Cùng Lão Bà Yêu Lại Từ Đầu
Sân bay Long Nam.
Khu vực giao nhận hành lý.
“Chú gì ơi, cho cháu lấy hành lý nhé!”
“Bé con, cháu tên gì? Bố mẹ đâu, sao lại đi một mình?”
Vị cảnh quan nhìn cô bé khả ái đứng trước mặt mình tâm liền động vài cái, không biết là con cái nhà ai mà lại đáng yêu như vậy chứ. Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh với cái làn da mềm mại, trắng nõn búng ra sữa liền thật sự muốn véo vài cái, nhưng khi nhìn đến ánh mắt long lanh ngập nước thì bàn tay của vị cảnh quan kia liền khựng lại vì không nỡ làm đau làn da đó.
Cô bé kia nhìn vẻ mặt thương cảm của người đàn ông trước mặt liền cười thầm trong lòng, lại một người nữa bị sắc đẹp khả ái của mình dụ dỗ.
"Cha cháu không thương cháu nữa, cha bỏ cháu lên máy bay rồi bảo cháu tự đi tìm mẹ!"
"Đáng thương, cha gì mà ác thế. Nhẫn tâm để một đứa trẻ đáng yêu như vậy ngồi máy bay một mình đi tìm mẹ, thật không đáng mặt đàn ông tí nào!"
"Thật quá đáng, tiểu bảo bối lại đây cô thương, đừng buồn nữa!"
"Mẹ cháu ở đâu để mọi người dẫn cháu đi tìm mẹ! Bỏ quách cái ông bố nhẫn tâm kia đi. Ở với hắn có khi cháu bị bán đi luôn ấy!"
Cả khuôn mặt của người đàn ông nào đó vừa bước ra khỏi khu kiểm soát lập tức nghe được những câu nói của mấy người phụ nữ kia đã đen lại như nhọ nồi, đứa con gái nghịch ngợm này chính là chúa gây chuyện!
Người đàn ông đó không khỏi chậm rãi tiến đến gần đám đông, hắng một tiếng liền lạnh giọng lên tiếng khiến cho khí lạnh nhanh chóng vây quanh cô bé kia.
"Thần Diên Ninh, con có muốn daddy thật sự mang con lên máy bay rồi vứt con ở đó không?"
Thần Diên Ninh nghe giọng nói lạnh lùng kia vang lên liền cảm thấy cả sống lưng đều đổ mồ hôi lạnh, daddy tức giận, không xong! Ba mươi sáu kế, vuốt mông ngựa là thượng sách!
Nghĩ là làm, Thần Diên Ninh nhanh chóng phóng đến bên cạnh người đàn ông kia, khóe miệng còn dương lên hihi mỉm cười lấy lòng.
"Daddy, Ninh Ninh không muốn!"
Theo hướng chạy của cô bé, mọi người ở xung quanh lập tức nhìn thấy một người đàn ông toàn thân vest đen vô cùng chững chạc, cả khuôn mặt đều nghiêm nghị, cả người đều phát ra hơi thở lạnh lẽo. Khí lạnh mà người đó phát ra lại bị ánh mắt nhàn nhạt ôn nhu của chính mình làm cho vơi đi không ít, nhưng chung quy thì anh ta vẫn mang đến cho người khác một cảm giác đáng sợ không nói nên lời.
Nếu ai đã từng quen biết anh ta thì sẽ không khỏi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đó, và cũng sẽ bất ngờ về sự thay đổi của Thần Thanh của năm năm về trước và năm năm sau lại khác nhau nhiều đến như vậy.
Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc hơn chính là nhan sắc của người kia. Chỉ thấy anh ta có một đôi con ngươi đen tuyền mà khi nhìn vào đó khiến họ cảm thấy như bị chính anh nhìn thấu tâm tư trong lòng. Đôi mày kiếm dài rộng, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh như được điêu khắc cùng làn da trắng khiến anh ta trông như một kiệt tác.
Thật là đẹp!
Mà một người đẹp như thế này thì không thể có hành động vô nhân tính như cô bé kia nói được. Quả nhiên ông bà xưa nói rất đúng, "Lời của con nít, không thể tin!".
Rất nhanh đám đông cũng vì sự xuất hiện của người nọ mà nhanh chóng giải tán, chỉ để lại cha con hai người Thần Diên Ninh ở đó.
Thần Diên Ninh dù còn nhỏ nhưng vẫn cảm nhận được không khí quen thuộc xung quanh liền thầm cười một cái, trong lòng cũng không khỏi cảm thán một câu cho cái nhan sắc giết người của daddy, "Vẫn là nhan sắc có thể câu dẫn người khác, mọi lỗi lầm đều được phỉ phui sạch sẽ!". Nhưng cái cô muốn lúc này không phải là nhan sắc của cha mà là đi tìm mẹ.
"Daddy, mau lấy hành lý, chúng ta đi tìm mommy!"
"Thần Diên Ninh, không phải ban nãy con rất háo hức sao? Còn bảo daddy bỏ rơi con trên máy bay? Vậy con tự đi mà lấy hành lý của mình!"
Thần Diên Ninh nhìn cha của mình quẳng lại một câu vô tâm rồi quay lưng đi như thế cảm thấy cực kì tổn thương, cô dù gì cũng là một cô bé tám tuổi, có thể tự đi lấy hành lý sao chứ!
Daddy, Thần Tiểu Thanh đáng ghét, cha cứ chờ đấy!
Thần Thanh đi được một đoạn liền quay đầu nhìn lại, thấy Diên Ninh vẫn đứng yên ở chỗ cũ, đôi chân nhỏ bé còn không quên chà sát xuống mắt đất lập tức không khỏi nhếch khóe môi một cái, đáng thương vậy sao, nhưng cha muốn xem con cứng được bao lâu!
Không đến ba giây sau, Thần Diên Ninh lập tức không nói một lời mà như một cơn gió phóng đến bên cạnh của Thần Thanh, đôi môi nhỏ nhắn cũng không khỏi chu lên vài cái rồi mếu máo lên tiếng với giọng điệu vô cùng đáng thương.
"Daddy, Ninh Ninh sai rồi! Ninh Ninh không nên bêu xấu daddy với mọi người. Nếu daddy thương đứa con đáng yêu khả ái như con thì giúp con lấy hành lý đi!"
Tâm của Thần Thanh khi nhìn dáng vẻ làm nũng của con gái cùng đôi mắt long lanh ngập nước liền mềm nhũn, thân hình cao lớn cũng nhanh chóng ngồi rạp xuống rồi nhẹ giọng.
"Ninh Ninh, daddy không trách con. Sau này không được cố gắng gây sự chú ý như vậy nữa. Ở đây không phải như ở Anh, có nhiều điều nguy hiểm mà con không lường trước được. Con hiểu không?"
"Ninh Ninh hiểu rồi. Daddy đừng giận Ninh Ninh nữa nhé?"
"Được, để daddy đưa Ninh Ninh đi ăn ngon, Ninh Ninh chịu không?"
Thần Diên Ninh nghe mình được cha đưa đi ăn ngon liền không có chính kiến mà gật đầu lia lịa, tâm trạng cũng vui vẻ đến mức khóe miệng cười không thể khép lại được.
Trên chiếc BMW màu đen sang trọng, Thần Thanh lạnh nhạt ngồi ở ghế sau nhìn hàng cây ven đường cứ vút vút lướt qua, thâm tâm của anh lại len lỏi suy nghĩ về những hồi ức ngày xưa, hồi ức của tám năm về trước. Hồi ức về cái đêm định mệnh đó, cái đêm mà anh tưởng chừng như có được tất cả rồi lại mất đi mọi thứ...
"Hàn Giai Giai, chúng ta kết hôn đi!"
"Thần Thanh, anh nhìn lại bản thân anh đi! Nghèo kiết xác mà muốn cưới tôi? Anh nói xem anh lấy cái gì để lo cho tôi?"
Thần Thanh nhìn người con gái trước mắt, rồi nhìn lại chính bản thân mình. Cô ăn mặc xinh đẹp, lộng lẫy như nàng công chúa, còn anh lại ăn mặc xuề xòa như một thằng công nhân bốc vác. Cô là đang xem thường anh, đúng không?
Nhưng anh có quyền gì mà phản bác! Vì cô nói đúng, anh là một thằng nghèo, một thằng không có một xu dính túi, anh lấy tư cách gì để yêu cô!
Nhưng chẳng phải chính cô đã nói, "Với em tiền bạc không quan trọng, quan trọng là tình yêu chúng ta dành cho nhau sao."
Cô cũng từng nói với anh, "Một khi đã yêu thì dù có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu cách trở cũng không ngăn cản được!" Vậy hiện tại tình yêu của cô tại sao lại không vượt qua được vách ngăn của sự nghèo khó, vượt qua được tiền bạc, phù phiếm xa hoa?
"Giai Giai, cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng làm việc, sẽ thật cố gắng để em không phải chịu khổ!"
Hàn Giai Giai không khỏi mỉa mai một tiếng, "Thời gian? Thần Thanh, tôi đã cho anh thời gian ba năm. Ba năm rồi, anh vẫn tay trắng! Thanh xuân của con gái chúng tôi ít lắm, chỉ chớp mắt một cái là qua. Anh nghĩ thanh xuân dậm chân tại chỗ hay có sức mạnh trường sinh bất tử chỉ để đợi đàn ông bọn anh mang về hai chữ "thành công" thôi sao?"
"Giai Giai…"
Câu nói của Hàn Giai Giai khiến Thần Thanh ngẩn người, thật sự là do anh sao? Có phải do anh đã quá ỷ lại vào tình yêu của cô dành cho anh? Có phải anh quá đinh ninh một điều rằng, "Cô sẽ mãi mãi ở phía sau anh, chỉ cần quay lại anh sẽ vĩnh viễn nhìn thấy cô ở đó đợi anh hay không?".
“Giai Giai, là do anh ngu ngốc! Anh tôn trọng quyết định của em. Sau này không còn anh bên cạnh, em nhớ phải mặc thật ấm, ăn phải đúng giờ đừng bỏ bữa, trước khi đi làm phải chuẩn bị đồ đạc thật kỹ, không lại phải chạy đi chạy về...”
“Không có anh cũng không có ai đưa em về mỗi khi trời mưa nên em nhớ mang theo ô, đừng để bị cảm lạnh, sẽ lâu khỏi lắm!”
Mặc kệ cho Thần Thanh cứ thao thao bất tuyệt bên tai, Hàn Giai Giai vẫn như cũ thờ ơ đứng bên cạnh anh, dù những lời nói đó đều là mật ngọt nhưng lúc này nó với cô cũng chỉ là nước lã mà thôi.
“Thần Thanh, anh nói đủ chưa?”
“Giai Giai...”
“Đủ rồi! Thần Thanh, chấm dứt đi! Vậy là đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa.”
Thần Thanh nghe ra sự chán ghét len lõi trong lời nói của cô liền mỉm cười chua chát, tình yêu của anh dành cho cô lúc này lại đáng kinh tởm đến mức khiến cô chán ghét như vậy sao? Thì ra không có gì là trước sau như một cả!
Thần Thanh cũng không nói gì thêm mà chỉ lẳng lặng quay lưng bước đi, để lại phía sau là Hàn Giai Giai cùng tình yêu mà anh đã thật tâm trao cả trái tim mình.
Hàn Giai Giai nhìn bóng lưng đơn độc của Thần Thanh, cảm xúc của cô cũng không thay đổi là mấy. Mặc dù cô biết chắc một điều những lời cô nói thật sự làm anh tổn thương, nhưng không sao... Thần Thanh, đây mới chỉ là bắt đầu!
Ánh mắt của Hàn Giai Giai lóe lên một cái rồi cũng trở lại bình thường, vậy có lẽ là đủ rồi! Ngay sau đó cô liền xoay người rời khỏi, đến một ánh mắt cũng không đặt lên người Thần Thanh một lần nào nữa.
Dòng kí ức của Thần Thanh bị giọng nói vang lên của người tài xế làm cho ngắt quãng, anh thế mà lại nhớ cô rồi, chuyện xưa có lẽ anh nên buông bỏ thì tốt hơn. Với anh hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là con gái yêu của anh một cuộc sống tốt đẹp, về phần tình cảm anh đành phó thác cho ông trời vậy.
"Thần Thanh, anh về nước rồi có tính toán gì không?"
"Đến nhà cậu tá túc."
Người đàn ông kia nghe Thần Thanh nói vậy liền cảm thấy quạ đen bay đầy đầu, đến nhà anh tá túc, căn nhà nhỏ bé của anh chứa nổi hai đại thần này sao? Không thể! Nhất định không thể!
Thần Diên Ninh cũng không khác là bao, tá túc á? Cô không muốn! Daddy của cô thiếu nhà sao mà lại phải đi tá túc nhà người khác, như vậy sẽ không thoải mái.
"Daddy, chúng ta phải tá túc nhà của chú Nghiêm Diễn thật sao? Ninh Ninh không muốn!"
Người lái xe cho cha con Thần Thanh không ai khác chính là Nghiêm Diễn - CEO điều hành của Tập đoàn Thương mại đứng đầu Long Nam Tinh Vệ.
Nghiêm Diễn nghe Diên Ninh gọi thẳng mình bằng tên liền cảm thấy tức giận, cái tên Nghiêm Diễn đại danh đỉnh đỉnh của hắn có thể muốn gọi là gọi vậy sao chứ? Huống hồ người gọi còn là một đứa bé tám tuổi vắt mũi chưa sạch.
"Thần Diên Ninh, con phải gọi chú là chú Nghiêm, không được gọi thẳng tên chú như vậy!"
"Tại sao không được? Nghiêm Diễn chính là Nghiêm Diễn, tên chú đẹp là để gọi mà, sao lại không cho cháu gọi! Huống hồ Tiểu Diêu còn gọi chú là Nghiêm Diễn ca ca. "
Nghiêm Diễn nghe Thần Diên Ninh nói vậy không những không bị Thần Thanh mắng mà còn mỉm cười yêu chiều như vậy liền càng tức giận hơn, hai cha con này là đang rắc cẩu lương phụ tử cho cẩu độc thân như anh xem?
Thật quá đáng!
"Thần Thanh, anh xem con gái anh đi, trêu chọc tôi!"
Thần Thanh chỉ đơn giản nhướng nhẹ chân mày một cái liền chậm rãi lên tiếng, mà điều anh nói lại khiến cho một kẻ cô đơn như Nghiêm Diễn cảm thấy vô cùng vô cùng tủi thân.
"Trêu chọc một tí thì đã sao, đúng không Ninh Ninh? Chú Nghiêm Diễn là người lớn sẽ không trách con, nếu có trách thì Ninh Ninh cứ nói với Tiểu Diêu là - Nghiêm Diễn ca ca của cậu không muốn người khác gọi thẳng tên của mình, nên Tiểu Diêu đừng gọi chú ấy bằng tên nữa. Chú ấy sẽ khó chịu!”.
Nghiêm Diễn nghe Thần Thanh nói như vậy liền cảm thấy quạ đen đâu bỗng nhưng lại lởn vởn trên đỉnh đầu của mình, anh ta nói như vậy chẳng khác nào giết chết anh. Anh khó khăn lắm mới kéo gần khoảng cách được với Tiểu Diêu, không thể vì một câu nói của Diên Ninh mà sụp đổ tất thảy. Không được! Tuyệt đối không được!
“Tôi để cho hai người luôn một căn biệt thự ở ngay trung tâm Long Nam! Làm ơn đi, đừng có nắm tay mà hại chết đời của tôi! Xin hai người đó!”
Thần Thanh vẫn như cũ lạnh nhạt ném cho Nghiêm Diễn một câu sau đó liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái yêu mà vuốt ve.
“Cậu muốn bao nhiêu biệt thự? Ninh Ninh sẽ chuyển sang cho cậu!”
Updated 26 Episodes
Comments
Lương Phương Thảo
hày
2023-07-28
0
Yến Ngô
lối viết văn đầy liên tưởng cj học ở đây
2022-10-09
1
Ngọc Lan Nguyễn
Nghiêm Diễn tổn thương nhiều chút
2022-09-01
1