Hôm ấy Tiêu Mãn Nhan rất muốn công khai với toàn thể mọi người rằng hai người có đính ước với nhau, chỉ là Lôi Nhậm Thiên nhất mực từ chối. Để tôn trọng anh và tôn trọng mối quan hệ này nên cô ta đành chấp nhận. Mấy ngày sau đó Tạ Tiểu Đình làm việc vô cùng chăm chỉ, lịch trình của Lôi Nhậm Thiên vô cùng dày đặc nên cô cũng bận rộn hơn hẳn. Hôm nay có lịch gặp đối tác để kí hợp đồng, Lôi Nhậm Thiên bảo cô thay mình đến đó. Tạ Tiểu Đình ngoan ngoãn đi gặp đối tác, địa điểm ban đầu là ở nhà hàng, nhưng khi biết cô đến chỉ có một mình liền đổi thành ở quán bar. Tạ Tiểu Đình không chút nghi ngờ vẫn đến đó, cũng không nói lại với Lôi Nhậm Thiên.
Vừa bước vào trong tiếng nhạc sôi động đã vang bên tai cô, đây là lần đầu Tạ Tiểu Đình đặt chân đến nên có chút không thoải mái, cô đưa tay bịt kín lỗ tai của mình rồi nhanh chân đi tìm đối tác. Căn phòng vip được chuẩn bị để đón tiếp cô, vừa mới bước vào Tạ Tiểu Đình đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên với cái bụng to ngồi ôm ấp hai cô gái ăn mặc đầy gợi cảm. Ban đầu Tạ Tiểu Đình còn nghĩ ngợi là mình đi nhầm, nhưng khi nghe ông ta lên tiếng thì mới biết là đúng.
"Cô là thư kí Tạ đúng không?"
"Vâng, ông là…"
"Tôi là Từ Sâm, rất vui được gặp cô."
Tạ Tiểu Đình nở một nụ cười gượng, bắt tay với Từ Sâm, rồi giải bày: "Xin lỗi vì chủ tịch của tôi bận việc nên nhờ tôi đến thế. Mong Từ tổng đừng giận."
Nắm lấy bàn tay mịn màng của cô, ánh mắt Từ Sâm giương lên sự mê đắm, vừa nắm vừa xoa khiến Tiểu Đình hơi khó chịu rụt tay về. Từ Sâm lúc này mới nhận thức được hành động của mình, để tránh bầu không khí mất vui ông ta bèn lên tiếng: "Tôi biết Lôi tổng lịch trình bận rộn nên không trách được. Vả lại ngài ấy đã để một thư kí xinh đẹp như cô đến đây thì xem như quá tốt rồi, hợp đồng đâu đưa tôi."
"Ngài kí luôn sao?"
Tạ Tiểu Đình hơi bất ngờ, trước giờ công việc của cô đều rất suôn sẻ và thuận lợi, có lẽ đây chính là sự may mắn của cô. Thấy thế Tạ Tiểu Đình lấy ra bản hợp đồng dày cộm rồi đưa ông ta, Từ Sâm nhận lấy kí tên mới chuyển lại cho cô. Đã xong hợp đồng Tạ Tiểu Đình xem như hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, cô đứng dậy: "Không còn gì nữa tôi xin cáo từ trước, Từ tổng ở lại chơi vui vẻ."
Từ Sâm vội vàng níu tay cô lại, vốn có chút men rượu nên lời nói có phần không đứng đắn: "Ể, sao lại đi nhanh vậy, dù gì cô cũng nên ở lại uống với tôi mấy ly thì hẳn đi chứ. Kí hợp đồng xong liền vội đi chẳng khác gì cô đang coi thường tôi."
"Tôi không biết uống rượu." Tạ Tiểu Đình cười gượng, xua tay chối từ.
Nhưng mà Từ Sâm vốn không để cô đi dễ dàng, ông ta cầm lấy ly rượu có thuốc mê được bỏ vào từ đầu đưa cho Tạ Tiểu Đình, ra sức thuyết phục: "Nếu như không biết uống thì nhắm môi thôi cũng được. Xem như là nể mặt tôi đi."
Tạ Tiểu Đình đắn đo vài giây rồi đưa lên miệng uống một chút. Từ Sâm nhìn cô chằm chằm, khóe miệng giương lên sự hài lòng: "Vậy có phải là tốt hơn không."
"Tôi có thể đi được rồi chứ?"
Từ Sâm bĩu môi: "Cô gấp gáp làm gì, tôi còn vài chuyện về hợp đồng cần bàn bạc với cô."
Nghe vậy Tạ Tiểu Đình đành ngồi xuống, kì lạ thay vài giây sau cô cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng, gần như không thấy rõ mọi vật xung quanh, đôi mắt của cô nặng trĩu không tài nào mở lên nỗi, dần dần Tạ Tiểu Đình rơi vào giấc ngủ mê. Từ Sâm cười thích thú, nhanh miệng bảo hai cô nhân viên vừa rồi ra ngoài để ông ta còn hành sự.
Lôi Nhậm Thiên thấy đã lâu mà cô còn chưa quay lại, liền điện thoại cho cô mà chỉ nghe được tiếng thuê bao. Cảm giác có điều không lành anh mở định vị lên xem thì thấy cô đang ở quán bar. Không cần biết cô đến đó làm gì, Lôi Nhậm Thiên rời khỏi công ty, lên con xe của mình phóng như bay đến đó. Vì đây là phòng vip nên không được sự cho phép thì không được vô, duy chỉ Lôi Nhậm Thiên mới có thể, anh mở cửa hiên ngang bước vào nhìn thấy Từ Sâm đang dùng bàn tay háo sắc của mình từ từ cởi đồ của cô thì lửa giận trong người bùng phát.
"Từ Sâm, ông chán sống rồi đúng không?"
Dứt câu Lôi Nhậm Thiên tiến đến túm lấy cổ áo của ông ta, đánh tới tấp khiến Từ Sâm không có cơ hội phản đòn. Chỉ biết ra sức van xin: "Lôi… Lôi tổng, tôi biết sai rồi xin ngài… xin ngài đừng đánh tôi nữa."
Cả khuôn mặt của ông ta rất nhanh đã nhuốm đầy máu tươi, có thể thấy những quả đấm của anh đều mạnh mẽ vô cùng. Lấy lại bình tĩnh, Lôi Nhậm Thiên nói: "Vừa rồi nếu như mày thật sự đã làm gì cô ấy, tao đã kết liễu cuộc đời mày rồi, mau cút đi."
Từ Sâm bê mặt máu chạy khỏi đó trong sự sợ hãi. Lôi Nhậm Thiên đến gần, gắn lại từng cúc áo cho cô, cảm thấy có lỗi, ngồi đó tự trách.
Đến khi Tạ Tiểu Đình tỉnh dậy đã phát hiện cô nằm trong căn phòng nghỉ ngơi ở công ty của Lôi Nhậm Thiên. Bên cạnh là bóng lưng của anh loay hoay làm gì đó.
"Chủ tịch."
"Cô tỉnh rồi sao, thấy có không khỏe chỗ nào không?"
Lôi Nhậm Thiên mừng thầm, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Tạ Tiểu Đình lắc đầu: "Tôi thấy hơi choáng."
"Tôi nghe Từ Sâm nói cô chóng mặt rồi ngất xỉu nên tôi chạy đến đó đưa cô về đây."
Lôi Nhậm Thiên không muốn nói ra việc vừa rồi chỉ sợ sẽ làm cô hoảng loạn. Vẫn nên là giấu đi thì tốt hơn.
"Cảm ơn chủ tịch."
"Đừng khách sáo… ừm cô đói không tôi đưa cô đi ăn."
"Tôi có thể tự đi được mà. Vả lại ngài là chủ tịch còn tôi chỉ là nhân viên nhỏ, nếu để chủ tịch đưa đi người ta thấy sẽ không được hay lắm!"
Lôi Nhậm Thiên khẽ cười, rất nhanh nụ cười ấy biến mất: "Từ khi nào cô lại có suy nghĩ là sếp thì không được phép cùng nhân viên đi ăn vậy."
"Tôi…"
Dạo gần đây vì được anh quá ưu ái nên có mấy nhân viên khác trong công ty bàn tán về cô, tất cả đều bị cô nghe thấy. Tạ Tiểu Đình hiền lành chỉ dám nghe chứ không dám nói lại, nên là cô mới giữ khoảng cách với anh như vậy.
Lôi Nhậm Thiên xoa đầu cô: "Không cần sợ, đã có tôi ở đây không một ai dám làm gì cô đâu."
Tạ Tiểu Đình cuối cùng cũng chịu đi ăn cùng anh. Gọi món xong thì hai người ngồi nói chuyện gì đó trong rất vui vẻ, Tiêu Mãn Nhan ngồi ăn ở trên lầu nên nhìn xuống đã thấy hai người.
Anh ấy chưa bao giờ cười với mình, cũng chưa từng nói chuyện với mình nhiều như vậy.
"Mãn Nhan sao vậy, tôi thấy sắc mặt cậu không được ổn cho lắm!"
Chàng thanh niên ngồi đối diện khẽ lên tiếng, tò mò nhìn theo hướng mắt của Tiêu Mãn Nhan.
"Không có gì, mau ăn đi."
"Là Lôi Nhậm Thiên, còn cô gái kia là…"
"Nhân viên của anh ấy thôi."
"Tôi nhớ không lầm đó là một người bạn của cậu, nhưng trông cô ấy và Lôi Nhậm Thiên rất vui vẻ, tôi chưa bao giờ thấy anh ta có biểu hiện này, mỗi lần thấy đều bày ra khuôn mặt lạnh lùng nhìn đáng sợ vô cùng."
Đến cả Hàn Nhậm còn cảm thấy Lôi Nhậm Thiên dành sự khác biệt cho Tạ Tiểu Đình. Tiêu Mãn Nhan đột nhiên dâng lên cảm giác không cam tâm. Mà ở bên cạnh Hàn Nhậm liên tục bồi thêm mấy câu khích bác khiến sắc mặt của cô ta đằng đằng sát khí.
Updated 28 Episodes
Comments
Tâm Phan
ra đi tg ơi.hóng lắm
2022-10-20
2
Thư
🥰🥰🥰
2022-10-20
2
Tâm Phan
truyện đang đọc hay.lôi cuốn. ra nhiều đi tg
2022-10-19
1