...
Trước cổng nhà, mười ba chiếc xe thể thao hai chỗ màu đỏ tươi gừm gừm vài ba tiếng rồi dừng hẳn trước cổng nhà . Ba chàng trai phù rể chính từ trong xe bước ra chạm mắt cô tiểu thư xinh đẹp nhà họ Giang đang cầm vali, anh ta cười khoáy từ từ nâng bàn tay xinh đẹp dìu vào xe nhưng bị cô hất ra phũ phàng, cô ghét đụng chạm .
Anh chàng kia búng tay một cái đám gia nhân phía sau đã khênh lần lượt mấy chiếc giương phủ lụa mịn đến trước mặt cha mẹ Giang Tiểu Đình.
Anh ta đại diện những người trong nhà họ Địch đến nói vài câu.
- Đây là chút sính lễ nhà họ Địch chúng tôi, đa tạ hai vị đây đã nuôi nấng Giang tiểu thư thành thiếu nữ xinh đẹp như bây giờ. Chuyện gia đình bên rể không thể đến dự đám cưới cũng là có lí do riêng, mong hai vị thông cảm cho.
Giang Lâm hoa cả mắt khi từng nắp giương mở phanh, đông trùng hạ thảo, tổ yến hoàng kim, đến cả từng mẩu vàng thỏi nhẵn hín xinh đẹp...đầy đủ chả thiếu thứ quý giá gì. Kể từ nhà họ Giang mắc nợ ngập đầu thì họ chẳng thể chạm thử nó nữa.
Giang Hình Ân tay chân không yên cũng chạy xuống hóng hớt.
Không ngờ chỉ cưới một đứa để gạt nợ cũng chịu chơi đến vậy.
- Con rể tôi không dự lễ cưới cũng chả sao, đến việc đón dâu cũng không miễn cưỡng ép, nhà bên đó muốn sao thì tùy vậy....
- Giang lão gia đây thông cảm , Địch thiếu gia bây giờ vẫn đang vướng mắc bận việc chưa về, còn làm vài thủ tục cũng khá phức tạp. Nay mai sẽ sang cúi đầu đáp lễ.
Giang Hình Ân ban đầu thấy độ giàu có của họ bắt đầu cảm thấy ghen tị, bỗng chốc lại bản thân cười không ra hơi. Thảm thật, chồng còn chưa ra tù hèn chi lễ cưới cô độc...Cô ta đánh mắt ra cái đám bông trắng xoá phùng phình trong xe, nghĩ lại cảm thấy bản thân may mắn vì nhân vật chính không phải mình.
Ba chàng phù rể cúi chào, ra hiệu cho đám gia nhân thu dọn đồ đạc của Tiểu Đình đem vào cốp xe. Trước khi đi, Giang Tiểu Đình còn nghe tiếng cha mẹ nói lớn phía sau :
- Đi mạnh khoẻ.
Họ cười túm tít vẫy lấy vẫy để khi sắp chia xa cô. Nụ cười bây giờ tươi rói đang hạnh phúc khi sắp ôm trọn cái đống sính lễ kia.
- Con biết rồi, con đi đây, sau này sẽ thường xuyên về thăm nhà .Cha mẹ giữ gìn sức khỏe.
- Không cần đâu, ở Địch gia mà chăm cha mẹ chồng.
Cô ngoảnh mặt đi, nước mắt vỡ đê cũng từ đó mà tuôn ra nhiều vô kể. Cô thúc dục tài xế lái đi ,để không phải chịu thêm dù chỉ một chút tủi thân .
Qua cổng trào một hồi lâu , xe rước dâu chạm chân tại một dinh thự màu trắng nằm cách xa trung tâm thành phố khoảng nửa cây số . Lập tức, quản gia phía bên ngoài bắt chéo tay mời nàng dâu mới. Gia nhân trong nhà xếp ngay ngắn thành hàng ,thấy Giang Tiểu Đình bước ta lập tức cúi gập người chào lớn.
- Phu nhân Giang, chào mừng về nhà.
Giang Tiểu Đình bất thần có chút hoang mang về độ giàu có nhà họ Địch. Liếc sơ qua gia nhân cũng không ít hơn hai chục người, chưa kể phía trên cửa nhà đứng nghiêm trang vài ba vệ sĩ cầm hoa cải. Cửa dinh thự cao đến ba mét, dát lá vàng khảm ngọc trai đá quý, sơ qua kiến trúc toà nhà này cũng khoảng vài tỷ.
Nhưng có điều là nơi này chẳng có đến một lẵng hoa trang trí đám cưới. Đều trở nên tầm thường... lạnh lẽo.
- Gia đình chồng tôi ...?
- Giang phu nhân, đây là dinh thự riêng của Địch thiếu gia, còn dinh thự gia đình chồng ở một nơi khác, mai này thiếu gia trở về sẽ dẫn người đến dâng trà đáp lễ sau.
Giang Tiểu Đình cười bất lực ,bất ngờ hụt hẫng tâm trí nên phải vịn tay vào xe khỏi ngã. Chồng còn chưa ra tù nữa à ?
- Sao không chờ anh ta thêm ít lâu, để tôi một mình ở lễ cưới với hai cái nhẫn...chả phải đem tôi ra làm trò đùa à ? Ít nhất cũng cho tôi chút sự tôn trọng từ phía họ chứ.
Cô mở miệng trách cứ vài câu cũng chẳng thấy lòng nhẹ nhõm là bao. Ai nấy đứng im như pho tượng trông vẻ mặt đáng thương của nàng dâu mà trong lòng cũng hơi nhức nhối tội nghiệp.
Quản gia phẩy tay ra hiệu cho gia nhân mang hành lí tư trang của cô đưa vào nhà. Rồi đích thân ông thay chồng mới cưới dẫn phu nhân vào nhà nghỉ ngơi.
Giang Tiểu Đình vẫn mặc bộ seri trắng nồng nặc mùi rượu vang, ngồi thần thờ giữa căn phòng tối.
Kim đồng hồ trùng nhau đã chạm đến số 12, cô cũng nên đi ngủ .
Tiếng động cơ xe từ phía nào đó gầm vang, ánh sáng đèn mờ ảo chớp chớp trên khung cửa sổ.
- Thiếu gia, người về nhanh vậy sao ?
Tiếng gia nhân đồng thanh hô lớn làm Giang Tiểu Đình bỗng trở nên hốt hoảng.
Từ bên trong, cô áp tai vào cạnh tường nghe thử động tĩnh, tiếng bước chân cộp cộp tiến về phía phòng lúc càng lớn ,âm thanh man rợn chết chóc cứ lấn át lấy tâm trí. Và dường như cô sợ đến mức chẳng cảm nhận được tim mình có đập hay không.
Hai bàn tay run bần bật ướt át mồ hôi, cố bám lên thành tường nhiều lần trượt xuống.
Sau đó, tiếng cạnh cửa chớp nhoáng mở ra cái đùng, nó lập tức bị đóng sập rất mạnh như ai đó mới dùng chân thúc .
- Quản gia, lấy tôi vài bộ đồ ngủ.
Giọng nói thâm trầm chứa đầy quyền lực và sức mạnh. Cũng chứa nhiều sự mệt mỏi dài ngày.
- Được được thiếu gia, chờ tôi chút.
Bắt đầu tâm trí Giang Tiểu Đình có chút rối bời liền chạy lại chốt cửa phòng tắm. Lập tức vào chỗ sàn khô thay ngay bộ đồ thật kín đáo chắc chắn.
Cô bây giờ ngoài nghĩ ra tội lỗi hắn sắp làm với mình thì chẳng có gì nữa, hắn trước kia đi tù vì giết người...rửa tiền hay buôn mai thúy ?
- Đồ của cậu đây thiếu gia !
- Phá chốt cửa phòng tắm cho tôi, nó kẹt rồi.
- Để tôi đến xem thử.
Ông quản gia nhẹ nhàng xoay nắm cửa bắt đầu nhớ ra, có thể là phu nhân Giang đang ở trong.
- Phu nhân Giang...cô đang dùng phòng tắm ?
Giang Tiểu Đình giọng bập bẹ nói :
- Phải phải...tôi đang dùng phòng tắm, lát tôi ra .
Ông mỉm cười quay lại định nói với Địch Ngạn Thần thì anh ta chặn họng :
- Nghe rồi, không cần lặp lại, ra ngoài làm việc của ông đi.
Hắn vừa nói vừa phì phèo điếu thuốc trên tay, khoé miệng nhấc lên thích thú, đồng tử bỗng chốc giãn nở như thấy vàng, ban đầu có người thông báo rằng sắp lấy vợ, hắn cũng thờ ơ cho qua vì đây chỉ là chuyện tầm phào. Nào ngờ, lúc nãy nghe gia nhân thì thào rằng phu nhân rất đẹp mới chỉ ở tuổi hai mươi, hắn lại nổi hứng muốn gặp mặt.
Hắn đứng dậy tắt điện chỉ để ánh sáng đèn ngủ mờ mờ, hắn vốn ở lâu trong đó nên khá ưa bóng tối, sáng lạ chưa quen mắt.
Từ lúc quản gia gõ cửa ,Giang Tiểu Đình vẫn đứng áp tai vào tường nghe nghóng cũng không thấy hắn ta than phiền tiếng nào. Ngược lại còn yên tĩnh êm đềm như đang ở cùng cừu non.
Lúc này mới trổ tài làm người con gái bạo gan mở cửa dón rén bước ra. Quang cảnh trước mắt làm cô có hơi bỡ ngỡ...roi da...súng ngắn... còng tay đến rùi cui để chất đống ngổn ngang trên ga đệm , không hề thấy người...cô mới bước đến xác nhận.
Một tù nhân đã gây ra chuyện kinh khủng lại có thể chứa những thứ tra tấn đáng sợ thế này.
- Em là vợ tôi à ?
Updated 92 Episodes
Comments