Chương 2: Cuộc sống trong doanh trại

    Sau khi nói chuyện với nhau ở văn phòng, cô được Thiên Hải dẫn đi tham quan ở khắp nơi để làm quen với bầu không khí và địa hình ở nơi đây. Cùng với cơ thể mệt mỏi rã rời, cuối cùng cô cũng được trở về phòng để nghỉ ngơi sau một ngày trải nghiệm nhiều điều mới lạ.

    Trong một căn hộ sang trọng được quân đội bố trí, ánh đèn chùm rực rỡ chiếu sáng cả một gian phòng khách rộng rãi, bên phía tay trái là ban công lớn có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh đèn từ hòn đảo gần đây. Ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, Trịnh Anh căng thẳng không biết nói năng gì. Ngay ngày hôm nay cô sẽ chính thức ngủ chung phòng với người đàn ông ấy. Cô biết đây chỉ là chuyện hết sức bình thường đối với một cặp tình nhân nhưng dù sao thì bọn họ cũng chỉ mới chính thức gặp mặt nhau vào sáng hôm nay thôi, cô vẫn chưa thể thích ứng ngay với chuyện này được

    "Bây giờ chúng ta đã là người yêu rồi mà em còn ngại cái gì chứ?" Thiên Hải vừa mới gội đầu xong nên tóc vẫn còn ướt, cô để ý thấy mái tóc vuốt lên lúc sáng của hắn trông đã đẹp rồi, bây giờ hắn xõa tóc xuống trông lại càng đẹp hơn nên bất giác nhìn hắn không rời.

    "Nhưng... nhưng chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau lúc sáng thôi mà? Đùng một cái ở chung như vậy... em không thích ứng kịp." Trịnh Anh ngập ngừng nói.

    "Ừ, cũng có vẻ nhanh thật, nhưng thời gian của chúng ta chỉ có ba tháng thôi đấy."

    "Hừm..." Cô bày ra vẻ mặt miễn cưỡng.

    Tối hôm ấy hai người cùng ngủ chung giường, Thiên Hải ôm lấy cô như thể bọn họ đã quen nhau lâu lắm rồi mà ngủ một cách ngon lành. Cô nhớ không lầm, lúc trước, khi cả hai còn nói chuyện với nhau qua mạng, hắn thường hay nhắc đến vấn đề bị mất ngủ với cô, lúc trước cũng là hắn chủ động gọi điện vào đêm khuya với cô để tâm sự về chuyện mất ngủ. Vậy bây giờ thì sao? Vừa mới đặt lưng xuống, ôm cô được một lúc là đã có thể chìm vào giấc ngủ. Phải chăng là do cô có một năng lực thần kì nào đó khiến hắn có thể dễ dàng đi ngủ hơn chăng?

    Từ năm cô tám tuổi cô đã phải vào cô nhi viện nên cô ngủ một mình một giường từ đó đến giờ. Lâu rồi mới có người ngủ cạnh, lại còn là đàn ông nên bây giờ cô cảm thấy có thứ gì đó rất lạ lẫm, chắc chắn đêm nay sẽ phải mất ngủ rồi đây.

    Thông qua ánh sáng của vầng trăng treo bên ngoài cửa sổ, cô nhìn ngắm mặt điển trai chỉ cách mình có một hơi thở, không khỏi cảm thán. Ấn tượng của cô với Thiên Hải trong lần đầu gặp mặt, hắn là một người có vẻ bề ngoài khá lạnh lùng, vô cảm, lại còn có một khí chất khiến cô cảm thấy hắn là một người đáng sợ, nhưng khi tiếp xúc nhiều với hắn, lâu dần cô mới nhận ra, không giống như suy nghĩ của cô, hắn là một người đàn ông vô cùng ấm áp, tinh tế, lại còn đối xử với cô rất dịu dàng.

    Nếu trong quãng thời gian này hắn không có chuyện gì làm cô thất vọng thì chắc chắn sau khi kết thúc hợp đồng dù hắn có đồng ý hay không cô cũng sẽ vát hắn về dinh cho bằng được. Một người bạn trai hoàn hảo như hắn nếu cứ để tự do như vậy thì nguy hiểm lắm, các cô gái khác sẽ vây đến làm phiền hắn đến chết mất, chi bằng cô hi sinh tấm thân ngọc ngà này để rước hắn về, bảo vệ hắn trong suốt quãng đời còn lại.

    ...

    Trịnh Anh được sắp xếp vào làm ở bộ phận công nghệ thông tin với vai trò là chuyên viên bảo mật. Nơi làm việc của cô chỉ cách chỗ của Thiên Hải có một tòa nhà, hừm... hắn ở tòa phía đông còn cô ở tòa phía nam, cũng là cách một tòa nhà nhưng khoảng cách giữa mỗi tòa nhà bằng mười phút đi bộ, vậy là để đi đến chỗ của hắn thì phải đi bộ tổng cộng hai mươi phút mới đến nơi. Mặc dù chỗ làm cách xa nhau nhưng Thiên Hải vẫn thường xuyên đến chỗ cô để đưa đón cô vào những lúc được nghỉ.

     Làm chung với Trịnh Anh còn có bốn thành viên khác là nam giới, bọn họ điều rất thân thiện và hòa đồng, lại còn nhiệt tình nữa nên rất nhanh cô đã có thể làm quen được với họ.

    "Bạn trai em là Thiên Hải hả?" Một đồng nghiệp hỏi cô.

    "Vâng?"

    "Chà chà!"

    "Sao vậy anh?" Thấy thái độ của đồng nghiệp, cô khẽ nhíu mày, hỏi.

    "Không có gì đâu, thôi em làm việc tiếp đi, có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi nhé." Anh đồng nghiệp dường như không muốn nói nhiều về chủ đề này nên đánh trống lãng sang chuyện khác.

    "Vâng." Trịnh Anh cũng không để ý gì nhiều, tiếp tục làm việc.

    Buổi trưa, Thiên Hải đến đón cô, cả hai cùng đi đến căn tin để dùng bữa. Khác với những căn tin ở trên đất liền, căn tin ở đây thật sự là một căn tin chất lượng, nguyên liệu đều được chính tay những người ở đây làm ra nên khỏi phải nghi ngờ về chất lượng, không những thế tay nghề của đầu bếp phải nói là rất tuyệt, món ăn nào cũng mang nhiều chất dinh dưỡng và có hương vị tươi ngon.

    Trịnh Anh vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ với Thiên Hải. Cô không biết rằng, những người xung quanh đang ngầm nhìn bọn họ với ánh mắt kì lạ.

    Chỉ mới trải qua có mấy ngày thôi nhưng cô đã có thể làm quen được với Thiên Hải và cả nơi này. Nhanh thật đấy, trước đó cô đi làm phải mất những hai tuần mới có thể làm quen hết với các đồng nghiệp và bầu không khí ở công ty. Có lẽ là do Thiên Hải tâm lý, hắn nói chuyện thoải mái với cô để cô ảnh hưởng từ hắn mà thoải mái theo, từ đó có thể thích ứng dần được với nơi này.

   Khi ánh chiều tà bắt đầu xuất hiện trên nền trời trong vắt, từng đàn chim trên đường bay về tổ của mình, Trịnh Anh được kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Vừa bước xuống tòa nhà cô liền bắt gặp một hình bóng to lớn đang đứng đợi cô ở ngay dưới gốc cây phượng. Có lẽ hắn đã đứng đó đợi được một lúc, cô lập tức đi nhanh đến cạnh hắn, chào hỏi hắn vài câu rồi cả hai cùng nhau đi bộ về. Trên đường đi, cả hai không nói năng gì, chỉ lặng lặng đi cạnh nhau, âm thầm quan sát đối phương.

    Từng làn gió thổi nhẹ, vô tình khiến mái tóc cô tung bay, Trịnh Anh khẽ đưa tay lên vuốt tóc rồi nhìn lên bầu trời cao. Cảnh hoàng hôn ở đây đẹp thật khiến cô chỉ muốn đắm chìm vào nó. Tâm hồn cô lúc này như đang bị làn gió cuốn đi, phiêu dạt khắp mọi ngóc ngách, màu sắc của buổi chiều còn khiến cô cảm thấy bâng khuâng, nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ thời thơ ấu, bây giờ cô mới nhớ cô từng có một tuổi thơ đẹp đẽ đến dường nào.

    Cô không biết rằng hành động nhỏ này của cô đã khiến trái tim của người nào đó khẽ đập nhanh hơn một nhịp.

   ...

    Đảo Q là một hòn đảo khá đông dân, tuy chỉ là một hòn đảo nhỏ nhưng ở đây có rất nhiều tòa nhà cao tầng, nhà cửa, hàng quán xếp liền nhau tạo nên một bầu không khí đông đúc, nhộn nhịp. Nơi này còn nổi tiếng với các món ăn tươi ngon đến từ biển, lại có nhiều đặc sản quý hiếm nên từ trước đến nay luôn có rất nhiều du khách trong nước lẫn ngoài nước ghé thăm. Đảo Q chẳng khác gì một thành phố cách biệt với đất liền.

    “Hưm, đồ ăn ở đây ngon quá.” Cô cầm một xiên còi biên mai nướng sa tế, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Lần đầu tiên cô ăn thứ này, nhìn thôi mà đã thấy hấp dẫn rồi, không ngờ khi cắn vào miệng nó càng khiến cô say đắm hơn, nó đúng là một món ăn vừa ngon mắt vừa ngon miệng.

    Bọn họ hiện tại đang đi chơi ở chợ đêm của đảo Q, không khí tấp nập cùng với mùi thức ăn thơm phức xung quanh như đang thôi thúc Trịnh Anh phải thưởng thức hết những đặc sản ở nơi này nếu không cô sẽ phải trở về trong sự hối tiếc.

    Thiên Hải đi sau Trịnh Anh giới thiệu mấy món ăn bản địa cho cô, hắn tuy ít đi đến mấy nơi này nhưng do đã từng tìm hiểu qua nên mới giới thiệu cho cô. Nhìn nét mặt thích thú khi được dẫn đi ăn của Trịnh Anh, mọi sự mệt mỏi tích tụ cả ngày hôm nay của Thiên Hải gần như tan biến hết. Quả thật, ở cạnh người luôn tích cực sẽ khiến bản thân tích cực theo.

    “Em khát nước không, anh mua?” Thiên Hải đi sau cô, cầm túi xách cho cô, hắn hỏi cô với vẻ nuông chiều.

     Trịnh Anh chỉ mới đến sống với hắn có mấy ngày thôi nhưng hắn cảm nhận được giữa cô và hắn có một mối liên kết không xác định nào đó, cứ như đang có một sợi dây vô hình nào đó kết nối hai người lại với nhau vậy. Còn Thiên Hải thì đã muốn được gần gũi với cô vào ngay lần đầu tiên gặp mặt, muốn cho cô tất cả mọi thứ. Dù cô và hắn chỉ mới quen nhau cách đây không lâu thôi nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác như hắn đã tìm đúng người. Liệu đây có phải là duyên?

    “Em chưa muốn uống nước, anh mua cá viên chiên cho em đi.” Cô  kéo hắn đi vào một sạp bán cá viên đang đông khách, ngõ ý muốn được ăn.

     Lúc lên đảo cô quên mang theo ví tiền nên hiện tại trên người cô không có một đồng. Thiên Hải cũng đề nghị mọi chi phí phát sinh lúc cô ở cùng hắn hắn sẽ chi trả nên cô không cần phải lo về điều đó.

    Trong lúc đi dạo phố, cô vô tình gặp được vài người đồng nghiệp trong doanh trại, cô biết họ nhưng họ không biết cô bởi cô được giao nhiệm vụ bảo mật danh tính của lính đặc công nên cô từng thấy họ trên ảnh hồ sơ, họ được huấn luyện ở một khu khác cách khá xa chỗ cô nên cô và họ mới không gặp nhau. Khi lướt ngang qua, ánh mắt họ có chạm nhau nhưng vì không biết cô là người mới nên những người ấy không nhận ra cô.

     ...

     "Đoàng... Đoàng... Đoàng..." Ba phát súng vang lên, lần lượt từng viên đạn xuyên qua lỗ hồng tâm của tấm bia đỡ đạn cách xa mười mét.

    Trịnh Anh và Thiên Hải đang tập luyện trong một khu tập bắn của quân đội. Hiện tại đang là buổi trưa - thời điểm mà hầu hết mọi người đều phải đi tập luyện ở trên núi nên ở đây không có một bóng người, chỉ có mỗi mình cô và hắn. Không gian yên tĩnh ngay lập tức bị phá vỡ khi tiếng súng nổ và giọng nói ngọt ngào chứa đầy sự ngưỡng mộ của Trịnh Anh vang lên.

     "Woa." Trịnh Anh tháo kính bảo vệ ra, nhíu mày nhìn vào tấm bia đỡ đạn ở đằng xa rồi phấn khích quay sang nói với hắn. Tấm bia cách xa bọn họ tận mười mét vậy mà hắn vẫn có thể bắn trúng được, đã thế còn không lệch một mi li mét nào, Thiên Hải quả thật là một người lợi hại.

     Trịnh Anh chợt đứng hình trong giây lát, do hắn đang đứng sau lưng cô, cầm tay chỉ cho cô cách bắn súng, cơ thể hai người vốn đã không có khoảng cách nên khi cô quay mặt lại thì vô tình đối diện với hắn, tạo nên một tư thế vô cùng ái muội. Tim Trịnh Anh như đập loạn xạ, suýt chút nữa vì quá phấn khích mà cô đã chạm trúng môi hắn rồi. Đang lúc định đẩy hắn ra thì đột nhiên eo cô bị bàn tay rắn chắc của hắn giữ lại rồi sau đó, hắn bất ngờ cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.

    "?!?!" Trịnh Anh tròn mắt, đứng hình nhìn người đàn ông trước mắt.

    Thình thịch, thịch thịch, thình thịch... tiếng tim đập ngày càng rõ hơn, không biết đã qua bao lâu, Thiên Hải không nhanh không chậm rời khỏi môi cô nhưng đôi bàn tay vẫn giữ nguyên trên chiếc eo mảnh khảnh.

    Trịnh Anh lần đầu được hôn, cô ngẩng đầu lên, tròn mắt sững sờ nhìn hắn. Trời, trời... ơi, hắn hôn cô rồi, hôn cô rồi kìa! Gương mặt cô bắt đầu nóng rang, đỏ bừng bừng như một trái cà chua chín mọng.

    "Muốn nữa không?" Giọng nói ấm áp, trầm thấp như đang tận hưởng vang lên bên tai cô.

    Chưa kịp đợi cô trả lời, hắn đã cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô thêm một cái nữa.

    "Chụt."

    Trịnh Anh giật mình đẩy hắn ra: "Anh...anh..." Cái tên đáng ghét này, tự dưng hôn bất ngờ như vậy làm cô không kịp chuẩn bị, lỡ cô ngất xỉu vì sốc thì ai chịu trách nhiệm đây?

    "Anh xin lỗi nếu hành động của anh làm em sợ. Chỉ là anh không kìm được, nếu không nắm lấy cơ hội thì anh sợ sẽ không có lần sau." Hắn đã muốn hôn cô từ rất lâu rồi, chỉ là do lúc ấy hai người vẫn còn khoảng cách nên hắn mới không làm vậy. Bây giờ có cơ hội, hắn dại gì mà không nắm bắt, đây cũng là một dịp để hắn có thể tiến thêm một bước nữa trong việc gần gũi với Trịnh Anh.

    Tên đáng ghét, bọn họ đã là người yêu rồi, trước sau gì chả hôn? Có điều lúc nào hôn thì báo trước cho cô một tiếng, chứ bất ngờ như vậy thì làm sao mà cô có thể chịu được? Cô sẽ bị sốc vì sự ngọt ngào này mất.

     Sau khi tập bắn súng, bọn họ chuyển sang luyện võ. Nhìn cơ thể bé tèo teo của Trịnh Anh, Thiên Hải đề nghị cô cùng hắn tập luyện để có thể vừa cải thiện thể chất vừa có chút thân thủ để phòng thân, hắn sợ khi không có hắn ở bên cô sẽ gặp nguy hiểm.

     "Mười lăm..."

     "Hít sát xuống nữa nào Trịnh Anh." Thiên Hải mặc bộ đồ thể thao đứng bên cạnh, không ngừng thúc giục cô.

     "Mười...bảy." Hít xuống thêm một cái nữa, Trịnh Anh không chịu đựng được, hụt hơi mà nằm bò xuống sàn. Mệt quá, lâu lắm rồi cô mới vận động nhiều như vậy.

     "Chỉ mới có mười bảy cái hít đất thôi mà em đã định bỏ cuộc rồi sao hả Trịnh Anh?" Thiên Hải nhìn vào đồng hồ, bọn họ chỉ mới tập luyện được có ba mươi phút thôi.

     "Em mệt lắm rồi, anh cho em nghỉ một chút rồi hẳn tập." Cô vừa nói vừa thở hỗn hển, lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

     "Em thấy gì không? Cơ bắp của em đang dần săn chắc lên đây này, nếu bây giờ em nghỉ thì nó sẽ nguội mất, đồng nghĩa với việc buổi tập ngày hôm nay vô nghĩa, em đã tốn công tập một cách vô ích. Bây giờ em hãy mau chóng ngồi dậy, chỉ còn mười ba cái nữa thôi là chúng ta đã có thể kết thúc buổi tập ngày hôm nay rồi." Thiên Hải vừa nói vừa chỉ tay vào cơ thể đang nóng lên vì sự vận động của cô, hắn động viên cô, không ngừng thúc giục cô ngồi dậy tập tiếp.

     Nhìn thân hình cường tráng của Thiên Hải rồi lại nhìn vào cơ thể mình. Thiên Hải cao to đẹp trai như vậy, còn cô thì ngoài có gương mặt đáng yêu ra thì chỉ có cái cơ thể gầy bé như con nít, nếu hai người đứng cạnh nhau thì nhìn như hai chú cháu vậy. Trịnh Anh mong chóng lấy lại quyết tâm rồi ngồi thẳng dậy, tiếp tục hít đất để kết thúc bài tập ngày hôm nay. Cô không muốn làm cháu của hắn, cô muốn làm người yêu của hắn cơ.

     "Sau buổi tập anh nhớ thưởng cho em đấy."

     "Ừ, tất nhiên anh sẽ thưởng cho em rồi. Cố lên!"

     Vừa tập vừa có trai đẹp đứng bên cỗ vũ, Trịnh Anh có nhiều động lực tập hơn hẳng.

     ...

     Đúng năm giờ chiều, Trịnh Anh được tan làm. Vừa mới xuống tòa nhà cô đã bắt gặp một hình bóng quen thuộc đang đứng đợi cô ở dưới gốc cây, người ấy không ai khác chính là Thiên Hải.

     "Anh, anh đứng chờ em lâu chưa?" Cô vui mừng chạy về phía hắn. Mỗi lần tan làm thấy hắn đứng đợi cô ở cổng, cho dù sau ngày làm việc có mệt nhọc đến cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy hắn là cô liền không còn cảm thấy mệt nữa. Thiên Hải cứ như là một liều thuốc tinh thần hiệu quả tức thì đối với cô.

     "Anh cũng chỉ mới đến thôi. Nào, cùng về thôi." Thiên Hải nắm lấy tay cô, dắt cô đi bộ về nhà.

     "Ừm."

     Hiện tại đang là giờ tan làm nên trên đường vô cùng tấp nập, chẳng khác gì giờ cao điểm ở trên đất liền. Mọi người với đủ mọi loại cấp bậc khác nhau cùng đi bộ trên đường, đa số bọn họ điều mặc trang phục rằn ri của lính, một số khác làm việc hành chính thì mặc trang phục thường ngày.

    "Anh, khoảng cách giữa các tòa nhà cách nhau xa đến thế mà tại sao ở đây lại không thấy có ai đi xe hết nhỉ? Lỡ có chuyện gì đó thì sao mà chạy cho kịp?" Trịnh Anh thắc mắc hỏi hắn. Mỗi lần đi làm về cô và hắn phải đi bộ một quãng đường dài như muốn rụng cả chân, ấy vậy mà xung quanh cô, cô chỉ thấy mọi người toàn đi bộ.

    "Một phần là để rèn luyện sức khỏe, một phần là để rèn luyện tính kỷ cương. Mặc dù có chút khó khăn nhưng ở lâu thì sẽ quen thôi, dần dần em sẽ thấy được mặt tốt của nó." Thiên Hải giải thích, đưa tay lên xoa đầu cô.

Hot

Comments

tạm dừng viết

tạm dừng viết

yêu đương kỉu gì mà bắt ngta hít đất v anh trai?😂

2023-07-29

0

tạm dừng viết

tạm dừng viết

hi sinh cao cả quá🤧

2023-07-29

2

tạm dừng viết

tạm dừng viết

anh hổng ngại nhưng con gái người ta ngại

2023-07-29

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hợp đồng
2 Chương 2: Cuộc sống trong doanh trại
3 Chương 3 : Đêm đầu tiên (H+)
4 Chương 4 : Nữ Binh chủng Đặc công Kim
5 Chương 5: Sự kiểm soát
6 Chương 6: Sợ hãi
7 Chương 7: Rời đi
8 Chương 8: Thay đổi bản thân
9 Chương 9: Gặp lại em
10 Chương 10: Đi ngao du
11 Chương 11: Chuyến đi chung đầu tiên
12 Chương 12: Trải nghiệm
13 Chương 13: Bạn trai
14 Chương 14: Chia tay
15 Chương 15: Bị bắt cóc
16 Chương 16: Đàm phán
17 Chương 17: Nguy hiểm
18 Chương 18: Làm hòa
19 Chương 19: Thắc mắc
20 Chương 20: Ngọt ngào (H+)
21 Chương 21: Lễ nhận chức
22 Chương 22: Thân hữu
23 Chương 23: Italya
24 Chương 24: Đám cưới đặc biệt
25 Chương 25: Bữa tiệc
26 Chương 26: Thanh trừng
27 Chương 27: Mất thị lực
28 Chương 28: Thế giới vô sắc
29 Chương 29: Thích nghi
30 Chương 30: Con tin
31 Chương 31: Thế giới đầy sắc màu
32 Chương 32: Buổi cầu hôn kích thích
33 Chương 33: Đăng kí kết hôn
34 Chương 34: Đám cưới viên mãn
35 Chương 35: Gia đình đoàn tụ
36 Chương 36: Chuyện ngoài ý muốn
37 Chương 37: Biến cố trong gia tộc
38 Chương 38: Căn cứ nghiên cứu ngầm
39 Chương 39: Con nuôi
40 Chương 40: Cách dạy con của một ông trùm
41 Chương 41: Cách dạy con của một ông trùm (2)
42 Chương 42: Ung thư
43 Chương 43: Không có phép màu
44 Chương 44: Đám tang
45 About 'Tình nhân 92 ngày'
46 Điều Vy muốn nói
Chapter

Updated 46 Episodes

1
Chương 1: Hợp đồng
2
Chương 2: Cuộc sống trong doanh trại
3
Chương 3 : Đêm đầu tiên (H+)
4
Chương 4 : Nữ Binh chủng Đặc công Kim
5
Chương 5: Sự kiểm soát
6
Chương 6: Sợ hãi
7
Chương 7: Rời đi
8
Chương 8: Thay đổi bản thân
9
Chương 9: Gặp lại em
10
Chương 10: Đi ngao du
11
Chương 11: Chuyến đi chung đầu tiên
12
Chương 12: Trải nghiệm
13
Chương 13: Bạn trai
14
Chương 14: Chia tay
15
Chương 15: Bị bắt cóc
16
Chương 16: Đàm phán
17
Chương 17: Nguy hiểm
18
Chương 18: Làm hòa
19
Chương 19: Thắc mắc
20
Chương 20: Ngọt ngào (H+)
21
Chương 21: Lễ nhận chức
22
Chương 22: Thân hữu
23
Chương 23: Italya
24
Chương 24: Đám cưới đặc biệt
25
Chương 25: Bữa tiệc
26
Chương 26: Thanh trừng
27
Chương 27: Mất thị lực
28
Chương 28: Thế giới vô sắc
29
Chương 29: Thích nghi
30
Chương 30: Con tin
31
Chương 31: Thế giới đầy sắc màu
32
Chương 32: Buổi cầu hôn kích thích
33
Chương 33: Đăng kí kết hôn
34
Chương 34: Đám cưới viên mãn
35
Chương 35: Gia đình đoàn tụ
36
Chương 36: Chuyện ngoài ý muốn
37
Chương 37: Biến cố trong gia tộc
38
Chương 38: Căn cứ nghiên cứu ngầm
39
Chương 39: Con nuôi
40
Chương 40: Cách dạy con của một ông trùm
41
Chương 41: Cách dạy con của một ông trùm (2)
42
Chương 42: Ung thư
43
Chương 43: Không có phép màu
44
Chương 44: Đám tang
45
About 'Tình nhân 92 ngày'
46
Điều Vy muốn nói

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play