Nguyệt Hạ
Hỗn loạn tam giới, ấy vậy mà thương tiếc mãi cho một kiếp người, một kiếp thần.
Hơn một nghìn năm qua chẳng một ai có thể tìm thấy y thêm lần nào nữa.
Nhớ năm ấy, y là kẻ tha phương cầu thực, tu luyện nhân tâm. Mang một lòng chứa cả thiên hạ.
Dù vô định, nhưng vẫn cứ đi, lấy cái tài nhỏ mà cứu giúp nhân gian.
Và quan trọng nhất là khi y đi đến trấn Thiên Hoa - nơi mặt trời chỉ cần khuất dạng thì chẳng có một ai dám ra đường dù chỉ là một bước nhỏ.
Y chống gậy, chầm chậm bước, tiếng gậy gõ xuống đường vắng vang lên lộc cộc, đèn hoa treo sáng rực hai bên đường nhưng lại chẳng có ai.
Y bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, khi quay đầu nhìn về phía cửa sổ của một căn nhà cũ nát. Y thấy một cậu bé mang nét mặt hồn nhiên đang vẫy tay với mình. Y mỉm cười, xoay người và vẫy tay chào lại. Đúng rồi, sự hồn nhiên ấy cần được sống ở một nơi tốt đẹp hơn chứ không phải một chỗ u ám như thế, y nghĩ mình cần phải cứu giúp nơi này.
Lại đi một đoạn, y thấy một nữ nhân toàn thân đỏ rực, giữa trán là nốt chu sa đỏ tươi ma mị, nụ cười cứng đờ treo trên gương mặt trắng bệch, hai mắt vô thần đang dần dần tiến về phía y.
Cô ta biết y là Nguyệt Hạ, một kẻ ăn không ngồi rồi luôn đi lo chuyện bao đồng cho người khác.
Phải, và lần này vẫn sẽ như vậy. Ả giương móng vuốt sắc nhọn một nhát lão đến hòng giết chết y, nhưng làm sao có thể đơn giản như vậy.
Y cắn rách đầu ngón tay, vẽ một đường trên thân chiếc gậy, máu y dần hoà làm một với nó, hoa văn trên chiếc pháp khí sáng lên, y cầm gậy trong tay một đòn đánh tới.
Bản thân chiếc gậy đã là bảo vật hàng ma hiếm có, cộng thêm công lực của Nguyệt Hạ kết hợp. Dù cô ta có dùng đến sát chiêu gì thì đều bị đánh văng ra.
Qua một lúc, sức của yêu nữ dần dần yếu đi, đến khi hồn phách của cô ta sắp bị đánh cho tan biến, thì ả lại quỳ rạp xuống đất.
Ánh mắt cô ta mang đầy vẻ van xin như đã biết lỗi sai của mình. Y lại một lần nữa động tâm, vì thế, y dùng công lực loại bỏ sát khí trên người yêu nữ.
Nhưng Nguyệt Hạ không làm được. Sức y chẳng thể nào loại bỏ hoàn toàn sát khí mạnh mẽ đang ăn sâu vào linh hồn cô ta. Nhưng nhìn khuôn mặt đang không ngừng van nài kia, lòng trắc ẩn khiến y khó lòng từ bỏ.
Chỉ còn cách cuối cùng, y ngước nhìn ánh trăng lần cuối.
Là tự thiêu, toàn thân y trở thành ngọn lửa mạnh mẽ, sức mạnh không ngừng tăng cao. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, y đã dùng toàn lực loại bỏ oán khí giúp ả.
Được Nguyệt Hạ dẫn độ, hồn thể ma nữ không còn tràn ngập sát khí như ban đầu, cô ta quỳ xuống với lòng cảm kích, lạy một lạy rồi biến mất.
Trong ngọn lửa điêu tàn, Nguyệt Hạ cười, cười vì sự hi sinh không bao giờ uổng phí. Ngọn lửa cháy rực dưới ánh trăng của mùa hạ, cũng sáng soi cho bóng hình cậu đến khi nơi đây chỉ còn lại nắm tro tàn.
"Hắn có xứng để thành thần không?"
Trong điện, một bóng người uy nghiêm ngồi trên ngai vàng đang cất cao giọng hỏi ý kiến của các vị chư thần xung quanh. Không sai, ông ấy chính là Thiên Quân, người cai quản cõi trời rộng lớn. Ngay lập tức, sau câu nói kia, các vị thần bên dưới đồng loạt quỳ xuống hô:
"Đáng!".
Sắc trời bỗng chốc chuyển đổi, cuồng phong kéo đến, ánh trăng dần bị nuốt chửng. Sấm chớp vang dội khắp nơi, từ đống tro tàn linh hồn bỗng mạnh mẽ bay vọt lên tạo thành tia sáng lao thẳng vào bầu trời. Quần áo rách tươm giờ đây lại trở thành thần bào, cây gậy gỗ bình thường hóa thành bảo kiếm, xương cốt còn sót lại nối nhau tạo nên những vệt sáng kéo dài, tận dụng thiên quang hợp thành một thể - Ngũ huyền tỳ bà, mang tên Hoá Cốt.
Tam giới rung chuyển, thiên hạ dị thường, Nguyệt Hạ ấy vậy mà phi thăng. Được người đời ca tụng là Nguyệt Hạ Chi thần, miếu thờ được xây nên khắp nơi, hương hỏa ngút trời.
Những năm ấy, không nơi nào, không ai mà không biết đến y cả.
Y dùng thân phận Nguyệt Hạ Chi Thần mà cứu rỗi nhân gian, tiêu diệt ác nhân. Hạ giới liền trở nên yên bình đến lạ.
Nhưng rồi vài trăm năm sau, chính vì sự bình yên kéo dài ấy, trần gian chẳng cần gì đến một vị thần diệt yêu trừ ma kia nữa.
Thời thế đổi thay, một vị thần mới được phi thăng, mang đến cho thiên hạ tiền tài danh vọng. Các tín đồ của y vì vậy dần rời bỏ cùng đến gia nhập Tài Danh Thần, các miếu thờ y vậy mà bị đập bỏ, nhường chỗ cho vị thần tốt hơn.
Hương hỏa gián đoạn, dần dần sức lực y đã không còn chống cự được nên đã đi đến chỗ Thiên Quân cầu xin được hạ phàm, không muốn làm thần nữa.
Lời nói ấy đã vô tình chọc giận Thiên Quân, ngài cho rằng y mới chỉ vì gặp chút khó khăn mà đã nản lòng thoái chí, vì vậy Thiên Quân liền phong ấn thần lực, đẩy y xuống nhân gian đầu thai chuyển thế, làm cho y chịu đủ khó khăn.
Trước khi biến mất, y đã thả rơi thanh kiếm cùng đàn tỳ bà, để lại lời sấm truyền: "Hãy tìm kiếm tín đồ thật sự của ta! Mà sống cùng người, mà bảo vệ người đó, khi nào nhận thấy dấu hiệu của Chi Thần hãy tự tìm về ta". Vật đổi sao dời, sau này, rất ít người còn nhớ đến Nguyệt Hạ Chi Thần năm đó, giờ đây điều ấy chỉ còn nằm trong sách vở mà thôi.
Sự biến mất của y, đã tạo cơ hội cho các thế lực tà giáo nổi dậy gây nhiễu nhân gian.
................
Tại trấn Lạc Dương.
Ở đây luôn có một hủ tục, hằng năm sẽ hiến dâng cho thần sông một hài nhi. Cốt yếu là để thần sông phù hộ nơi đây, mưa thuận gió hoà, toàn trấn bình yên.
Năm nay đã đến lượt nhà của Trang chủ giàu có bậc nhất, cũng là người hiền lành, thiện lương nhất. Nhưng ông ấy không con, chỉ có phu nhân đang mang thai chưa sinh nở. Trấn đã quyết định, ngày đứa bé sinh ra đời sẽ là ngày lập đàn hiến tế.
Đêm nay, chính là thời khắc mà ông đón đứa con đầu lòng. Nhưng cũng sẽ là đêm cuối ông được nhìn thấy dáng hình hài tử ông luôn hết mực trân quý.
Bầu trời ấy vậy mà mưa to như thác đổ, sấm chớp vang dội liên hồi. Trang chủ cứ thế đi qua đi lại, rồi nhìn trời qua cửa chính: "Có lẽ trời đang khóc thương cho con đó! Tại sao bao nhiêu thứ lại cùng lúc đổ ập lên đầu ta thế này?".
Trong phòng sinh, một thiếu phu nhân đang đau đớn siết chặt tay. Nỗi đau sinh nở có ai thấu, tiếng la hét vì đau làm Trang chủ sót đến tận tâm can.
Sấm chớp khiến lòng người trở nên lo sợ, đột nhiên trời dừng hẳn, mây tan mưa tạnh. Ánh trăng vì lẽ đó mà dịu hiền chiếu rọi muôn nơi, Trang chủ nhìn thấy lại thầm cảm thán điều kỳ diệu của tạo hoá.
*oe*oe*oe*
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh phát ra từ trong phòng, Trang chủ vậy mà nhảy cẩn lên vì vui sướng.
Bà đỡ hớn hở chạy ra: "Chúc mừng Trang chủ! Là một tiểu thiếu gia!".
Trang chủ nhẹ nhàng ôm đứa con vào trong lòng, miệng cười nhưng nước mắt vẫn cứ rơi: "Con trai! Con sinh ra đúng ngay lúc mặt trăng tròn nhất, đẹp nhất của mùa hạ! Ta cũng mong sau này con sẽ như ánh trăng ấy mà toả sáng, mà cao quý như vậy! Nguyệt Hạ, Nguyệt Hạ sẽ là tên của con!".
Trang chủ lấy trong người một chiếc ngọc bội, âm thầm đeo lên cổ của tiểu Nguyệt Hạ. Lúc này ông mới nhìn thấy trên cổ đứa trẻ có một chiếc bớt hình hoa sen.
Bỗng chốc một nữ gia nhân chạy đến ôm lấy đứa trẻ. Trang chủ đặt vào tay cô một túi tiền: "Hãy mang nó đi càng xa càng tốt! Nhanh lên!".
Vì sợ đứa con mình phải hiến dâng cho thần sông, nên Trang chủ đã đứt ruột giao con cho người khác mà rời khỏi trấn này.
Thiếu phu nhân mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, toàn thân rũ rượi chạy ra ôm chầm vào người Trang chủ: "Tướng công! Con...con thiếp đâu rồi?".
Hai người ôm lấy nhau cùng khóc, cầu mong ơn trên phù hộ cho đứa trẻ ấy yên ổn mà lớn lên.
Nữ gia nhân, một tay ẫm Nguyệt Hạ, một tay cầm ô. Lòng nóng như lửa đốt rời khỏi Lạc Dương trấn.
Chỉ còn vài bước chân nữa đã có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này. Đột nhiên cô bị cản bước, tên sát thủ trên tay cầm một cây đao chầm chậm tiến đến.
Vì quá sợ hãi nên nữ gia nhân phải lẫn trốn. Cho đến khi bị ép đến đường cùng: "Ngươi đừng qua đây, cút ngay!".
Đôi mắt sát khí vẫn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Dùng đao xông đến, trước cơn hoảng sợ gia nhân ấy dần lùi lại, phần đất trơn trượt khiến cô cùng đứa trẻ ngã xuống bờ vực thẳm.
Tên sát nhân giơ tay lên trời cao, một đợt sét đánh mạnh xuống nơi hắn nghĩ rằng họ sẽ rơi xuống: "Chết! Cho các ngươi chết!" - Sau khi xong việc hắn âm thầm rời đi mất.
Nhưng may thay, bên dưới là một bụi cây lớn. Nữ gia nhân thoát nạn nhưng chân lại bị thương rất nặng, trong bóng tối cô mò mẫn tìm kiếm thiếu gia.
Đến khi chạm được, mới biết tiểu Nguyệt Hạ vẫn còn sống. Cô vui mừng ôm đứa trẻ vào lòng, chẳng ngại cơn đau ở chân, vùng dậy cùng đứa trẻ chạy đi mất.
Updated 57 Episodes
Comments
mia
.
2023-09-26
0
Lương Phương Thảo
haỳ
2023-08-10
0
Lương Phương Thảo
hayy
2023-08-05
0