Thuật Sĩ Hàng Ma (P2)
"Mọi người từ từ cảm nhận, đi sang một bên!" Lý Đạo nói, nhìn qua Võ Chính Lâm, đưa tay ngoắc. "Lại đây!"
"Tôi cũng có sao?" Võ Chính Lâm hoài nghi, đi đến trước mặt Lý Đạo.
"Phải có!" Lý Đạo nói. Ông ra ngoài đón hai người về làm gì nếu không mang theo mục đích. Những người có mặt ngày hôm nay đều phải góp ích trong âm sào một chút.
Võ Chính Lâm càng không sợ việc lỡ phải xếp hàng đầu thai, âm sào đối với cậu không có gì ghê gớm.
Không nói dài dòng, Lý Đạo điều khiển kính bát quái đối diện Võ Chính Lâm, lá bùa quấn trong ngón tay bắn đến.
Chẳng qua mọi người hồi hộp hết sức, Tứ Bất Tử toàn bộ đã xuất hiện, tức là, hết chỗ rồi mà.
Nổi lên trên đầu Võ Chính Lâm là một người toàn thân khôi giáp đỏ tươi như nhiễm máu. Gương mặt ông ta đóng chùm râu nhỏ thật già dặn, bất quá hai con mắt vô cùng sáng, lại có vẻ lạnh lùng chứa đầy sát khí. Hai cánh tay quấn quýt xích sắt, bàn tay cầm thanh đao lưỡi cong, nhìn cẩn thận hơn đó là một cái móng rồng.
"Minh Đạo Đế Vương!" Lý Đạo nói.
Đã từng nghe nói Minh Đạo Đế Vương là cháu của Ngọc Hoàng, thật ngượng ngùng hai người này chẳng họ hàng gì. Linh hồn ông rơi xuống "quỷ vực", một nơi thầy pháp rất không muốn nhắc đến, mà quỷ cũng không thích chỗ đó cho lắm. Ông bị sa đoạ, trở thành một ác linh trong bóng tối đẫm máu.
Nhưng thời gian sau, ông tỉnh giấc mộng, xưng là Quỷ Vương thống lĩnh quỷ vực, dùng sức mạnh thống trị cái ác, thiết lập trật tự quỷ vực. Kế từ đó Phong Đô Đại Đế nể phục ông, cái tên Minh Đạo Đế Vương ra đời. Minh Đạo Đế Vương chuyên cai quản biên ngục Địa Phủ, quỷ chúng kính sợ như vị vua thứ 11 ở âm giới sau Thập Điện Diêm La. Thời điểm đó Ngọc Hoàng mới nhận ông làm cháu nuôi, ban cho một cái móng rồng.
Võ Chính Lâm vô cùng kinh ngạc, bất ngờ trước vị thức thần cũng có lai lịch "đen tối" như chính mình vậy.
Ngược lại Lý An Đăng đấu tranh nội tâm một phen. Lần trước cứu Thiên Bảo khỏi ba con quỷ địa ngục, không lẽ Minh Đạo Đế Vương lên đây chơi không ai trông nom chúng sao.
Cao Cao bước lên, nhìn Võ Chính Lâm, chép miệng. "Chính tà rồi có một ngày cũng cùng chiến tuyến!"
"Vậy ngài cảnh sát sẽ không bắt tôi sao?"
Võ Chính Lâm cợt nhả nói, Cao Cao xoa cằm trầm tư, lại nói. "Tôi mắt nhắm mắt mở cho cậu đi qua vẫn được, nhưng chuyện cậu làm sát thủ thì trong cục cảnh sát đã tường tận!"
"Hừm, ngài cảnh sát nghiêm minh của chúng ta bỗng dưng muốn che đậy phạm nhân?" Trần Đại Long một tay châm dầu vào lửa, cao hứng trêu chọc.
"Không có sao? Chức trách là một chuyện, lý lẽ là một chuyện, chớ đừng nói tôi không biết lý lẽ! Dù sao nạn nhân của cậu ta cũng toàn hạng người đáng chết, cảnh sát bắt tội phạm, pháp sư bắt quỷ tội phạm, sát thủ... thi hành với nạn nhân tội phạm. Chúng ta đều cùng mục đích, công lý!"
Cao Cao một hơi nói ra không thẹn với lòng. Võ Chính Lâm nở nụ cười nhạt. "Ngài cảnh sát đây quả là tấm gương cho mọi người mọi quỷ!"
Thế là tất cả đều có thức thần, ngoại trừ... bác Năm đang hi vọng sở hữu một thức thần ngon lành. Bất quá đó chỉ là vọng tưởng, Lý Đạo cùng bác Năm quen nhau mấy mươi năm, có thể nói bác Năm làm thầy tướng số hợp lý hơn, dựng sạp cạnh bên đại lộ, rao.
Mọi chuyện như sắp tạm gác. Nhưng Lý Đạo nhìn đến Lý An Đăng, tiếp tục chuyển hướng dưới chân hắn, ngón tay chỉ vào Cục Than đang lắp ló. "Nó cũng lại đây luôn!"
Một Cục Than thường ngày hung hăng, thấy Lý Đạo vẫn vô cùng rón rén, đến nhìn còn không dám nhìn thẳng.
Lý Đạo nở nụ cười. "Chó này có linh trí thật cao!"
Đáp lại sự bình thản đó, những người còn lại so với lạc vào mộng thật giống nhau. Mọi người được mở thức thần, còn Cục Than, chẳng lẽ đến chó đều có cả thức thần.
Đừng xem thường Cục Than, bình thường dưới sự bao bọc của Lý An Đăng, mọi ngày đều nhắc đến thịt bò, thịt bò.
"Nó ở nhà rất ngoan, đừng làm đau nó đấy!" Lý An Đăng cũng chưa dám chắc lão sư phụ hắn tính cái gì, ôm Cục Than đang run sợ đặt trước tầm nhìn Lý Đạo.
Không quan tâm đến học trò, Lý Đạo bắt đầu cầm bùa. Cục Than nhìn mặt chính mình vô cùng đen trong gương bát quát, đột nhiên phản chiếu một tia sáng, nó la lên một tiếng.
Tất cả chấn động một phen. Tuy nhiên làm sao Lý Đạo có thể tổn thương Cục Than, chỉ là nó vừa giật mình thôi.
Sau đó, một làn ảnh mờ nhạt dần rõ ràng phía trên. Ai ai đều biết rõ, Cục Than vậy mà có cả thức thần.
Nhưng mà, ngưng tụ về sau không phải người, cũng không giống loài vật nào. Nó có thân dài như quả bầu nằm xuống, toàn thân đen nhẻm, thật là như đúc màu áo Cục Than. Khác là miệng nó to tròn như vạc dầu, trên đầu có hai sừng nhỏ, hai con mắt, thoạt nhìn như loài kỳ lân. Tiếc là hình thù này không phải, mọi người chú ý cái miệng cùng thân hình nó, nhận định như một khẩu súng.
"Cửu Vị Thần Công!" Lý Đạo nói.
Mọi người trợn mắt, âm thầm hít khí lạnh, thức thần của Cục Than là... đại bác.
Cửu Vị Thần Công hình thành từ những vũ khí và nguyên liệu đồng, do vua Gia Long ban hạ lệnh đúc sau khi chiến thắng nhà Tây Sơn. Tên của tất cả chín vị theo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông và ngũ hành Kim Mộc Thủy Hoả Thổ. Không những vậy chín vị đều được cúng bái, mang nặng thần khí bấy giờ. Sau này vũ khí dần hiện đại, súng thần công lỗi thời nên chỉ mang tính trưng bày.
Ý nghĩa của Cửu Vị Thần Công đương nhiên đặt nặng tính chất bảo vệ quốc gia, sau khi phong thần cũng chẳng biết làm sao lại chuyển thế thành Cục Than. Nhưng quả thật rất đáng kinh ngạc.
Thảo nào Cục Than thấy quỷ tựa hồ luyện mật rất chắc chắn, hoá ra trong người có thuốc súng.
Cục Than đáp trả mọi người nên ngồi xuống, chân sau giơ lên gãi mặt mấy cái, sao mà ngứa.
"Tới đây là được rồi! Giải tán, ngày mai còn chuyện phải làm!" Lý Đạo nói, bàn tay hất lên, tro giấy phiêu tán mà đi.
"Ngày mai còn phải đi học!" Trần Đại Long gãi đầu nói.
Nói đến đây Lý An Đăng còn buồn hơn, lại bị phạt sao.
Bất U chen vào cứu tinh cho hai người, nói. "Ngày mai là chủ nhật!"
"Ồ..." Lý An Đăng thử dụng điện thoại liên lạc hiệu trưởng. Kết quả hắn biết ngày mai chỉ có vài nhóm học sinh chịu phạt phải thực hành lao động trong trường. Đáng lý trong số này có cả ba người học sinh Lý An Đăng, nhưng mới đi học bữa đầu, xem như tha cho bọn hắn.
Lý An Đăng thở phào, cầm chổi đánh quỷ cũng không hay. Hắn cần hiệu trưởng hủy buổi lao động đi, ngày mai chỉ cần mỗi ông ta đến góp mặt là được.
Đối diện với nguy cơ lớn lao, hiệu trưởng không dám trái ý. Nhưng ông có hơi xúc động, chủ nhật mà hiệu trưởng vẫn phải đi làm.
Một đêm lặng lẽ trôi qua. Vừa sáng hôm sau, tất cả nhanh chóng ăn điểm tâm, chạy về phía trường học.
Cũng là chủ nhật, xung quanh trường học tuyệt đối vắng, gần đây không có khu giải trí, không có nhà dân, vì thế vắng.
Một chút không khí lạnh. Tất cả mười người đứng trước cổng trường, còn có Cục Than và Tiểu Ngọc không thể thiếu. Mười phút sau hiệu trưởng mới chạy xe đến nơi, vội vàng xin lỗi, ngủ quên dậy như bao ngày chủ nhật khác.
***Ta chuẩn bị quên cốt truyện rồi😶
Updated 96 Episodes
Comments
Phạm thị phương thảo
cũng được
2024-05-07
0
roses_are_rosie
🙆♀️
2023-09-17
0
Ss
.
2023-08-19
0