Ớ ? Giọng này hơi quen quen , hình như tôi nghe ở đâu đó rồi .
Tôi đơ cứng người mắt đầy nước ngước lên nhìn hắn ta .
Tên này dắt tôi ra khỏi ngã ba đi đến đường lớn , đi đến gần chỗ có đèn tôi mới nhìn thấy bóng dáng của hắn .
Lần này tôi sốc thật rồi , sao sao có thể là TÔ BÁCH THẾ ????
Ủa chuyện gì vậy !?
Chân tôi dừng lại đứng im tại chỗ , Tô Bách Thế thấy tôi dừng lại liền quay đằng sau nheo mắt khó hiểu nhìn tôi .
" Sao không đi tiếp ? "
" Sao , sao anh lại ở đây ? Anh em đâu ? "
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy , cất giọng hơi khàn lên hỏi .
" Không biết " anh lạnh nhạt nói với tôi nhưng ánh mặt vẫn chăm chú nhìn về phía tôi .
Tôi cảm thấy hơi lạnh nên dùng tay ôm lấy người mình . Tô Bách Thế thấy vậy liền cởi áo khoác ngoài ra đưa cho tôi mặc .
Tôi đương nhiên từ chối rồi , ân huệ này tôi nào dám nhận đang còn sợ chết khiếp đây .
Anh đưa áo vào tay tôi cầm , tôi lại đưa áo trở lại cho anh .
Tô Bách Thế hơi bất lực cầm lấy áo ở trên tay khoác lên người tôi . Khoảnh khắc đó tim tôi như hụt một nhịp sau đó lại tăng lên đập thình thịnh .
Má tôi hơi nóng lên cảm giác như nó đang đoe ửng như trái cà chua vậy .
Tô Bách Thế ở gần tôi quá mức tưởng tượng , hơi thở của anh ấy tôi còn cảm nhận được .
Chúng phả vào mặt tôi , hơi nóng ấy khiến tôi càng lúc càng hoảng loạn hơn .
Tôi đẩy người anh ấy ra xa tôi , sau đó điều chỉnh lại hơi thở .
Tay sờ lên mặt đang đỏ ửng vì nóng , tôi dùng tay quạt quạt cho đỡ nóng lại sau đó liếc nhìn Tô Bách Thế đang đứng đó nhìn tôi .
" E hèm , cảm .. cảm ơn anh "
Nói xong tôi liền bước qua Tô Bách Thế mau chóng đi về phía trước .
Suốt quãng đường anh ấy chỉ đi theo sau tôi , không bước đến gần tôi quá 2 bước .
Chỉ khi qua đường anh ấy lại đi lên song song tôi sau đó nắm lấy tay tôi như bố dắt con gái qua đường .
Đi đến gần nhà anh ấy lại thả tay tôi ra sau đó tiếp tục đi theo sau đến khi tôi về đến nhà .
Quả nhiên ở nhà chỉ có mỗi Hàn Thiên Vũ đang ngồi trên sofa thoải mái xem tivi mà không màng đến em gái anh ta .
Tôi bắt đầu điên người nhưng vẫn cố mỉm cười mà mở cửa bước vào nhà .
Tô Bách Thế cũng vào theo sau tôi nhưng tôi mặc kệ chả quan tâm đến anh ấy .
Cởi giày ra sau đó bước vào nhà , tôi đứng im trước mặt Hàn Thiên Vũ mỉm cười .
" Anh trai , hôm nay anh về sớm nhỉ ? "
Hàn Thiên Vũ ngồi trên sofa nhàn nhã vừa ăn nho vừa xem tivi không thèm quan tâm đến tôi .
" Ừm "
Tôi nhắm chặt mắt lại cố nén con quái vật trong người lại .
" Anh về lúc mấy giờ ? "
" 4 giờ "
Anh ta vẫn tỉnh bơ mà chả lời tôi .
" Trưa nay anh đi đâu vậy ? Anh hẹn em đến quán cafe sau đó chả thấy anh đâu ? "
" Không phải có Bách Thế đến thay anh à ? "
Vừa nói Hàn Thiên Vũ vừa chỉ sang Tô Bách Thế đang ngồi bên cạnh .
Tô Bách Thế chả nói gì mặt vẫn lạnh nhạt chả thèm biểu hiện cảm xúc .
Tôi liếc sang nhìn sau đó lại nhìn chăm chú vào Hàn Thiên Vũ .
" Em hỏi trưa nay anh đi đâu ? "
" Em hỏi để làm gì ? "
" Anh cứ trả lời đi , trưa nay anh Ở ĐÂU ? "
" Trưa nay anh hẹn chị Khiết Quỳnh khối trên đi ănnnn ~~~ "
Đang nói dở lại bị Tô Bách Thế húc mạnh vào cánh tay khiến Hàn Thiên Vũ hơi nhăn nhó vì đau .
Ồ giờ Hàn Thiên Vũ tỉnh thật rồi .
Anh ta ấp a ấp úng nhìn tôi như cầu xin sự tha thứ , đặt rổ nho xuống bàn sau đó từ từ đứng dậy đi đến chỗ tôi như một lời xin lỗi .
" Quân Quân ! Ờm không phải như em nghĩ đâu , trưa .. trưa nay "
Hàn Thiên Vũ ấp a ấp úng nói sau đó nhìn sang Tô Bách Thế đang ngồi yên vị tại sofa ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ .
Tô Bách Thế chả quan tâm trực tiếp né tránh ánh mắt cầu xin của ai đó .
" HÀN THIÊN VŨ "
" Quân Quân , anh sai rồi anh hứa không có lần sau "
Lại hứa , hứa mãi .
Lần nào cũng như lần nào khiến tôi cũng dần quen với mấy câu hứa hẹn của anh ta .
" Anh nói 4 giờ chiều nay anh về đúng chứ ? "
" Ừm đúng rồi , sao vậy ? "
" Mấy giờ em tan học ? "
" 5 giờ "
Nói đến đây chắc tên thần kinh này cũng hiểu đôi chút rồi nhỉ ?
Hàn Thiên Vũ bắt đầu gượng gượng dơ tay lên gãi gãi đầu mình , mắt nhìn đi chỗ khác như cố tránh ánh mắt của tôi .
" HÀN THIÊN VŨ "
Tôi tức giận quát lớn khiến anh ta giật mình sau đó tôi quay ngoắt sang trái nhìn con người đang đứng lù lù ở đấy .
Vừa nhìn tôi vừa cởi balo trên vai xuống ném không thương tiếc lên sofa tiện nhặt luôn cái gối ngay gần đấy lên .
Hắn thấy tôi cầm gối liền dơ tay trước mặt phòng thủ , bước chân càng lùi về phía sau .
Tôi tiến lại gần chả thèm quan tâm đến bất kì thứ gì xung quanh .
Tay tôi cầm gối dơ cao lên phía trên chuẩn bị đánh vào người Hàn Thiên Vũ thì đột nhiên lại bị tiếng động trong bếp làm phân tâm .
Tôi đưa mắt nhìn về nhà bếp đang sáng đèn , quái lạ mẹ vẫn chưa về sao bếp lại bật đèn ?
Chả nhẽ Hàn Thiên Vũ quên tắt ?
Nhiều thứ hiện lên trong đầu khiến tôi cứng đờ lại , đứng đấy nhìn cho đến khi người trong bếp bước ra ngoài .
" Thẩm Khiết Quỳnh ? "
Cái tên mà mỗi lần nhắc đến tôi đều căm hận không thể nào đập chết được cô ta .
Tô Bách Thế nhìn người con gái đang đứng ở nhà bếp , một tay cầm đũa một tay cầm nắp nồi .
" Thẩm Khiết Quỳnh ? Là người mà trưa nay anh đi ăn cùng sao ? "
Tôi quay sang hỏi Hàn Thiên Vũ .
Anh ta chỉ " ừm " một câu sau đó liền bước đến gần Thẩm Khiết Quỳnh .
" Chị Khiết Quỳnh , sao chị lại ở đây ? "
Tô Bách Thế đứng dậy đi đến chỗ tôi đang đứng .
" À tý nữa chị phụ đạo cho Thiên Vũ cho nên mới đến đây . Em ấy định mua đồ ăn nhưng mà chị lại từ chối , dù sao thức ăn cũng có sẵn trong tủ lạnh bỏ ra nấu là được ấy mà "
Thẩm Khiết Quỳnh đứng ở cửa bếp mỉm cười mà nói .
" Khiết Quỳnh , nồi thịt của chị sắp cháy rồi này mau đến giải quyết nó điii "
Hàn Thiên Vũ ở bên trong đang loay hoay với đống đồ ăn , anh muốn giúp Khiết Quỳnh một tay nhưng mà trời sinh bản tính không phù hợp với nấu ăn nên đành chịu .
" À ừ chị đến đây . Quân Quân , em mau đi thay đồ tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi . Bách Thế em ở lại đây dùng bữa nhé , được không ? "
" Ờ được " Tô Bách Thế lạnh nhạt trả lời .
Thẩm Khiết Quỳnh mỉm cười nhẹ sau đó liền quay người bước vào lại căn bếp kia .
Tôi ngơ ngác đứng nhìn ba người họ nói chuyện , trong lòng cảm thấy khó chịu .
Màn giả nai trước mắt của chị ta khiến tôi buồn nôn muốn chết , thật ngứa mắt .
Thấy chị ta ở trong ngôi nhà này khiến tôi cảm thấy thật sự có đôi chút phần khinh bỉ .
Nước mắt hơi dâng lên làm mũi và mắt tôi cay xè lại , đôi mắt úng nước càng ngày càng nhiều .
Mũi tôi cũng dần đỏ lên lây theo cả đôi má cũng dần ửng đỏ .
Tôi hậm hực quay người ra sofa cầm lấy cặp sách sau đó một mạch bước lên cầu thang .
Vào đến phòng tôi khóa chặt cửa lại , lúc đó tôi như được giải tỏa .
Tôi cũng không biết lý do vì sao tôi lại khóc , tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc nhiều như vậy .
Tôi không biết , tôi không biết !
Updated 47 Episodes
Comments