Cực Phẩm Bạn Trai Bị Tôi Vứt Bỏ
Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào căn bếp nhỏ, hương đồ ăn thơm phức lan tỏa khắp căn phòng. Trong bếp, có một thanh niên đeo tạp dề đang nấu bữa sáng.
Thanh niên dáng người cao gầy, khung xương không lớn, chiều cao cũng chỉ tầm 1m7. Cậu có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt hạnh tiêu chuẩn càng làm nổi bật gương mặt nhỏ.
Một lát sau có một người thân hình cao lớn bước vào bếp. Người ta thường nói môi mỏng lạnh tình, nhưng người này lại hoàn toàn khác. Trái ngược với khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt như điêu khắc kia thì ánh mắt của anh chứa đầy tình yêu và sự dịu dàng.
Nhà bếp đã không to, hiện tại chen chúc hai người khiến nó càng thêm nhỏ.
“Mộc Quả, cuối tháng là sinh nhật 20 tuổi của em, ngày đó em muốn quà gì?” Lan Tiêu Bạch từ phía sau ôm lấy Mộc Quả nói.
“Tránh ra tránh ra, đừng làm phiền em nấu ăn.” Mộc Quả dùng khủy tay đẩy đẩy anh ra.
Lan Tiêu Bạch không tình nguyện buông tay, đi đến ngồi trước bàn ăn chờ cậu. Mộc Quả vừa múc xong bát canh quay người lại thì thấy anh dùng vẻ mặt trách cứ nhìn cậu.
Mộc Quả buồn cười nói: “Anh tặng gì em cũng thích.”
Thấy anh có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, cậu bèn nói: “Em thích bất ngờ, bây giờ nói ra thì còn gì là bất ngờ.”
“Được rồi, anh sẽ cho em bất ngờ.”
Sau bữa sáng, Mộc Quả đi học, Lan Tiêu Bạch đi đến công ty, trước khi đi, anh nói: “Quả Quả.”
Mộc Quả đang mang giày, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”
“Ngày ấy anh sẽ cầu hôn em.” Lan Tiêu Bạch nghiêm túc nói.
“Được.” Mộc Quả hơi bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười đáp ứng.
“Em đi đây, buổi tối gặp.”
“Buổi tối gặp.”
“Cạch.”
Mộc Quả bước ra khỏi cửa thì khuôn mặt không còn chút ý cười, cậu nhấp môi đi đến trường.
[Hệ thống đã bảo ký chủ nên đá anh ta đi, hảo cảm vượt 100 điểm rồi, không đá thì chờ tới khi nào?]
[Lan Tiêu Bạch sắp cầu hôn ký chủ rồi kìa, đau dài không bằng đau ngắn, không lẽ ký chủ định chờ tới ngày đó mới chia tay, hay là cầu hôn xong rồi chia tay?]
[Quá tàn nhẫn.]
“Im miệng.” Mộc Quả nghiến răng quát.
Bộ cậu muốn kéo dài sao, cậu là không nỡ!
Chuyện này nói ra thì rất dài, lại còn có chút ma huyễn.
Kiếp trước, Mộc Quả chỉ là một sinh viên bình thường mới vào đại học, trong khi đứng chờ đèn đỏ thì bị một chiếc xe mất lái đâm trúng, chết ngay tại chỗ.
Sau đó Mộc Quả liền bị một hệ thống trói định, hệ thống bảo sẽ cho cậu một sinh mạng mới ở thế giới khác, với điều kiện là cậu phải làm nhiệm vụ.
Mộc Quả đồng ý.
Cậu được đầu thai sang thế giới này nhưng vẫn giữ lại ký ức kiếp trước, cậu có ba có mẹ, tuy họ chỉ sống tới khi cậu 10 tuổi nhưng hai người đã cho cậu một gia đình chân chính. Mộc Quả rất cảm ơn hệ thống đã cho cậu từ một cô nhi có cơ hội cảm nhận ấm áp của gia đình.
Cũng là năm 10 tuổi ấy, hệ thống lại lần nữa xuất hiện tuyên bố nhiệm vụ cho cậu. Trong danh sách có ba cái tên, là 3 đối tượng tương lai sẽ là đại lão.
Mộc Quả mới biết được, thế giới cậu đang sống là một quyển tiểu thuyết mà cậu đã đọc trước khi chết. Nhiều năm trôi qua cậu chẳng nhớ nổi một nội dung nhưng hệ thống bảo rằng 3 người này trong tương lai sẽ là đại lão một vùng, thế lực hùng mạnh.
Mà nhiệm vụ của Mộc Quả là công lược 3 người này, sau khi có được hảo cảm của đại lão thì đá họ. Hành vi vô cùng tra nam.
[Vì cuộc đời của các đại lão cần có một người, một việc hay một sự kiện nào đó kích thích, để họ biết được thế gian hiểm ác.]
[Chúc mừng ký chủ trở thành người được chọn để kích thích đại lão.]
Mộc Quả: “...”
Quá trình công lược hai mục tiêu đầu tiên đều rất thuận lợi, khi chia tay cậu cũng không có vấn vương gì với họ, nhưng tới Lan Tiêu Bạch thì cậu không làm được. Mộc Quả biết cậu đã thích anh rồi.
Cậu không muốn chia tay, cực kỳ không muốn, vì cậu biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì cảm tình trong suốt quá trình ở bên đại lão sẽ bị hệ thống xóa mất. Ký ức bị lau mờ đi, tuy cậu vẫn nhớ về cuộc tình này nhưng ở phương vị là người đứng xem, mà chẳng còn cảm xúc nào về nó.
Hai lần công lược trước cậu chưa hề yêu, xóa thì xóa cũng không sao nhưng lần này lại khác, Lan Tiêu Bạch...
Nghĩ đến việc cậu chẳng còn yêu anh thì trái tim Mộc Quả lại nhức nhối, đau rát khó tả thành lời.
[Tình cảm là thứ dư thừa ở thời điểm hiện tại. Nếu ký chủ không chia tay, nhiệm vụ thất bại thì ký chủ sẽ phải chết!] Hệ thống khắc nghiệt nói. Đây là ước định ban đầu của họ, không thể làm trái.
[Ký chủ mau chia tay đi, biết đâu tương lai gặp lại nhau hai người sẽ có một cuộc tình mới. Đừng vì cái trước mắt mà đánh đổi sinh mạng đáng quý này.] Hệ thống dụ dỗ nói.
“Biết rồi.” Mộc Quả ủ rũ trả lời, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, trên ấy là tin nhắn của lớp trưởng – Tịnh Nhã.
[Mộc Quả, buổi chiều nhóm chúng ta hẹn nhau đi ăn lẩu, cậu đi không?]
Mộc Quả muốn trả lời là không đi, nhưng cậu suy nghĩ tới một thứ gì đó mặt lập tức đỏ ửng, sửa tin nhắn thành “đi”.
Hệ thống không nói cho Mộc Quả, cái này không gọi là “xóa” mà gọi là “khóa”, khóa lại tình cảm của ký chủ. Nếu mai này ký chủ lại lần nữa yêu anh thì tình cảm sẽ trở lại - giải khóa. Nhưng hệ thống cảm thấy không cần thiết phải cho cậu biết điều này, vì nó cho rằng Mộc Quả sẽ không bao giờ yêu anh lần thứ hai.
Một bên khác, Lan Tiêu Bạch đã cởi bỏ dáng vẻ ấm áp ban sáng, anh trầm mặc nhìn tư liệu trên bàn. Bên trên là hình ảnh của Mộc Quả và hai người bạn trai cũ của cậu.
Mộc Quả nói anh là tình đầu của cậu, Lan Tiêu Bạch bỗng cảm thấy thật buồn cười. Nhìn cậu yêu đương với hai người kia không khác gì với anh là bao càng khiến cho Lan Tiêu Bạch tức giận.
Trợ lý lặng lẽ lau mồ hôi, thật muốn nói với sếp dù sao chia tay rồi thì sếp còn so đo cái gì, ai mà chẳng có vài ba cuộc tình chứ.
Nếu chỉ là tình cũ thì Lan Tiêu Bạch không phẫn nộ như lúc này, vì mấy ngày nay anh phát hiện Mộc Quả có hiểu hiện rất khác lạ, thường thường mở miệng muốn nói lại thôi, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng anh. Nó khiến anh cảm thấy bất an, giống như cậu sắp rời khỏi anh bất cứ lúc nào. Nên Lan Tiêu Bạch mới nôn nóng cầu hôn cậu, không cho cậu có cơ hội rời bỏ anh.
...
“Lan Tiêu Bạch!” Buổi tối Mộc Quả vừa về đến nhà liền lập tức lao vào ôm anh. Lan Tiêu Bạch như thường lệ chuẩn bị bữa tối chờ cậu, ai ngờ bị cậu ôm một cái đầy cõi lòng.
“Nhớ anh chết mất.” Mộc Quả làm nũng nói.
Lan Tiêu Bạch buồn cười vỗ lưng cậu, bảo: “Mau đi tắm, tắm xong xuống ăn cơm.”
“Không ăn cơm, ăn anh.” Mộc Quả khuôn mặt đỏ bừng nói, trên quần áo có dính theo hương rượu.
Lan Tiêu Bạch đôi mắt lập tức ám xuống, khàn giọng nói: “Em say rồi.”
“Không say!”
Lan Tiêu Bạch biết buổi chiều Mộc Quả đi đến quán lẩu, trên người cậu có định vị, anh nhìn là biết ngay. Anh vốn muốn đi đón cậu nhưng Mộc Quả vào tiệm chỉ 5 phút liền bước ra, về nhà lại thành dáng vẻ say mèm này. Khỏi nghĩ cũng biết cậu là muốn đi uống rượu để lấy can đảm đây mà.
“Muốn anh.”
Lan Tiêu Bạch thấy người trong lòng đã chủ động như vậy, anh sao có thể từ chối, lập tức ôm cậu lên phòng.
Đêm nay Mộc Quả vô cùng chủ động, ngậm miệng mở miệng đều hỏi anh có hài lòng hay không, muốn cậu kẹp chặt hay thả lỏng, Lan Tiêu Bạch quả thật bị bảo bối mê người làm cho phát điên mất.
Mộc Quả vốn đang giữ quyền chủ động ngồi trên người anh, ai ngờ Lan Tiêu Bạch lại đột nhiên xoay người đè cậu xuống thân. Phía dưới liên kết cả hai đột nhiên xoay tròn khuấy đảo 180 độ, mạnh mẽ ma sát khiến Mộc Quả rùng mình khóc ra tiếng, biểu cảm kiêu ngạo trên khuôn mặt cũng biến mất không thấy đâu.
Đêm nay Lan Tiêu Bạch dạy cho Mộc Quả biết như thế nào mới có thể làm anh hài lòng. Sau "khóa học", Mộc Quả kiệt sức co rúm nằm trong lòng anh, nghẹn ngào nói: "Lan Tiêu Bạch, em thích anh."
Updated 69 Episodes
Comments
Anonymous
m
2024-09-06
0
༺𓆩༒Lloyd Moriarty༒𓆪༻
Mộc Quả hôm nay: Em thích anh!
Mộc Quả hôm sau: Mình chia tay nha anh!
:))
2024-08-12
10
≡ʕ´• ᴥ•̥`ʔMây baby♥
hay quá
2024-03-27
0