thời cũng phát ra hào quang.
"Hai người...làm gì...vậy?" - Vừa dứt câu, y đã ngất đi, chẳng còn biết đất trời là gì.
Sau một hồi lâu, Hàn Linh cũng đặt cậu lên giường, quay sang Liên Hoa mà thở dài: "Nếu lỡ như cậu nhóc này lại giống những kiếp khác của y thì phải làm sao? Chúng ta đã không còn bao nhiêu thần lực mà y đã truyền cho cả!".
Liên Hoa tiến đến vỗ vai, vẻ mặt chắc chắn: "Lần này ta phải bên cạnh xem chừng đến cùng, dù gì năm đó ta còn mắc nợ y nhiều lắm!".
"Phải! À mà thôi, không nên ở quá lâu, sẽ có người nghi ngờ đấy!" - Lời vừa phát ra, Hàn Linh biến thành làn khói luồn qua khe cửa mà hoà vào trời đêm.
Liên Hoa hóa thành cơn hoa gió, lướt qua cửa sổ rồi biến mất, nhưng không quên để lại chút gió thổi tắt những chiếc nến trong nhà.
Nến tắt, đôi mắt trong bụi rậm trước nhà di chuyển, hoá thành bóng đen bay đi, trong yên tĩnh lại phát ra tiếng cười quỷ dị: "Đã tìm thấy kiếp của Chi Thần rồi! Lần này chủ nhân sẽ thưởng cho ta! Haha!".
Mặt trời vô tình dần leo cao qua đỉnh núi, chiếu những tia sáng ban mai làm người trong chăn ấm phải nheo mày khó chịu.
Nguyệt Hạ mệt mỏi ngồi dậy, toàn thân đau nhứt như vừa trải qua một cuộc chiến dài ngày vậy.
Y mệt mỏi bước xuống giường, ủ rũ bước ra sau nhà súc nước, rửa mặt.
Vừa ngước mặt lên y đã nhìn thấy Hàn Linh cùng Liên Hoa đứng trước mặt, vô cùng chăm chú nhìn y.
"Này! Hai người lại đến để làm làm gì nữa?" - Vừa hỏi dứt câu thì y đã bị Hàn Linh vác lên vai mà lôi thẳng vào trong rừng.
Y bắt đầu sợ, liền la lớn: "Ta còn phải đi nhặt củi kiếm tiền! Mau thả ta xuống!" - Nhưng lý do ấy chẳng đủ thuyết phục để Hàn Linh thả y ra.
Liên Hoa chạy theo sau tươi cười nói: "Sáng sớm ta đã chất đầy củi ở sau nhà rồi! Việc ngươi cần làm bây giờ là tu luyện và tu luyện!".
Dù y có la lớn cỡ nào, có đau cả họng thì hai người họ vẫn bình thản mang y vào rừng.
Một lúc sau, Nguyệt Hạ đã chẳng còn chút sức nào để la nữa, liền mặc kệ sự đời, bèo muốn trôi đâu thì trôi vậy.
Khi đến một bãi đất lớn, Hàn Linh liền đặt y ngồi xuống một gốc cây, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Nguyệt Hạ, hắn liền lấy từ trong người ra một bức tranh lớn đã được cuộn lại: "Mau mở ra đi, đồ ta đền cho tên nhóc nhà ngươi đây!".
Nguyệt Hạ nhận lấy, vẻ mặt háo hức, từ từ mở ra.
Là bức tranh vẽ về Nguyệt Hạ Chi Thần, khác với bức vẽ chỉ một màu đen trên giấy, tấm tranh này chỉn chu từng chi tiết, đến mức có thể nghĩ rằng Chi Thần đang thật sự ở trong tranh mà nhìn y.
Y vui mừng treo nó lên cây: "Đây là lần đầu nhìn thấy bức tranh vẽ về ngài đẹp đến như vậy đó!".
Liên Hoa bất giác bước đến, nhẹ nhàng sờ vào bức tranh: "Là hình ảnh đẹp nhất khi y phi thăng!".
Hàn Linh nhìn phát liền biết Liên Hoa lại sắp rơi vào trầm tư liền nói lớn nhằm phá vỡ bầu không khí: "Vậy đã có thể luyện tập được chưa?".
Nguyệt Hạ vui vẻ vào vị trí: "Được rồi!".
Bài học đầu tiên là do Liên Hoa chỉ dạy: "Bước đầu tiên nhất của một người tu đạo chính là nội lực! Cần phải ổn định được nội lực trong cơ thể, từ đó mới làm được những việc phía sau!".
Liên Hoa cùng Nguyệt Hạ ngồi thiền trên mỏm đá, tịnh tâm cân bằng nội lực.
Vì tính ham học cùng với sự thông minh trời phú, Nguyệt Hạ chỉ trong một ngày đã học được bản lĩnh của Hạ Thiên cung.
Bọn họ hoàn thành thì mặt trời cũng đã lặn mất sau núi, Nguyệt Hạ đành phải cáo từ cả hai, đi đến gốc cây cuộn lại bức tranh mà về nhà.
Trong rừng trời tối rất nhanh, y dùng bàn tay tạo ra ngọn lửa, rọi sáng đường về.
Liên Hoa bình thản chuẩn bị bay đi thì đột nhiên cánh hoa trong tay bốc cháy, cô hoảng sợ nhìn Hàn Linh: "Không xong rồi! Tên nhóc kia gặp chuyện!".
Ánh mắt Hàn Linh như hiện lên tia lửa giận, hắn vung bảo kiếm lên bầu trời: "Ta xem kẻ nào có gan dám đụng đến lịch kiếp của ngài, giết không tha!".
Hàn Linh nhảy lên cao, đáp lên bảo kiếm phóng đi, Liên Hoa dùng cánh hoa hiện hoá thành một cây đàn tỳ bà, nhanh như cơn gió mà chạy đến.
Lúc này, Nguyệt Hạ đang bị bao vây bởi một đám người mặt đồ đen, nhìn thì mang vẻ bình thường nhưng cảm giác mách bảo với y rằng, chúng đáng sợ hơn thế.
"Tiểu Bạch, mau ra giúp ta!" - Y cắn tay lấy máu nhỏ vào lòng bàn tay, một con đại mãng xà trắng toát giữa khu rừng, đuôi ôm lấy y như đang cố bảo vệ.
"Chẳng ngờ ngươi còn có bản lĩnh dùng yêu thú! Nhưng nó cũng chỉ là thứ rác rưởi trong mắt bọn ta thôi!" - Bọn chúng rút đao mà chém đến, từng tia sát khí in sâu vào da thịt Tiểu Bạch.
Nguyệt Hạ không thể làm ngơ để Tiểu Bạch chịu thương tổn như vậy được, y liền thu Tiểu Bạch vào trong mà bảo toàn cho nó.
Khi bọn chúng đang đắc ý thì trên trời Hàn Linh đã phóng đến: "Là ai dám vào địa bàn của bổn tôn mà làm loạn!".
Bọn chúng nhìn Hàn Linh, cảm nhận khí lạnh phát ra lập tức sợ hãi: "Là Hàn Nguyệt Ma Vương! Hắn là Hàn Nguyệt Ma Vương đó!".
Chúng định quay đầu chạy thì Liên Hoa đã đuổi kịp đến, một cái búng tay liền thay đổi cả thân cô, áo hoa, trâm cài, tay nhẹ cầm hồng tỳ bà.
"Hạ Liên Chân Quân! Trên tay nàng ta còn cầm cả Hoá Cốt tỳ bà nữa! Chúng ta đụng nhầm người rồi, nhầm người thật rồi!" - Những tên hắc y nhân sợ hãi lùi lại về sau.
Hàn Linh lúc này cũng đáp xuống đất, ánh kiếm phát ra làm người người sợ hãi.
Bất ngờ từ trong bóng tối lại truyền đến tiếng vỗ tay vang vọng: "Hay lắm! Chỉ là hai tín đồ của Nguyệt Hạ Chi Thần, lại có bản lĩnh cản trở việc hành đạo của Tài Danh phủ bọn ta! Hay lắm!" - Người bước ra tay cầm phất trần, toàn thân đỏ rực - hắn chính là Tài Danh Đại Thần, người gián tiếp khiến Nguyệt Hạ Chi Thần bị phong bế thần mạch, đày xuống trần gian.
Bọn hắc y nhân như gặp cứu tinh liền chạy ra phía sau Tài Danh Đại thần, trực tiếp xem ông ta là cái khiên che chắn.
Updated 57 Episodes
Comments
Nguyễn Minh Hoàng
Ông lày hay nhờ😐🙂
2022-08-03
1
Nguyễn Minh Hoàng
Trôi về làm dợ của 1 đại soái ca thì lại khổ=)
2022-08-03
1
Nguyễn Minh Hoàng
Char lội lày là ai dị chời 😶😐😕
2022-08-03
1