Chap 4 : Sự việc 3 năm trước

Bao công sức của tôi cố gắng quên đi chuyện đó đều bị Thẩm Khiết Quỳnh làm cho đổ sông đổ bể .

3 năm trước khi tôi mới vào trường , vẫn mới là học sinh lớp 6 non nớt chưa biết chuyện gì , chưa quen biết ai ngoài Hàn Thiên Vũ .

Khoảng 1 tháng sau khi vào trường , một lần trong giờ nghỉ 5 phút do tôi khát nước mà bình nước trên lớp đã cạn chưa ai thay nên đành vác thân xuống tầng 1 uống .

Đi đến cầu thang tầng 2 , tôi thấy Thẩm Khiết Quỳnh và một cậu thiếu niên chạc tuổi tôi đang cãi nhau khá to .

Tuy không nghe rõ được bọn họ nói gì nhưng nhìn qua nét mặt hai người cũng đủ hiểu .

Vì không muốn làm phiền tôi đành đi chậm lại đợi bọn họ nói chuyện xong bởi giờ nếu mà quay lại đi cầu thang khác thì cũng đã hết giờ 5 phút rồi .

Càng lúc thấy 2 bọn họ cãi nhau càng to , còn xô đẩy nhau nữa .

Cậu thiếu niên kia chắc do quá tức giận cho nên nắm lấy vai của Thẩm Khiết Quỳnh mà lung lay .

Khiến cho cả người chị ta ngã về phía sau , lăn xuống cầu thang . Đầu đập vào tường , máu hơi rỉ ra từ chán .

Tôi nghe thấy tiếng động lớn liền ngó từ trên xuống mà chả thấy gì , cảm giác bất an hơi truyền đến mách bảo tôi xuống dưới đó xem .

Tôi đành ngu ngốc nghe theo lời mách bảo của tâm trí đi xuống dưới .

Trước mắt tôi là một thân hình đẫm máu đang nằm ngất ở dưới đó , tên kia quá sợ hãi chân tay bủn rủn vì sợ bị phát hiện cho nên đã chạy đi sau khi đẩy ngã chị ta .

Còn tôi lại chôn chân đứng ở đây nhìn tình cảnh phía trước không dám nhấc chân bước đi .

Chắc do ông trời ghét tôi cho nên đúng lúc đấy giáo viên bên dưới đang đi lên để chuẩn bị vào lớp học .

Bọn họ hốt hoảng và sợ hãi khi thấy chị ta nằm trong vũng máu còn tôi lại đứng lù lù ở phía trên không nhúc nhích .

Tôi thất thần chả định hình được điều gì đến khi bình tĩnh lại thì ai cũng nhìn thấy tôi đứng đó .

Bọn họ chắc như đinh đóng cột rằng tôi đẩy ngã Thẩm Khiết Quỳnh .

Xui thêm nữa chỗ cầu thang lại là góc khuất của camera , không quay lại được bất cứ thứ gì .

Ngay ngày hôm đó , tôi bị mời phụ huynh lên và đình chỉ học cho đến khi nào Thẩm Khiết Quỳnh tỉnh lại .

Còn cô ta thì được đưa vào viện cấp cứu , hôn mê suốt 3 tháng liền .

Gia đình cô ta luôn tìm đến tôi trách mắng , chửi bới , nguyền rủa bản thân tôi .

Chuyện này tuy nhà trường đã cố lấn áp xuống nhưng lại không thành , may thay chỉ có cả trường biết chứ chưa lây sang cho các trường khác .

Khốn nạn hơn chính là khi cô ta tỉnh dậy ấp a ấp úng tên người đẩy cô ta .

Cuối cùng lại khai ra tôi là người đẩy cô ta xuống cầu thang . Lý do vớ va vớ vẩn cũng khiến cho mọi người tin lời cô ta nói là thật .

Nhà trường đi đến kết luận đình chỉ tôi thêm 2 tuần nữa , hạ hạnh điểm xuống còn đúng 5 điểm .

Đó là lý do tại sao tôi không có bạn trong 3 năm cấp 2 kia , suýt quên nữa tôi còn bị mất người thích thầm chị ta đến chửi vào thẳng mặt .

Ai ai cũng cười nhạo tôi nhưng đâu ai biết rõ được mọi chuyện xảy ra như thế nào .

Đến cuối cùng nhờ tài hóng chuyện tôi cũng đã biết được danh tính của tên kia , hóa ra tên đó là em trai của Thẩm Khiết Quỳnh .

Mẹ tôi cũng muốn cho tôi chuyển trường nhưng giờ học bạ bị vẽ xấu như vậy rồi sợ không trường nào nhận cho tôi vào học .

Cho nên mẹ chỉ đành an ủi tôi cố gắng vượt qua khoảng thời gian ấy , đến khi thân phận em gái của Hàn Thiên Vũ bị lộ ra tôi mới bị bọn họ vây quanh thêm lần nữa .

Lợi dụng tất cả chỉ là lợi dụng !

Quay về hiện tại

Khóc cũng đã khóc , buồn cũng đã buồn .

Tôi lau sạch nước mắt đi sau đó mở tủ lấy quần áo ra rồi đi tắm .

Tôi chả muốn ăn cơm đâu nhưng vì Hàn Thiên Vũ cứ đứng ngoài cửa gọi tôi mãi từ nãy đến giờ , đuổi cũng không đi cho nên tôi đành chấp nhận ngồi cùng mâm cơm với cô ta .

Bước xuống dưới nhà , tôi thấy chị ta và Tô Bách Thế đang dọn bát ra bàn ăn .

Thẩm Khiết Quỳnh tỉ mỉ xếp từng cái bát , từng đôi đũa ra 4 chỗ cho từng người .

Thấy hai bọn tôi xuống , chị ta vui vẻ mỉm cười rồi dùng tay ra hiệu bọn tôi mau đến đây ngồi .

Hàn Thiên Vũ muốn ngồi với chị ta tôi đành mặc kệ , miễn là tôi không phải ngồi cạnh là được .

Tô Bách Thế ngồi bên cạnh tôi , suốt bữa ăn cả tôi và anh ấy chả ai nói câu nào .

Chỉ có Hàn Thiên Vũ tự nói chuyện rồi tự trả lời kèm theo cả Thẩm Khiết Quỳnh cất giọng vào để mâm cơm bớt yên tĩnh lại .

Tôi cố gắng mau mau chóng chóng ăn xong bát cơm của mình , thấy Hàn Thiên Vũ tấm tắc khen ngon nhưng sao tôi thấy nó như đấm vào mồm tôi vậy .

Ngon đến mức không thể nào nuốt trôi nổi !

" Em ăn xong rồi , xin phép ! "

Tuyệt ! Cuối cùng bát cơm ngàn năm này mới hết tôi mau chóng đặt đũa lên bát sau đó đứng dậy rời đi .

Đột nhiên Thẩm Khiết Quỳnh gọi tôi lại , bày đặt quan tâm tôi .

" Quân Quân .. "

" Đừng gọi tôi là Quân Quân , tôi và chị đâu có thân thiết với nhau mà gọi như vậy . Nghe ớn lắm ! "

" Thiên Quân ! Em , sao em ăn ít vậy . Do thức ăn không ngon hay do không hợp với khẩu vị của em . Em có thể nói cho chị biết được không , lần sau chị sẽ rút kinh nghiệm "

" Không cần đâu , dù sao chị nấu tôi cũng chả nuốt nổi thứ gì "

Tôi cứ quay lưng về phía bọn họ mà cất giọng nói , nghe oai lắm nhỉ nhưng mà nếu quay mặt lại có khi tôi còn chả thể nào đối mặt được với bọn họ .

Thà cứ quay lưng như vậy tuy hơi thất lễ với bề trên nhưng nó khiến tôi có thể đối câu lại được với Thẩm Khiết Quỳnh .

" Hàn Thiên Quân ! Ai dạy em cách ăn nói với người lớn hơn mình như vậy hả ? "

Hàn Thiên Vũ ngồi ở bàn ăn tức giận đập mạnh đôi đũa xuống bàn , tiếng động to khiến tôi có cảm giác hơi rùng mình nhẹ .

Tôi chả nói gì , chân tiếp tục bước về phía trước .

" Hàn Thiên Quân , em đứng lại . Ai cho em đi khi chưa có sự cho phép , hả ? "

Tôi cảm thấy hơi nực cười , từ trước đến nay trừ bố mẹ ra tôi đâu phải xin phép ai để rời đi .

" Sự cho phép ? Em cần phải xin phép ai mới được rời đi sao ? "

Tôi quay người lại mặt đối mặt với ba người bọn họ , thật ra là đối mặt với hai người bọn họ thôi .

Tô Bách Thế chả để tâm gì đến câu chuyện này , anh ấy vẫn ung dung gắp thức ăn vào bát .

Có vẻ câu nói vừa nãy khiến cho Hàn Thiên Vũ chả nói thêm được câu nào . Anh ta im lặng đưa mắt nhìn về phía khác còn chả thèm nhìn tôi lấy một lần .

Tôi thấy chắc cũng đủ rồi , người hơi hơi mệt cho nên mặc kệ bọn họ quay người rời đi .

Hàn Thiên Vũ coi bộ tức lắm nhưng không nghĩ ra được câu nào để bật lại với tôi cho nên đành chọn im lặng .

Còn Thẩm Khiết Quỳnh tôi cũng chả biết cô ta nghĩ gì , biểu cảm như thế nào .

Đi khuất mắt bọn họ rồi tôi cũng chả quan tâm bọn họ nghĩ gì làm gì nữa .

Lên phòng là tôi khóa chặt cửa lại , lần này tôi không khóc thay vào đấy tôi lại thấy hả hê vì khiến cho đối thủ nín họng chỉ bởi một câu nói .

Chapter
1 Chap 1 : Tô Bách Thế là người bồi dưỡng cho tôi !?
2 Chap 2 : Biến thái theo sau tôi , cứu với !!!
3 Chap 3 : Thẩm Khiết Quỳnh , tôi hận cô ta .
4 Chap 4 : Sự việc 3 năm trước
5 Chap 5 : Bài kiểm tra đêm khuya
6 Chap 6 : Ế , không ngờ anh ấy cũng biết đỏ mặt !
7 Chap 7 : Đừng có mà dùng ánh mắt chế nhạo đấy nhìn em !
8 Chap 8 : " Bé não nhỏ "
9 Chap 9 : "Quả nhiên cáo già mãi là cáo già chả thể nào biến thành cáo non được"
10 Chap 10 : Cháo không mùi không vị
11 Chap 11 : " Nhớ anh " !
12 Chap 12 : Anh ấy thích tôi , ư ?
13 Chap 13 : Thẩm Khiết Quỳnh đến thăm
14 Chap 14 : " Chị mong em đừng bao giờ tha thứ cho chị , đừng bao giờ "
15 Chap 15 : Hai quyển sách
16 Chap 16 : Hứa Vĩ Văn
17 Chap 17 : Tư cách
18 Chap 18 : Mất ngủ
19 Chap 19 : Gặp lại
20 Chap 20 : Cuộc trò chuyện
21 Chap 21 : " Bạn gái cậu "
22 Chap 22 : Cãi nhau [ 1 ]
23 Chap 23 : Cãi nhau [ 2 ]
24 Chap 24 : Lớn tiếng
25 Chap 25 : Tuyết đầu mùa rơi
26 Chap 26 : Ngỏ lời
27 Chap 27 : " Trẻ con "
28 Chap 28 : 5 triệu đô
29 Chap 29 : Thay người bồi dưỡng ?
30 Chap 30 : Mưa
31 Chap 31 : Chìa khóa
32 Chap 32 : Chung cư Repoly
33 Chap 33 : Chạm mặt
34 Chap 34 : Bị thương
35 Chap 35 : Xin lỗi
36 Chap 36 : Thích lớp trưởng ?
37 Chap 37 : Bia
38 Chap 38 : Tỉnh dậy
39 Chap 39 : Album ảnh
40 THÔNG BÁO !
41 Chap 40 : Tối hôm qua [ 1 ]
42 Chap 41 : Tối hôm qua [ 2 ]
43 Chap 42 : Trốn
44 Chap 43 : Chủ nhật
45 Chap 44 : Chuẩn bị
46 THÔNG BÁO
47 Chap 45: Không muốn gặp.
Chapter

Updated 47 Episodes

1
Chap 1 : Tô Bách Thế là người bồi dưỡng cho tôi !?
2
Chap 2 : Biến thái theo sau tôi , cứu với !!!
3
Chap 3 : Thẩm Khiết Quỳnh , tôi hận cô ta .
4
Chap 4 : Sự việc 3 năm trước
5
Chap 5 : Bài kiểm tra đêm khuya
6
Chap 6 : Ế , không ngờ anh ấy cũng biết đỏ mặt !
7
Chap 7 : Đừng có mà dùng ánh mắt chế nhạo đấy nhìn em !
8
Chap 8 : " Bé não nhỏ "
9
Chap 9 : "Quả nhiên cáo già mãi là cáo già chả thể nào biến thành cáo non được"
10
Chap 10 : Cháo không mùi không vị
11
Chap 11 : " Nhớ anh " !
12
Chap 12 : Anh ấy thích tôi , ư ?
13
Chap 13 : Thẩm Khiết Quỳnh đến thăm
14
Chap 14 : " Chị mong em đừng bao giờ tha thứ cho chị , đừng bao giờ "
15
Chap 15 : Hai quyển sách
16
Chap 16 : Hứa Vĩ Văn
17
Chap 17 : Tư cách
18
Chap 18 : Mất ngủ
19
Chap 19 : Gặp lại
20
Chap 20 : Cuộc trò chuyện
21
Chap 21 : " Bạn gái cậu "
22
Chap 22 : Cãi nhau [ 1 ]
23
Chap 23 : Cãi nhau [ 2 ]
24
Chap 24 : Lớn tiếng
25
Chap 25 : Tuyết đầu mùa rơi
26
Chap 26 : Ngỏ lời
27
Chap 27 : " Trẻ con "
28
Chap 28 : 5 triệu đô
29
Chap 29 : Thay người bồi dưỡng ?
30
Chap 30 : Mưa
31
Chap 31 : Chìa khóa
32
Chap 32 : Chung cư Repoly
33
Chap 33 : Chạm mặt
34
Chap 34 : Bị thương
35
Chap 35 : Xin lỗi
36
Chap 36 : Thích lớp trưởng ?
37
Chap 37 : Bia
38
Chap 38 : Tỉnh dậy
39
Chap 39 : Album ảnh
40
THÔNG BÁO !
41
Chap 40 : Tối hôm qua [ 1 ]
42
Chap 41 : Tối hôm qua [ 2 ]
43
Chap 42 : Trốn
44
Chap 43 : Chủ nhật
45
Chap 44 : Chuẩn bị
46
THÔNG BÁO
47
Chap 45: Không muốn gặp.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play