Mộc Quả đi xuống nhà, cậu xách theo vali nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước liền rời khỏi nhà, cậu bắt một chiếc xe taxi rồi chạy khỏi đây.
“Người trẻ tuổi, cậu cần khăn giấy không?” Bác tài săn sóc hỏi.
“Cảm ơn.”
Gương mặt của cậu không biết đã thấm đẫm nước mắt từ bao giờ, Mộc Quả cảm thấy bản thân thật ích kỷ, quá ích kỷ. Cậu thẫn thờ dựa lưng vào ghế, chờ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.
[Đối tượng 3: Lan Tiêu Bạch chia tay thất bại. Nhiệm vụ chưa hoàn thành. Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]
Gì?!
Mộc Quả bật dậy, không thể nào, làm gì có chuyện không thành công! Chia tay là việc dễ nhất trên đời rồi còn gì!
“Sao lại thế này?!” Mộc Quả bực bội hỏi.
[Không thành công chính là không thành công.]
“Không lẽ cậu muốn tôi đi chia tay lại lần nữa sao?” Mộc Quả trong lòng gào thét.
[Lan Tiêu Bạch chưa từ bỏ, kiến nghị ký chủ mạnh tay hơn.]
Mộc Quả tức giận siết chặt tay, cậu làm sao nỡ mạnh tay hơn được! Lan Tiêu Bạch luôn săn sóc dịu dàng với cậu, chỉ vì muốn chia tay nên cậu đã ngoại tình rồi còn gì!
Bây giờ muốn cậu quay lại nói lời chia tay lần thứ 2, giỡn chơi à?
Rốt cuộc “chưa từ bỏ” là có ý gì?
Rất nhanh Mộc Quả liền hiểu ý nghĩa của nó. Chiếc xe taxi chưa chạy được bao xa đã bị mấy chiếc xe đen khác chặn đường.
“Mấy người này chạy kiểu gì thế hả, chặn hết cả đường đi!” Bác tài cáu gắt muốn xuống xe nói chuyện với họ.
Bác tài vừa xuống xe liền nhìn thấy hàng dài vệ sĩ áo đen đứng hai bên, lập tức biết đối phương không dễ chọc. Mộc Quả còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy một chiếc xe màu đen khác cũng chạy về phía họ, chiếc xe dừng lại, Lan Tiêu Bạch khí thế âm trầm từ trên xe bước xuống.
Mộc Quả trừng to đôi mắt, cậu có chút không dám xác định người trước mắt này là Lan Tiêu Bạch. Anh mặc trên người một bộ vest đen, khí chất trưởng thành trầm ổn như người vốn ở địa vị cao, hoàn toàn không giống hình tượng gần gũi thường ngày cậu biết.
“Hệ thống! Rốt cuộc thân phận của anh ấy là gì?!” Hệ thống không trả lời Mộc Quả.
[Chưa hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống không thể nói, ký chủ có thể tự mình tìm hiểu.]
Lan Tiêu Bạch mặt không biểu tình kéo cậu ra khỏi xe taxi rồi nhét cậu vào xe của anh. Mộc Quả vùng vẫy cũng vô dụng, anh vác cậu lên vai cũng như ôm một chú mèo con mà thôi.
Mộc Quả cảm thấy cậu hít vào một thứ gì đó, rất nhanh cậu đã lâm vào hôn mê.
“Đi.” Lan Tiêu Bạch nói với tài xế.
Đến khi Mộc Quả tỉnh lại cậu đã nằm trong một căn phòng xa lạ, Lan Tiêu Bạch thì đang ngồi ở bên giường nhìn cậu.
Mộc Quả ngồi dậy, nhíu mày hỏi: “Đây là đâu?”
“Nhà anh.”
“Bây giờ nó sẽ là nhà của em.” Lan Tiêu Bạch bình tĩnh nói.
Mộc Quả dùng vẻ mặt chẳng thể hiểu được hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm thế nào? Chúng ta chia tay rồi, chúng ta không còn quan hệ!”
“Anh đây là bắt cóc, anh biết không?”
Lời vừa dứt ánh mắt của Lan Tiêu Bạch càng thêm đáng sợ. Anh nói: “Bắt cóc? Em muốn báo cảnh sát sao?”
Lan Tiêu Bạch cường thế nâng cằm cậu lên, lực tay quá mạnh, cằm của Mộc Quả rất nhanh liền hiện ra hai vệt đỏ.
“Em không chạy thoát được đâu, anh đã nói anh sẽ không để em chạy thoát.” Nói xong Lan Tiêu Bạch liền ra khỏi phòng.
Hệ thống đúng lúc xuất hiện giải thích.
[Đây là biệt thự của Lan Tiêu Bạch, ký chủ hiện tại đang bị giam lỏng ở trong này.]
[Hi vọng ký chủ có thể tìm cách chạy thoát và đá anh ta, hoàn thành nhiệm vụ.]
Mộc Quả không thể tin cậu lại bị nhốt ở đây, cậu bước ra khỏi phòng muốn tìm đường đi ra ngoài. Vừa xuống lầu liền thấy Lan Tiêu Bạch ngồi đọc báo trên sô pha, anh ấy cũng không ngăn cản hành động của cậu.
Mộc Quả đẩy cửa ra nhưng các cánh cửa đã bị khóa chặt, kể cả cửa sổ cũng là dùng kính siêu cường lực khó có thể đập vỡ. Cả căn nhà như trở thành một cái lòng sắt nhốt cậu vào trong.
Lan Tiêu Bạch tùy ý để Mộc Quả đi tìm đường ra, dù cậu làm cách nào cũng sẽ không thoát ra được. Rốt cuộc, căn nhà này thiết kế là dành tặng cho cậu.
“Lan Tiêu Bạch! Anh đang phạm pháp anh biết không?!” Mộc Quả tức giận nói.
Không thể rời xa anh, không thể chia tay thì cậu chết mất!
[Thỉnh ký chủ bình tĩnh, không thể nói ra sự tồn tại của hệ thống!]
Lan Tiêu Bạch rốt cuộc bỏ tờ báo xuống, anh đi đến bên cạnh cậu, rũ mắt nói: “Anh đã bảo là em phải nhớ mang dép vào, em lại không nghe lời.”
Trước kia Lan Tiêu Bạch cũng thường xuyên nói như vậy nhưng Mộc Quả khi ấy sẽ vui vẻ nói ở nhà có thảm nên không lạnh. Nhưng hiện tại cậu chẳng có tâm trạng nào mà đáp lời anh.
Mộc Quả giậm chân nói: “Anh quản làm gì?”
“Nếu em ngoan, anh sẽ cho em ra vườn hoa đi dạo.”
“Anh xem tôi là thú cưng sao? Tôi muốn chia tay, tôi không còn tình cảm với anh, tôi chán anh rồi. Anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu tha cho tôi!”
“Mộc Quả!” Lan Tiêu Bạch gầm lên.
“Câu này phải để anh hỏi mới đúng, rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào em mới chịu ở lại! Sao đột nhiên lại muốn chia tay, sao lại muốn từ bỏ anh? Chúng ta đang rất hạnh phúc kia mà!”
“Tôi đã nói rồi, là vì tôi chán anh, chán ghét cũng cần lý do sao, anh không nghe hiểu ư?!”
Lan Tiêu Bạch bị cậu chọc giận gần như mất lý trí. “Chơi chán? Em lại dám nói chán tôi?”
“Cạch.”
Lan Tiêu Bạch kéo cậu lên phòng, lần này không còn vẻ dịu dàng như trước anh đẩy thẳng cậu vào trong rồi khóa cửa lại.
“Rầm rầm.”
“Lan Tiêu Bạch, anh mau thả tôi ra!” Mộc Quả vừa đập cửa vừa hô.
Bên kia cánh cửa truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lan Tiêu Bạch: “Nếu em ngoan ngoãn thì anh sẽ thả em ra ngoài.”
"Anh bị thần kinh à?!"
Anh thà nhốt em cả đời còn hơn để em chạy thoát!
Updated 69 Episodes
Comments
Lục Phong ( Anh )
hok phải tại em cũng phải tại anh tại con hệ thống nó xúi nên chúng mình chia tay:>
2025-01-02
0
sara-chan
tại hệ thống á
2024-09-20
0
Dạ Yến 周望卓
tự nhiên t lại nghĩ ra thuyết âm mưu cực kỳ mất đen tối 🥲🙏
A Bạch giam lỏng bé k cho bé chia tay r đến lúc hết thời gian nhiệm vụ bé chớt xog a hối hận đủ kiểu
(dù bt chuyện này sẽ k BH xảy ra, nếu tg hay độc giả thấy khó chịu thì t xin lỗi và cmt để t xoá)
2024-09-05
0