Chương 3

          Khương Tiểu Ảnh xách nhận chiếc vali vừa được nhấc ra từ tay tài xế taxi. Vừa kéo vali đi được một đoạn liền nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ của những cô gái đi qua mình.

          “Nhìn kìa, cô ta chẳng phải là cô gái đã đi cùng Vân Chi ca ca ở Hồ Nam sao?”

          “Đúng vậy, chính là cô ta rồi. Xấu xí như vậy làm sao có thể dụ dỗ được Vân Chi ca ca chứ?”

          “Chắc chắn là cô ta cho Vân Chi ca ca ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, đúng là hồ li tinh mà. Chúng ta xử lí cô ta.”

          Vân Chi là ai? Khương Tiểu Ảnh tự hỏi. Cô có quen người nào tên là Vân Chi à? Rõ ràng là không có quen. Nghĩ vậy, Khương Tiểu Ảnh vẫn thản nhiên đi về phía trước tìm một nhà trọ nào đó, không hề để ý đến thái độ của những người quanh mình.

          “Nè bà chị!” Một cô gái đi lên phía trước đẩy Khương Tiểu Ảnh. Do mất thăng bằng, Khương Tiểu Ảnh liền ngã xuống đất.

          “Ui da, mấy đứa nhóc này, làm cái gì vậy?” Khương Tiểu Ảnh đứng dậy, phủi phủi quần áo, mắt vẫn chăm chú nhìn nhìn vào mấy tờ quảng cáo cho thuê nhà.

          “Có phải bà chị là người đã đi cùng với Vân Chi ca ca của chúng tôi ở Hồ Nam không?” Một cô gái nhỏ khác lên tiếng.

          Khương Tiểu Ảnh có phần hơi nghi ngời cậu em Hạo Chi nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ ra Vân Chi là ai và cô quen người ta như thế nào.

          “Vân Chi là ai? Các em chắc nhận nhầm người rồi.” Khương Tiểu Ảnh cười xuề xòa coi như không chấp tụi trẻ con.

          “Hứ, có chết chúng tôi vẫn nhận ra chị. Làm sao có thể quen được gương mặt của chị chứ? Thật không hiểu một đứa con gái lôi thôi lếch thếch như chị thì có điểm nào mà Vân Chi ca ca của chúng tôi nhìn trúng chứ?” Cô gái kia bước tới đẩy Khương Tiểu Ảnh một lần nữa rồi nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới cười mỉa mai.

          “Chị đã nói là các em nhận nhầm người rồi, nếu các em còn làm càn thì đừng trách chị không khách sáo mà nhắc các em trước.” Khương Tiểu Ảnh nhìn mấy cô gái đứng xung quanh mình gương mặt tuyệt nhiên không để lộ chút hoảng hốt.

          “Sao nào, còn dám đe dọa tụi này à?” Một cô gái khác trừng mắt nhìn Khương Tiểu Ảnh.

          Đột nhiên, Khương Tiểu Ảnh im lặng chăm chú nhìn về phía đối diện, mặt tỏ ra mừng rỡ rồi vẫy tay:

          “Vân Chi!!! Em đến đón chị à?”

          Lúc này mấy cô gái đang chặn đường Khương Tiểu Ảnh đột nhiên ngoái đầu lại nhìn xem Vân Chi của họ đang ở đâu, bọn họ thi nhau ngó ngược ngó xuôi tìm kiếm bóng hình của Vân Chi ca ca kia.

          Mất một lúc các cô gái nhìn liền không thấy Vân Chi ca ca như đã nói đâu liền quay lại Nhìn Khương Tiểu Ảnh, nhưng đã không còn thấy tăm hơi cô đâu nữa.

          “Đúng là một lũ người ngu ngốc mà.” Khương Tiểu Ảnh chạy đã xa mà không có ai đuổi theo liền dừng lại thở hổn hển, xem ra lần này cô may mắn thoát được rồi. Nhưng … giấy tờ quảng cáo nhà trọ của cô đâu? Cô biết đi đâu mà tìm bây giờ? Phải rồi, trước kia Hạo Chi từng cho cô số điện thoại của hắn, dù sao hắn cũng ở Bắc Kinh, xem ra hôm nay cô phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu em này rồi.

 

           *pipi* *pipi*

          Đang ngủ ngon giấc đột nhiên nhạc chuông reo liên tục khiên Đới Vân Chi bực mình với lấy điện thoại rồi tắt rụp máy. Nhưng không lâu sau điện thoại lại tiếp tục kêu, tính mắc kệ nhưng nghĩ ngủ thì cũng đã tỉnh rồi, vậy nên liền đặt máy lên tai nghe, giọng vẻ uể oải pha lẫn một chút tức giận:

          “Ai mà lại dám quấy rầy giấc ngủ ngàn vàng của bổn thiếu gia đây?”

          [Ngươi có biết ngươi là người duy nhất mà bổn tiểu thư ta đây quen ở Bắc Kinh không? Vác cái mặt của cậu ra đây gặp bà mau lên, bà xem bị đám fan nữ của cậu ăn sống rồi.]

          “Phạn Phạn?” Đới Vân Chi ngạc nhiên tới mức bật dậy.

          “Đúng vậy. Mau tới đón chị đi, sau đó giúp chị tìm một phòng trọ an toàn, thoát khỏi đám fan của nhóc.”

          Lúc này, Khương Tiểu Ảnh đang nhìn ngược ngó xuôi, tụi con gái kia bám dai như đỉa, lung sục cô khắp nơi khiến cô muốn thở cũng không dám thở mạnh.

          [Biết rồi, đón ở đâu?] Đới Vân Chi bắt đầu dậy tìm quần áo mặc đàng hoàng tử tế rồi đi xuống bãi đỗ xe.

          “Hình như là hẻm X, đường Y, quận Z.”

          [Được, chị cố gắng đi ra ngoài đường lớn đi, sau đó ghé vào một tiệm tạp hóa nào đó, nhìn tên rồi nói cho em biết, em liền đến tiệm đó đón chị.]

          “Nhanh lên, chị sợ mình không trụ được đến lúc mà cậu tới đâu.” Khương Tiểu Ảnh khóc không ra nước mắt rồi chạy thục mạng về phía đường lớn và rẽ vào tiệm tạp hóa có tên Đường Đường.

          Đới Vân Chi nhanh chóng lái xe tới nơi mà Khương Tiểu Ảnh nói rồi và tiện tạp hóa mà cô chỉ, nhưng chưa kịp vào đến nơi thì nghe thấy tiếng ồn ào từ tiệm đó vang ra.

          “Bác chủ quán ơi cứu cháu với, bọn họ tính bắt nạt cháu.” Khương Tiểu Ảnh cứ núp sau bà chủ quán kia. Một toán con gái như vậy không chống đỡ nổi cũng phải.

          “Các cô… các cô ra ngoài hết cho tôi! Đến đây để làm loạn phá chuyện kinh doanh của nhà người ta hả?” Bà chủ cầm chiếc chổi xua đuổi tất cả những người làm loạn bao gồm cả Khương Tiểu Ảnh.

          Đới Vân Chi ở ngoài nhìn vào liền thấy muốn xem thử xem cô gái kia sẽ làm gì họ. Chỉ tiếc là sau khi vừa ra khỏi tiệm chị ta lại tiếp tục chạy. Nhưng lần này không may như lần trước nữa, Khương Tiểu Ảnh bị đám con gái kia một bước tóm gọn. Haizzz… đây là phiền phức mà anh mang lại, xem ra anh phải tự đi giải quyết rồi. Nghĩ vậy, Đới Vân Chi liền bước ra khỏi xe:

          “Mấy người đây là ỷ đông hiếp yếu rồi, tôi không có dạy fan của mình làm những điều này.”

Hot

Comments

An An 🍃

An An 🍃

Tại sao trước đó Khương Tiểu Ảnh không biết Hạo Chi là Đới Vân Chi mà sau đó lúc gọi điện lại biết được???

2020-05-26

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play