Thời gian rơi vào tầm chiều. Lý Giao nhìn hiệu trưởng ngồi trong góc, chống cằm mệt mỏi, cũng muốn cho ông ta đi về. Nhưng hắn lại sợ không có hiệu trưởng trong trường, ai giúp hắn làm nhân chứng, nhỡ như phá hoại tài sản còn có cái cớ.
Nhưng trợ lý Thành Hải có thể đại diện hiệu trưởng trông coi, thế là thả cho ông ta về. Hiệu trưởng được lái xe ra ngoài cổng, thật là mừng muốn vỡ nát tim, chính ông ta chưa từng thấy quỷ, nhưng ông dám chắc bản thân không hề muốn thấy đâu.
Trả lại quang cảnh sau sân trường còn đúng mười người già trẻ, nhóm người chia nhau ăn uống, sau đó bắt tay hành sự.
Bác Năm dùng bộ cờ ngũ hành đặt thành hàng ngang trước tượng Bát Phúc. Lý An Đăng lấy cuộn chỉ đỏ đi đến một cây cờ, chỉ đỏ quấn chặt vào gốc cờ. Hắn nhảy xuống hồ, ngón tay kết ấn kéo chỉ đỏ dài đến lỗ thoát nước, cuối cùng một cây đinh đóng xuống cố định.
Năm lá cờ, năm đường chỉ đỏ, tạo thành bốn lối đi hướng vào tượng Bát Phúc.
Nhá nhem tối, một chút ánh đèn yếu ớt rọi xuống mặt sân. Bất U châm ánh nến trong chén nhỏ, lại đem chén nhỏ đặt vào lồng hoa sen, bố trí ba cái đèn hoa sen trên mai rùa Bát Phúc.
Lý An Đăng đi đến bên sư phụ hắn, ho khan. "Ông già, tôi đã bày xong trận, ông cũng nên làm chút gì đó đi!"
Lý Đạo nhìn lên mai rùa, nói. "Mày lớn rồi, không phải cái gì cũng nhờ tao!"
Thương lượng không thành, Lý An Đăng nhìn qua tất cả mọi người, nói. "Tôi sẽ cố gắng duy trì pháp trận, trong lúc này, tất cả chia nhau đứng trong bốn con đường, giúp tôi thủ cửa, không cho bất kỳ quỷ hồn nào tiến qua!"
Dứt lời, Lý An Đăng định trèo lên tượng Bát Phúc, từ sau lưng có tiếng nói Lý Đạo. "Không biết bao lâu chúng ta chưa cùng nhau trừ tà?"
"Cũng lâu lắm rồi!" Lý An Đăng khẽ cười, một hơi nhảy lên mai rùa, đứng trước bia đá. Hắn ngồi xuống khoanh chân xếp bằng, trước mặt là ba ngọn liên hoa đăng của Bất U.
Còn trợ lý Thành Hải và bác Năm không thể can dự, bước ra phía sau. Lý An Đăng chỉ xuống phần đuôi Bát Phúc, nói. "Hai người không kém phần quan trọng đâu, giúp tôi bổ sung dương khí cho pháp đàn!"
Nói xong hắn giao cho bác Năm một lá cờ dài, một cái chuông đồng cho trợ lý Thành Hải, cùng đứng hai bên trái phải phía sau Bát Phúc.
Bốn con đường vô cùng kỳ quái, ngự tại không trung, nhưng xét cho cùng là quỷ đi nên như vậy. Còn lại bảy người tiến xuống lòng hồ.
Lý Đạo ở lối đi đầu tiên, phất trần lông trắng gác lên tay, ngồi xuống thiền. Một ông già mang phất trần có tính huyền bí, nhưng mặc quần ngắn cùng dép lào, đúng là phá hủy hình tượng.
Cao Cao và Võ Chính Lâm chung một đường, một cảnh sát lại cùng với một sát thủ. Mà hôm nay Võ Chính Lâm còn kéo theo một cái quan tài phía sau.
Trần Đại Long và Tuyết Tình ôm Tiểu Ngọc một cửa. Đối diện với áp lực lớn Trần Đại Long vẫn không thể mỉm cười, vả lại ai đều nghiêm túc đến chán.
Cửa cuối cùng là Lê Yến Xuân, Bất U và Cục Than bên cạnh. Cục Than tranh thủ đi ngủ, Bất U ngồi xuống yên tĩnh, ngủ. Lê Yến Xuân quay đầu ra phía sau, nhìn một chút Lý An Đăng.
Thời điểm này, Lý An Đăng bày ra chén sứ, gạo nếp chạy thẳng vào trong chén, một đầu hương dài phát sáng cắm vào trung tâm. Vẫn có một cái giá đỡ, kiếm gỗ đào xoay ngang đặt lên, dưới lưỡi kiếm dính thêm bốn lá linh phù.
Hai tay Lý An Đăng đan thành ấn Bát Quái, một lá Vệ Linh Phù giấu trong ấn, miệng đọc. "Ngũ linh liệt vị, hoán trấn ngũ phương, thủy hoàng hộ hồn, đan lão vệ hình. Hạo linh thị phách, hắc đế nhiếp sanh, tung ương hoàng đế, thống ngự vạn chân. Nguyên hoàng cáo hạ, u dạ khai quang, tội tiêu bắc phủ, danh liệt nam xương. Kim lục định tịch, ngọc tự trừ ương, châu lăng luyện chất. phi thần thái thương."
Tiếp theo hắn đốt linh phù trong tay. "Tam quan cửu phủ, vô cực thần hương, phổ thụ khai độ, thượng sanh thiên đường."
Lúc này, tám hướng xung quanh nổi lên gió lạnh làm ánh đèn lung lay. Lý An Đăng ném bùa lên, vậy mà tượng Bát Phúc mơ hồ phát ra âm thanh quy kêu như loài hung thú.
Tiếng quy kêu cũng là điềm tốt, cũng là điềm hung, là bước ngoặt.
Lý Đạo đem không khí làm giấy, ngón tay làm bút, viết một trương phù chẳng ai thấy. Rõ nhất là hai phút sau, một tia sáng nhỏ nổi lên phía cuối bốn con đường, tức ở trong góc hồ, cũng là lỗ thoát nước.
Lý An Đăng nghiêm trọng nói. "Linh đạo được mở ra, mọi người cẩn thận!"
Lý Đạo nhìn lên, trầm giọng nói. "Mày lo mày đi, tập trung vào!"
Lý An Đăng khép mắt, bắt ấn thủ trên đầu gối, lúc này mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên mặt.
Tia sáng đó bắn đến loá mắt, hoà thành bốn cái linh đạo. Dưới hồ là bảy người, bảy người như đã rơi vào ảo ảnh. Họ thấy chính mình không phải đứng trong hồ, mà là một vùng đất xa lạ, cạnh bên còn có một ít cây cối.
Mọi người mau chóng định thần, quan trọng là luôn nhìn về trước mặt. Không cần di chuyển, ra sức giữ vững chỗ đứng là tốt nhất. Chẳng qua Bất U và Cục Than vẫn đang ngủ.
Dưới lòng đất như có như không tiếng la thét vọng lên, áp lực đến gần. Bất U và Cục Than không thể ngủ tiếp, mở mắt đứng lên. Cục Than nhìn về phía trước, nhe răng gầm gừ.
Đột nhiên, có hai cái bóng chui lên ngay tại mặt đất. Từ xa xa mọi người cũng nhìn rõ, là hai cái bóng nữ quỷ.
Vài giây im lặng trôi qua...
Hai nữ quỷ nhìn nhau, lại nhìn bảy người kia.
Trần Đại Long nhìn xuống Tuyết Tình. "Âm sào Lệ quỷ... có hai đứa thôi hả?"
Hai đứa quỷ, cần đến bảy pháp sư dàn trận, có tiết tấu giết gà bằng dao mổ trâu.
Tuyết Tình lắc đầu. "Ta không biết, ta nghĩ, phải trên một trăm quỷ hồn."
Hai quỷ hồn cũng chưa dám chui lên hết cả thân người. Nguyên nhân là chúng xui xẻo bị đẩy lên đây, tất cả đều ở bên dưới. Việc này khiến cho mọi người kinh ngạc, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ. Họ cho rằng âm sào Lệ quỷ mở cửa thì quỷ sẽ tràn lên rất đói khát.
Nhưng quỷ không có máy móc như vậy, đang bị nhốt lâu năm tự nhiên mở cửa, chẳng phải rất lạ hay sao. Cho nên chỉ có hai nữ quỷ ló mặt xem xét. Bất quá đằng trước là bảy pháp sư, không ai nở nụ cười, hai nữ quỷ thấp xuống tương đối.
Phía trên hồ, Lý An Đăng liên tiếp xếp thành bốn cái đèn lồng giấy, "Khởi" một tiếng, đèn lồng bay lên toả sáng.
Càng lúc gió càng mạnh, lá cờ lắc dữ dội, chuông rung điên cuồng, bác Năm và trợ lý Thành Hải vô cùng hồi hộp.
Đèn lồng giấy bay phía trên hồ, năm đường chỉ dài thêm màu đỏ rực như than hồng, trở thành bốn đường linh đạo bắt mắt.
Tại phía dưới, tiếng gào thét dần dần truyền đến, cơ hồ có thể rung chuyển cả mặt đất.
Cục Than phóng lên mấy mét, há miệng sủa. Một cơn gió quật mạnh, Cục Than bị đánh bay ngược về sau, tốc độ không có một chút chậm, làm cho nó không thể mở miệng la.
May là bàn tay Bất U đưa lên, bắt lấy Cục Than, thả nó xuống.
Hai nữ quỷ bị đánh bật ra ngoài. Tuần tự những cánh tay đen đúa, những gương mặt hung tợn chen chúc ra ngoài. Đến mức bọn chúng dồn lại thành một khối, như chịu không được áp lực, chúng bung xoã một cái ùa ra khỏi tổ.
Gió lạnh thổi ầm ầm, mà gió màu đen, tầm nhìn mọi người bị mờ.
Bầy quỷ loạn xạ bay lên, nhưng xung quanh chúng toàn là phù văn ngăn trở. Chúng cúi nhìn về bốn cửa màu đỏ, đó là hướng ra duy nhất.
Updated 96 Episodes
Comments
Từ Nhã Yên
Lâu quá mới đọc lại, nhớ trả chap trong mấy tháng nghỉ nha
2022-05-30
3