Tuyết Sơn cao cao, ngàn năm tuyết phủ. Gió lạnh vẫn không ngừng thổi đưa những bông tuyết trắng không ngừng rơi xuống. Khắp nơi đều một màu trắng xóa, tuyết rơi trên mặt đất đã dày tới vài thước. Nơi này ngoài tuyết ra, chỉ có lạnh lẽo đến cực điểm.
Tuyết Sơn nằm ở vùng trời phía bắc, nơi này không thuộc vào tam giới, lại khiến cả tam giới phải kiêng dè. Tương truyền bao quanh Tuyết sơn là một kết giới bất khả xâm phạm, trong núi có loài sói tuyết vô cùng hung dữ. Cho dù có là thần tiên, vào được cũng khó mà rời khỏi. Trong tam giới còn truyền rằng, từ nơi này, lên cao thêm bảy tầng mây nữa có một vị chấn giữ ở đó. Không rõ là thần tiên hay ma quỷ, suy cho cùng cũng chưa có kẻ nào tận mắt nhìn thấy, bởi kẻ nào từng đặt chân tới đây, đều không toàn mạng ra ngoài.
Trong tam giới, tiết trời đã vào mùa xuân, khắp nơi hoa đào bung nở, cây cối đâm chồi.Mà ở Tuyết Sơn này, vẫn luôn là vẻ cô tịch lạnh lẽo như thế. Tuyết vẫn còn rơi, chỉ là có thưa hơn đôi chút. Trong cánh rừng già, những cây đại thụ sớm đã không còn sự sống, bị tuyết nuốt trọn, phủ đầy từ gốc đến ngọn.
Từ đằng xa, một thân ảnh mỏng manh, mờ ảo như có như không dần bay lại, nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết. Đôi chân trần nhỏ nhắn, trắng đến mức đặt trên tuyết cũng khó nhìn ra. Một nữ tử có đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, khóe môi cong lên một đường cong tuyệt mỹ. Khuân mặt nhỏ nhắn, nước da tựa như trong suốt, xinh đẹp đến động lòng. Mặc dù tiết trời lạnh giá, nhưng phục nàng mặc lại mỏng manh vô cùng. Vạt váy trắng cùng với mái tóc dài không ngừng bay phần phật khi cơn gió lùa qua.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tuyết bắt đầu thưa rồi ngừng hẳn. Nơi này không có bốn mùa như ở Tam giới, chỉ có mùa tuyết rơi và mùa tuyết ngừng rơi. " Thế gian bắt đầu sang xuân rồi sao?". Nàng tự nói cho chính mình nghe, nụ cười trên môi càng rõ ràng. Tuyết vừa ngừng, cả một khoảng tuyết trắng bỗng chốc nở ra những đóa hoa màu lam nhỏ xíu. Cả Tuyết Sơn tựa như khoác lên mình một bộ xiêm y mới. Loài hoa đó chính là Tuyết Sơn Lưu ly, chỉ nở khi tuyết vừa ngừng rơi, cũng là lúc thế gian vào xuân. Nhưng hoa không nở lâu, chỉ một ngày sau liền tan vào trong nền tuyết. Mỗi năm, tuyết sơn chỉ có một ngày đặc biệt này thôi.
Nữ tử đi chân trần trên tuyết, nhẹ nhàng tựa như con cáo nhỏ, sợ rằng sẽ lỡ chân dẫm trúng đóa hoa nào đó, như vậy thì thật đáng tiếc.
" Tuyết tỷ tỷ!"
Trong không gian vang vọng một tiếng gọi. Nữ tử khác mặc áo màu lục nhạt vừa xuất hiện. Nàng kéo vạt váy lên, nhón bàn chân nhỏ chạy qua biển hoa màu lam kia. Kết quả vẫn là không vẫn thận mà dẫm trúng một đóa. Nàng lập tức nhìn xuống đóa hoa vừa bị dẫm nát, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết tỷ tỷ kia. Quả nhiên thấy sắc mặt Dạ Ly Tuyết tối sầm lại, bất quả đành nở một nụ cười gượng gạo:" Muội không cố ý đâu, thật sự không cố ý, chỉ là sơ ý thôi". Sau đó liền dứt khoát dùng pháp thuật bay đến trước mặt Dạ Ly Tuyết, đến nơi cũng không dám đặt chân xuống nữa. Cả Tuyết Sơn này ai mà không biết, Tuyết tỷ tỷ đây coi Tuyết Sơn lưu ly như báu vật chứ.
" Có chuyện gì sao?"
Dạ Ly Tuyết đưa mắt nhìn ra xa, hờ hững hỏi.
Vân Tử bay lơ lửng trên không trung chặn lại tầm mắt của Dạ Ly Tuyết, ra vẻ nũng nịu mà nói: "Tỷ Tỷ không nhớ Vân Tử chút nào sao?"
Dạ Ly Tuyết khẽ liếc nàng một cái lại xoay người đi hướng khác nói :" Không có".
Vân Tử lại chặn trước mặt nàng:" thật sao! Thật sự không có chút nào sao. Muội bị Tiên Tử bắt bế quan lâu như vậy mà tỷ cũng không thèm nhớ muội sao?"
Vừa nói xong liền theo thói quen muốn đặt chân xuống đất nhảy lên nhảy xuống vài cái tỏ vẻ bất mãn. Dạ Ly Tuyết liền lườm một cái, Vân Tử lập tức nhớ ra gì đó, liên duy trì khoảng cách với mặt đất đầy hoa kia.
" Sao hả, bị nhốt trong động băng lâu như vậy, linh lực cũng tăng lên không ít nhỉ?"
" Còn phải nói sao? Không bao lâu nữa, muội cũng sẽ tu thành Cửu vĩ hồ như tỷ, lúc đó tỷ sẽ không còn là Cửu vĩ hồ duy nhất ở Tuyết Sơn này nữa đâu!"
Dạ Ly Tuyết dơ tay búng mạnh một cái ngay giữa mi tâm của Vân Tử, khẽ cười nói:" Vậy thì muội phải nhanh hơn mới được, nếu không, ta tu được tiên thân trước liền rời khỏi núi đi ngắm tam giới tươi đẹp kia trước, bỏ muội ở lại đó".
Vân Tử bị nàng búng đến đau, khẽ xoa xoa trán, lại hỏi:" Tỷ nói xem, ngoài kia, tam giới đó rút cuộc có gì chứ? Có phải rất đẹp không?".
" Muốn biết không?" Dạ Ly Tuyết nhìn Vân Tử ra vẻ bí ẩn. Vân Tử lập tức gật gật đầu, liền sau đó liền bị nàng nhéo hai bên má nói:" Vậy còn không nhanh đi tu luyện đi, còn suốt ngày ham chơi như vậy? Có phải muội lại muốn bị Tiên Tử nhốt vào động băng nữa hay không?"
Hai má bị nàng kéo tới kéo lui, Vân Tử cũng không dám nổi giận, nghe nàng nhắc tới động băng liền sợ tới run rẩy.
" Muội đi ngay đây, tỷ tỷ ngắm hoa vui vẻ nhé!"
Nói rồi rất nhanh đã biến thành một làn gió bay đi mất. Dạ Ly Tuyết nhìn theo hướng Vân Tử vừa rời đi, bất lực lắc đầu hai cái mỉm cười. Sau đó lại quay người, nhón chân đi từng bước lại hướng đóa hoa lúc nãy bị dẫm phải. Nàng cúi người nhặt đóa hoa nhỏ lên, ngắm nghĩa một chút, màu lam này quả thật bắt mắt. Bất ngờ, đôi mắt nàng nhìn về phía kết giời trước mặt, đáy mắt ánh lên một sắc đỏ, lập tức vươn tay ra, đóa hoa trong tay trong nháy mắt liền bị đẩy bay về hướng đó. Có điều vẫn là không vượt qua được vách kết giới, chỉ có thể in lên kết giới một dấu ấn màu lam.
Tam giới cho rằng kết giới ở Tuyết sơn là để ngăn bọn họ vào trong núi. Lại không biết rằng, tác dụng thật sự của kết giới là ngăn cản nhưng hồ ly như nàng đây không thể ra ngoài. Tiên Tử từng nói chỉ khi tu thành tiên rồi mới có thể đi qua kết giới mà ra ngoài.
Nàng sống ở Tuyết Sơn gần một ngàn năm, sớm đã thích ứng với nơi này, chỉ là cảm thấy nơi này quá nhàm chán, giống nhưng một chiếc lồng nhỏ ngăn nàng với thế giới bên ngoài. Thật muốn ra khỏi đây, ngắm cảnh đẹp bốn mùa trong tam giới. Vì vậy nàng mới không ngừng tu luyện, bản thân cũng thật nhanh đã là một Cửu vĩ hồ, trong vòng trăm năm nữa, nhất định có thể thành tiên. Nghĩ đến đó, đáy mắt rõ ràng lộ ra ý vị vui vẻ. Nàng lại nhón chân lên, đi lại trong biển hoa.
Updated 63 Episodes
Comments