Nơi đô thị phồn hoa, xã hội phát triển vượt bậc, giờ đây tiền bạc chính là thứ quyết định địa vị của một người.
Cố Mộc Diệp, người phụ nữ sống dưới đáy xã hội, ngày ngày chạy việc vặt cho người khác, cố gắng sóng sót qua ngày, chỉ cầu no đủ, không cầu sung túc.
Không cha mẹ, không người thân, mọi thứ đối với Cố Mộc Diệp chỉ là sự đơn độc từ mình vượt qua sau khi rời khỏi cô nhi viện.
Thế nhưng, việc chạy vặt cho nhiều nơi, nhiều người, điều này thúc đẩy tư duy Cố Mộc Diệp, lắng nghe các cuộc hội thoại, nhặt những bài báo kinh doanh, bắt đầu tích góp từng ngày.
Năm năm bôn ba khắp nơi, nhịn ăn nhịn uống, cuối cùng dùng số tiền tích góp đó đầu tư vào các công ty đang phát triển mô hình công nghệ mới.
Loại hình này nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trên thị trường, xã hội phát triển cho nên nhu cầu người dân cũng thay đổi, nhờ vào khoản đầu tư đó mà Cố Mộc Diệp thu lại không ít tiền, cũng là nhờ vào sự may mắn mạo hiểm để có được nó.
Dần dà xây dựng tên tuổi trong giới đầu tư, liên tục dấn thân vào thị trường chứng khoán, từng bước từng bước dùng tiền thâu tóm những công ty mới đang trong giai đoạn phát triển.
Với tên tuổi của mình trong giới, Cố Mộc Diệp cùng những công ty con trở thành tiêu điểm và là nơi khách hàng ưa thích, dịch vụ công nghệ chăm sóc sức khỏe con người.
Mãi đến ba năm sau sự thành công vang dội, Cố Mộc Diệp đứng trên đỉnh cao vinh quang trong đời mình, tiền bạc là thứ không thiếu nhất.
Bất quá, thứ duy nhất Cố Mộc Diệp thiếu chính là tình cảm, chẳng hề biết bất kỳ điều gì liên quan đến nó.
Cho đến một ngày, buổi tối mát mẻ, chạy con xe sang trọng, trong lúc mơ hồ nghĩ đến tương lai mà không cẩn thận va chạm với xe tải lớn, dẫn đến kết cục xuyên không về thời cổ đại, cũng như kết thúc năm tháng huy hoàng nhất trong cuộc đời, để lại biết bao tiếc nuối!
Giờ đây Cố Mộc Diệp trong thân phận tiểu thiếp của Tiểu Vương gia Ô Thần Quân, đứng trước mặt nàng là ba tỷ muội nương tử, hai vị sắc phi thần sắc hốt hoảng, run rẩy nhìn nàng không nói nên lời.
Từ Dạ Lam và Chu Nại Hà liếc mắt nhau liên tục, ám chỉ người đứng trước mặt họ có phải ma quỷ hay không.
" Sao ả ta còn sống, có phải muội cho ả giải dược không? " Từ Dạ Lam thì thầm nói.
" Nhị tỷ nói sai rồi, muội chắc chắn ả đã chết nên mới rời đi! " Chu Nại Hà thì thầm đáp.
" Hai người thì thầm to nhỏ chuyện gì vậy? " Tần Thiên An lạnh nhạt hỏi.
" A? Tần tỷ nghe nhầm rồi... " Từ Dạ Lam vội vã đáp.
Hửm? Ba người họ chính là thê tử của hắn? Nữ tử thân hình cao ráo, dáng người chúng chuẩn người mẫu, gương mặt thanh tao toát ra vẻ hiền dịu cùng bình lặng, cho người khác cảm giác khó tả, không thể rời mắt, vương phi Tần Thiên An. Thật sự quá xinh đẹp, mình cùng là nữ tử mà cũng muốn cùng cô ấy kết duyên...!
Hai người này, dáng vẻ hốt hoảng lo sợ, nhưng vẫn không che nổi vẻ đẹp đẽ của họ, người xinh mà sao cái nết kỳ quá, ai nhìn thần sắc cũng biết vừa mới làm chuyện xấu, chắc chắn có liên quan đến cái chết của nguyên chủ.
Cố Mộc Diệp quan sát một hồi, điệu thấp, hai tay nhẹ đặt một bên hông, khuỵu gối cúi đầu nói: " Cung kính Tần tỷ tỷ, Từ tỷ, Chu tỷ, tiểu thiếp Cố Mộc Diệp xin thỉnh an chư vị tỷ tỷ. "
Tần Thiên An lập tức đỡ Cố Mộc Diệp, giọng điệu nhẹ nhàng đáp: " Ấy... Cố muội không cần phải cung kính như thế đâu, sắc mặt muội không tốt, nhanh vào trong nghỉ ngơi đi. "
" Đa tạ Tần tỷ, vậy tiểu thiếp vào trong...! " Cố Mộc Diệp mở cửa, đi qua hai người Từ Dạ Lam và Chu Nại Hà.
Tần Thiên An, nàng dịu dàng quá, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, bất quá, nhưng người như này thường bên trong rất thâm độc, hi vọng không giống như truyện, mình chẳng muốn một người như vậy lại mang lòng dạ rắn rết!
Lúc này bên ngoài Ô Thần Quân nhìn Cố Mộc Diệp vào phòng, liền xoay người rời đi lại chịu sự ngăn cản của hai người.
" A? Phu quân, chàng, chàng đi đâu đấy? " Từ Dạ Lam kéo tay áo hắn hỏi.
" Đúng vậy a, phu quân, chàng đến dùng trà cùng thần thiếp đi. " Chu Nại Hà cũng mở lời.
Ô Thần Quân nhìn dáng vẻ cầu xin của họ, lạnh lùng đáp: " Hôm nay ta có chút mệt, thứ lỗi không thể cùng hai nàng thưởng trà ngắm hoa! "
Lập tức hai nữ nhân buông tay, duy chỉ một mình Tần Thiên An hướng ánh mắt đến Ô Thần Quân, không nói lời nào lặng lẽ đứng nhìn.
Ô Thần Quân không để tâm đến cảm xúc của họ, chấp tay cầm thiết phiến ra sau rời đi, bỏ lại sự hụt hẫng trên gương mặt họ.
Tần Thiên An ngay sau đó mặt không đổi sắc trở về phòng mình.
" Muội có nhận ra điều gì không? " Bất ngờ Từ Dạ Lam quay sang hỏi Chu Nại Hà.
" Nàng, thay đổi rồi! " Chu Nại Hà nhìn vào phòng đáp.
" Đúng vậy a, rõ ràng lúc trước còn ngại ngùng chẳng dám nhìn thẳng mặt chúng ta, vậy mà bây giờ lại tự tin không biết sợ như thế! "
" Chẳng lẽ là do sống lại sau khi sắp chết nên não cũng gặp vấn đề rồi? "
" Chậc chậc, nhìn điệu bộ và vẻ mặt ả chắc chắn đã nhận ra gì rồi, chúng ta tốt nhất đừng tiếp cận ả quá sớm, nếu không sớm muộn cũng bại lộ! " Từ Dạ Lam cắn ngón tay lo sợ nói.
" Đúng đúng, trước quay về thôi, để người khác nhìn thấy chúng ta sẽ không hay đâu! " Chu Nại Hạ gấp rút rời đi.
...
Trong phòng, Cố Mộc Diệp ngồi trước bàn ăn đầy những món sơn hào hải vị, nàng chán ghén nhìn thức ăn, húp một chút súp cùng ăn một chút cơm trắng.
" Chậc, món ăn gì mà dở tệ thế này? "
" Eo, gà nguyên con không thèm cắt xén, cứ để như vậy mà ăn à? "
" Món thịt thì nhạt nhẽo, súp cũng chẳng có mùi vị gì, mình nhớ là thời cổ các món ăn được làm trong phủ đều rất ngon, sao bây giờ lại dở thế? "
Bất quá... đang đói nên phải chịu thôi.
Cố Mộc Diệp ăn một hồi, chợt nhớ ra: " Đúng rồi, liệu thời cổ đại này có người tu tiên, hay các kiếm khách giang hồ không nhỉ? Nguyên chủ suốt ngày chỉ ở gia viên nên chẳng biết gì cả, là người chỉ đọc sách thánh hiền, học thêu thùa, nhảy múa, đàn hát. "
Cố Mộc Diệp đang lẩm bẩm, bỗng nhìn sang góc bàn xuất hiện một bình rượu, nhẹ nhàng với lấy, ngửi ngửi mùi hương bên trong.
" Thơm, thơm quá, kiếp trước cũng chưa từng uống qua rượu bia vì công việc bận bịu, rượu này thơm như vậy chắc uống ngon lắm? "
Ực!
Cố Mộc Diệp không nghĩ nhiều liền nốc một ngụm rượu vào miệng, cổ nóng ran, hương vị lại rất ngọt ngào, uống vào có chút cay cay.
" Rượu ngon! Bảo sao thời cổ người ta thường hay uống rượu, là do chúng quá ngon. Ừm... uống chút nữa chắc không sao đâu. "
Ực!
Ực!
Ực!
Cố Mộc Diệp lúc sau đã nốc hết rượu, mặt đỏ bừng, đầu bắt đầu choáng váng, hai mắt mờ ảo nhìn về phía giường ngủ, bước đi loạng choạng, ngờ nghệch mà nằm lên giường.
" Ợ...! Ha ha ha, cuộc sống đầy ánh hào quang của mình chỉ vừa mới bắt đầu đã bị dập tắt, đáng ghét, đáng ghét, thật sự quá đáng ghét! "
" Ha... giờ thân là tiểu thiếp thất sủng, lại không hiểu sao được đưa trở lại chính viện, chắc chắn khiến một số người cảm thấy khó chịu... ợ... nhỡ đâu lại bị hãm hại nữa thì thế nào? "
" Kệ đi kệ đi, ừm, rượu ngon quá, mai phải kiếm thêm một chút... " Cố Mộc Diệp lẩm bẩm một hồi liền đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Cố Mộc Diệp giật mình tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, hạ nhân bên ngoài kêu réo inh ỏi.
" Cố phu nhân, Vương gia mời người đến hậu hoa viên gặp ngài ấy. Vương gia còn nói, nếu phu nhân không đến liền để hạ nhân đưa người đến! "
Chậc, tên này muốn làm gì vậy? Còn muốn ép ta sao?
" Được rồi, các ngươi ở yên đó chờ ta chút! " Cố Mộc Diệp nói.
Bất quá, hắn là người có quyền nhất tại đây, tuyệt không thể đắc tội thêm lần nữa...!
Updated 176 Episodes
Comments