Đêm.
Tịch mịch vô tận.
Lâu lâu lại truyền đến một tiếng hú không rõ ràng của sói tuyết.
Dạ Ly Tuyết lười biếng tìm một chỗ không có hoa mọc nằm xuống. Đối điện với mặt trăng to lớn, sáng rực rỡ. Nàng bỗng chu mũi hít thật sâu, cảm nhận hương hoa. Hồ ly vốn có giác quan cực kì nhạy bén, cho nên dù Tuyết Sơn Lưu ly bình thường như thể không có mùi hương, nhưng đến mũi nàng lại ngửi thấy một mùi thật thanh khiết, thậm trí nàng có thể ngửi thấy mùi của những bông tuyết.
Đợi đến khi trời sáng, hẳn là biển hoa này đều sẽ tan biến hết. Nàng dốc sức chăm chỉ cả năm, chỉ đổi lại một ngày một đêm lười biếng thế này thôi. Rút cuộc Dạ Ly Tuyết trở về nguyên hình là một con Cửu Vĩ hồ, nằm ngủ say giữa rừng hoa màu lam kia.
Mặt trời đã bắt đầu lên, Dạ Ly Tuyết vẫn lưu luyến không muốn mở mắt. Nhưng tiếng ồn ào của đám sói tuyết ở gần đó buộc nàng phải thức dậy. Đôi mày liễu hơi nhíu lại ánh mắt càng thêm phần sắc xảo nhìn về phía xa xa.
Có người đột nhập qua kết giới vào núi. Đàn sói tuyết giống như những cận vệ của nơi này, hung hăng gầm gừ. Một nam tử mặc y phục trắng, tóc búi nửa đầu, được cài cẩn thận bởi mão bạch ngọc. Tạo hóa ban cho hắn một phong thái thanh cao đến thế, tất nhiên cũng không keo kiệt mà cho hắn cả một gương mặt đẹp tựa như ngọc tạc.
Dạ Ly Tuyết đứng đó nhìn hắn đến thất thần. Nàng chưa từng gặp qua nam tử trong Tam giới, không nghĩ đến lại có kẻ đẹp đến vậy.
Một con sói đầu đàn bất ngờ lao thẳng về phía hắn, răng nanh sắc nhọn nhằm ngay cổ hắn mà định cắn xuống. Không ngờ hắn thân thủ lại rất nhanh nhẹn, thoát cái đã tránh được. Cả đàn sói ập đến, hắn cũng lần lượt tránh được hết. Nhưng ngay sau đó, hắn thấy cánh tay trái chợt truyền đến một trận đau đớn. Một con sói đã găm những chiếc răng sắc nhọn vào bắp tay. Sắc mặt hắn không đổi, tay phải vung lên đá đánh con sói kia bay ra xa. Máu từ vết thương trào ra, y phục trắng kia thật nhanh đã nhuốm một màu đỏ rực. Có điều hắn không có thời gian quan tâm đến, cả đàn sói càng ngày càng dữ tợn, liên tục lao về phía hắn. Hắn vừa khẽ vươn tay ra, một thanh kiếm lập tức xuất hiện. Sau đó hắn không còn tránh né nữa mà bắt đầu đánh trả. Những con sói bị kiếm của hắn chém xuống, không tránh khỏi bị thương nặng, nằm vật trên đất. Nhưng sói tuyết kéo về phía này càng lúc lại càng đông. Số bị thương càng lúc càng nhiều, tất cả đều ngã đè lên đám hoa màu lam.
Lúc này Dạ Ly Tuyết mới cảm thấy không ổn. Lập tức vươn mình bay về phía đó. Con sói đầu đàn nhìn đồng bọn lần lượt bị hắn chém xuống, hai mắt đã đỏ rực căm phẫn, nhảy bổ về phía hắn. Hắn cũng nhằm rất chuẩn xác, mũi kiếm gần chạm đến đám lông trắng thuần kia. Từ xa, một dải lụa bay đến, cuốn lấy thân mình của con sói kia, lôi nó ra, cứu được nó một cái mạng.
" Tuyết tỷ tỷ" .
Đám sói nhìn thấy nàng liền ngừng tấn công, đưa mắt nhìn nàng như chờ sai khiến điều gì. Nàng đến gần trước mặt nam tử kia, đưa mắt nhìn hắn một lượt thật kĩ, lên tiếng hỏi:" Ngươi là thần tiên, hay là ma quỷ?".
Hắn cũng nhìn nàng, không ngờ lại gặp một Cửu vĩ hồ ở nơi này:" Ta là đệ tử Thiên Sơn, vốn không có ý mạo phạm".
Giọng hắn trầm nhưng không khàn, vừa trong lại thanh thúy. Đệ tử Thiên Sơn! Hình như nàng từng nghe Tiên Tử nhắc đến nơi này. Khí chất và đạo hạnh này, hắn rõ ràng là một thượng tiên. Trong đầu nàng vừa nảy ra một ý nghĩ táo bạo, đôi mắt không kìm được vui vẻ mà hơi híp lại. Nàng quay đầu nhìn đám sói tuyết bảo:" Tam Nghi! Các người về trước đi". Tam Nghi chính là con sói đầu đàn kia, nó cũng sắp tu được thành hình người rồi. Nó đưa mắt nhìn nàng, đáy mắt chưa đầy lo lắng:" Tuyết tỷ tỷ, hắn không dễ đối phó đâu".
Nàng nhìn nam tử kia, lúc này tay áo bên trái của hắn đã hoàn toàn được máu nhuộm thành màu đỏ. Chân phải hắn cũng có vết thương, vết máu loang nổ nhưng lại không thể che lấp được dáng vẻ thanh cao thoát tục kia. "Không sao, mau nghe lời đi".
Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ:" Dù sao ta cũng không có ý định đấu với hắn".
Sói tuyết quả nhiên rất biết nghe lời, rất nhanh liền đưa nhau đi vào rừng sâu. Nàng nhìn lại đám hoa bị nát vấy dưới chân, trong lòng cảm thấy có chút mất mát, muốn đưa tay sờ một chút, tựa như an ủi một người thân thiết. Nhưng tay nàng chưa kịp chạm tới, cả biển hoa phút chốc đều biến mất, không để lại một chút dấu vết gì. Cứ như sắc lam tươi đẹp ấy, biển hoa mà nàng nằm ngủ cả đêm qua chỉ là một ảo ảnh.
Dạ Ly Tuyết thu lại cánh tay sắp chạm vào mặt tuyết, đứng thẳng lên, quay lại nhìn nam tử kia hỏi hắn:" Nói đi, ngươi là ai, tới Tuyết Sơn làm gì".
Hắn vừa nhìn đám hoa kia biến mất, có chút kinh ngạc vừa hiện lên trong đáy mắt, nhưng không lâu sau đã khôi phục như ban đầu, điềm tĩnh mà nhìn cả một màu trắng bạt ngàn, giống như ảo ảnh vô tận.
"Đại đệ tử Thiên Sơn- Hàn Phong. Ta tới tìm Huyết linh chi".
Nàng nhìn hắn, ý cười bên môi càng lộ rõ hơn. Quả nhiên là vì Huyết Linh chi- bảo vật của Tuyết Sơn. Tam giới từ lâu đã truyền rằng Huyết Linh chi có thể cải tử hoàn sinh. Mấy trăm năm nay, kẻ muốn đến tìm Huyết Linh chi không nhiều cũng không ít. Không ít là bởi vì trên đời cho dù thần tiên, hay ma quỷ đa phần đều lo sợ cái chết. Không nhiều là bởi vì, thế gian có mấy kẻ thực sự có năng lực, dám dấn thân vào Tuyết Sơn nguy hiểm trùng điệp này chứ.
" Ngươi muốn lấy Huyết Linh chi? Ta có thể lấy giúp ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện."
Hàn Phong không thay đổi, kiên định mà trả lời:" Được!".
Dạ Ly Tuyết ngạc nhiên:" Đừng vội trả lời, ngươi còn chưa biết điều kiện đó của ta".
Nàng đi vòng quanh hắn, âm thầm đánh giá. Sau đó mới nhẹ nhàng nói:" Đưa ta rời khỏi đây, đổi lại, ta đưa ngươi Huyết Linh chi".
Hắn thật sự có chút do dự, xong rất nhanh liền nói:" Đưa ngươi đi bằng cách nào".
Nàng nhanh miệng nói:" Chỉ cần ta không còn là hồ ly nữa?". Ngừng một lát, nàng nhìn hắn đang có vẻ khó hiểu. Nàng đi đến bên vách kết giới như một dòng nước không ngừng dịch chuyển kia, khẽ đặt tay lên, giống như đang đẩy vào một bức tường kiên cố. " Kết giới này vốn là để ngăn nhưng Hồ ly như ta và đám sói yêu đó, một khi chưa tu thành tiên thì không thể rời khỏi. Nhưng thần tiên các người lại có thể ra vào kết giới này".
"Ta làm sao có thể khiến ngươi tu thành tiên được."
" Đương nhiên ngươi không thể giúp ta thành tiên nhanh như vậy được. Cửu vĩ hồ ta muốn thành tiên cũng phải tu luyện thêm gần một trăm năm nữa. Nhưng ngươi ở tiên giới, đạo hạnh cao như vậy hẳn đã sống không dưới một ngàn năm. Lẽ nào Tam giới không có thứ bảo vật vào có thể che giấu thân phận hồ ly của ta hay sao".
Hàn Phong ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:" Có, nhưng trước hết ngươi phải đưa Huyết Linh chi cho ta trước" .
Updated 63 Episodes
Comments