Sự đòi hỏi của Trung Khắc, năm nay đã dẫn đến một vấn đề nan giải cho Hiền Nhân: Học phí.
Học sinh khối mười mới vào, ngày đầu hăng hái không thôi, truyền tai nhau Hiền Nhân sẽ cải thiện cơ sở vật chất, nâng tầm chất lượng, hồ bơi, sân khấu nghệ thuật,… Liền tranh thủ mà đi khoe trên mạng xã hội.
Cuối cùng thì, học phí tăng cao ngất ngưỡng, ai ai bước ra từ phòng tài chính mặt mày cũng méo xệ.
Tôi chép miệng, Hiền Nhân từ khi được thành lập, được biết đến là một ngôi trường quy mô tầm cỡ…
Học phí mỗi năm không tính đơn giản bằng sáu con số không, khi toàn bộ mọi cơ sở vật chất ở đây đâu đâu cũng là hàng xa xỉ cả. Đó là chưa kể đến hàng loạt các phụ phí phát sinh, mà đại bộ phận giáo viên ở trường đều là những người có trình độ cao, tiền bỏ ra thuê còn ngang bằng tiền lương họ có.
Ấy vậy, lượng học sinh nộp đơn nhập học không hề có dấu hiệu giảm đi. Thậm chí một hai năm trở lại đây, trường phải tăng độ khó cho kỳ thi tuyển sinh, hy vọng có thể giảm bớt lượng đăng ký quá tải này.
Không rõ lý do chính nằm ở đâu, nhưng một phần là bởi Hiền Nhân dạo này nổi lên nhiều vụ bê bối ‘đặc sắc’, đặc biệt là cái ‘HN forum’ chất chứa một loạt những thị phi mang đầy tính kịch.
Ban đầu khi mới khởi tạo, diễn đàn đơn thuần là nơi lưu trữ thông báo, tin tức học vụ bình thường, giúp học sinh giáo viên thuận lợi trong việc tiếp cận và trao đổi thông tin, cũng như là nơi giao lưu học tập giữa mọi người.
Ấy mà mới một năm trở lại đây, mục ‘Thảo luận ngoài lề’ bắt đầu trở nên có sức hút lạ kỳ, được đông đảo mọi người đón nhận. Cứ cách một phút là một bài tin giật gân được post lên, cách một giây liền có người vào bình luận, thâu đêm suốt sáng vẫn không hết chuyện bàn.
Ban đầu cũng chỉ xen kẽ mấy vụ yêu đương nhảm nhí, bóc mẻ nhau chuyện đố kỵ học hành…Về sau, những chuyện đâu đâu không liên quan cũng được nhắc đến.
Đến độ bây giờ, số lượt xem thông báo về học vụ - tài chính còn không bằng một phần mười cái tin bạn học A hôn bạn học B bị bắt gặp ở sân thể thao, nói chi là những cái khác!
“Này muốn nghe tin sáng nay không?” – Một vài nữ sinh ngồi dưới nhà ăn lướt lướt điện thoại: “Thầy Khắc quen với Xuyên đấy.”
Lại một người ngồi cạnh lắc đầu, xua tay:
“Phải không, sao tôi thấy thầy quen với người nào ngoài ở khu chung cư, còn thường xuyên đi ăn ở nhà hàng đó.”
Một vài nữ sinh ngồi xa xa, nghe vậy khinh khỉnh bĩu môi:
“Người ta đi ăn với bạn, mấy người cứ làm quá lên?”
“Chúng tôi nói chuyện, liên quan đến bạn sao? Hay không phải là bạn viết thư tỏ tình người ta không thành, nên giả bộ tốt bụng ở đây?”
Bọn họ quen biết nhau, thế là không nể nang ai mà lấn tới, nhà ăn rất nhanh trở thành một mớ bát nháo.
Là học sinh của trường ba năm, không khi nào là không bắt gặp mấy màn đấu khẩu quen thuộc này, tôi nghe riết mà thuộc lòng từng chữ, đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Nói chung, tin đồn thất thiệt này đăng lên diễn đàn chủ yếu lấy lượt xem và kéo tương tác, sau đó bị quản trị viên kiểm duyệt rồi xóa sạch. Bằng không, lỡ như sự việc tiến triển ngày càng xa, thiết nghĩ phía trường sẽ tức ói máu cho mà xem.
Thật tình thì, tuy tôi có chút thành kiến với trường, ấy mà lúc đọc mấy cái thông tin thất thiệt kia có khi còn phát điên nữa là đằng khác. Phải chăng, vì chưa từng trải đời nhiều như Hiệu trưởng, nên đối với mấy trò bịa chuyện đặt điều, bôi nhọa làm xấu hình tượng, rất dễ hay để bụng?
Dù sao nếu lên tiếng phân trần hay là bênh vực thì trong mắt mọi người chính là đi ngược lại số đông, liền sẽ bọn họ nhắm vào mà công kích, gạch đá đủ xây một ngôi trường.
Thái My là một kẻ săn bài sôi nổi nhất. Mọi chuyện lớn nhỏ trong trường không có khi nào là qua được mắt cô ta cả. Thậm chí, so với đám người trên diễn đàn kia, tin tức của đối phương độ chính xác còn cao hơn hẳn.
“Đến rồi hả?”
Thái My thấy tôi chuẩn bị bước vào hội trường, vui vẻ chạy đến choàng vai, mắt cô để ý vào vết bẩn ở tà áo, tiện tay giúp tôi phủi phủi hộ. Bất ngờ, lại không biết từ đâu moi ra một cây bút mà ban nãy tôi giấu trong lưng quần, Meisterstuck, liền thản thốt kêu lớn.
Tôi nhăn mặt, nhanh tay giựt lại, xoay xoay:
“Nhặt trên đường. Tôi không có giàu như vậy đâu.” – Tôi rướng người, nhìn vào không khí căng thẳng bên trong, thắc mắc: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thái My vòng tay hừ hừ mấy tiếng:
“Mày coi giải quyết rắc rối được rồi đấy.”
Nhã Khanh lớp tôi là một hoa khôi.
Hôm nay cô tham gia một tiết mục văn nghệ đặc biệt, mặc dù không có tên trong danh sách chính thức, nhưng có lẽ vì độ nổi tiếng, nên Nhã Khanh được trường lựa chọn làm tiết mục truyền thông, coi như là quảng bá hình ảnh. Bởi thế, nên phần dàn dựng sâu khấu riêng được trang hoàng công phu như một show diễn của
minh tinh, cô ta mặc một bộ áo dài hiện đại, tông màu trắng, phối với quần đỏ, cổ áo vuông được tô điểm bởi những viên granat tinh xảo tạo điểm nhấn, trông vô cùng cuốn hút.
Tôi mĩm cười, Nhã Khanh chính là hấp dẫn như vậy, giống như trời sinh đã là mỹ nhân, tuy chỉ vừa mười tám tuổi như lại khiến mọi người không khỏi xuýt xoa, thật không tưởng tượng được cô ta của những năm tháng sau này sẽ trông tuyệt vời như thế nào nữa.
Càng vì lẽ đó, mà hiện tại càng khiến không ít người giở trò phía sau để vùi dập cành hoa ngàn năm nở rộ này.
Bộ áo dài kia bị người ta cắt sạch. Lúc theo Thái My lại tìm hiểu sự tình, đã chứng kiến một màn đẫm nước mắt.
Đám bạn Nhã Khanh nãy giờ tra khảo mấy người từng có mặt trong hội trường, đến mức không còn nói vấp một từ nào cả. Vi Tú là kẻ xui xẻo tiếp theo, lập tức bị gọi tên, khi đang lửng thửng bước vào.
Vi Tú, cô bạn này, đầu năm nay mới chuyển vào lớp tôi thôi.
Ấn tượng của tôi về cô ta chính là, bị cà lăm!
“Mì… Mình là Cao, Cao… Vi Tú…”
Lần đó, ngay khi vừa được cô chủ nhiệm giới thiệu, lập tức đã bị bọn con trai không ngừng bỡn cợt chê bai, khó nghe một chút là miệt thị. Có đứa quá quắt còn kêu đối phương bằng cái tên láy tục tĩu. Chính vì phần phước này, cô ta chẳng có thể kết bạn được ai, lúc nào cũng cứ lầm lũi một mình, sợ mất lòng nên ai
nói gì nghe nấy, cuối cùng qua được mấy hôm đã đã thuần thục trong tay cái nghề ‘bưng nước’.
Mỗi hôm đến lớp, Cẩm Thoa qua loa cọ tấm bảng, nghe tiếng giày lẹp xẹp của Vi Tú nhích từ ngoài cửa vào, liền hung hăng ném cái giẻ ngay trúng mũi chân đối phương, hất tóc nói:
“Biết mấy giờ rồi không? Canh hay nhỉ? Cứ trực là đi trễ. Lỗ tai cây hay sao nói mãi cũng chẳng tiếp thu?”
Mắng xong, Cẩm Thoa phe phẩy về chỗ ngồi, tiện tay bóc điểm tâm nóng hổi, rồi vứt vỏ nhựa xuống sàn, còn hơn ba mươi phút, giám thị chắc cũng chưa đến lập biên bản đâu.
Tâm đen vào lớp, cười gian xảo, gã chắp tay sau mông, mon men lại gần Vi Tú đang cặm cụi cọ hết vết phấn bám chặt mà không biết đứa nào cố tình viết. Gã vờ chỉnh chậu hoa giả, nhưng bàn tay không ý tứ, khẽ chạm vào lưng đối phương. Mảnh giấy trắng ‘Tôi bị thiểu năng tránh xa ra’ thoắt đã nằm y lên áo. Vi Tú nửa điểm cũng chẳng hề hay biết. Mãi cho đến hết tiết thứ hai, ra khỏi lớp, giáo viên hừ hừ mấy cái, mới nhắc nhở:
“Sau lưng trò có gì kìa!”
Cả lớp phá lên cười, Vi Tú chộp được tờ giấy, đánh vần một hồi lâu, rồi bắt chước theo đám đông, cơ mặt vặn vẹo gượng gạo cười mấy tiếng.
Cũng có lần, hai thằng đang đùa, ném giẻ ném vớ, chẳng biết có ác ý không, ba bốn lần chuyền qua chuyền lại như vậy, cuối cùng lại nằm ngay trên vai áo của cô ta. Tôi bất bình, nên có ra mặt thay, đổi lại chỉ là cái cười ngốc đầy thích thú của người nọ.
Thế mới nói, Vi Tú này rất có năng khiếu trong cái vai bị bắt nạt này. Có khi giải lao, bọn tiểu thư, công tử huýt sáo một cái, cô ta đã vội vã mua đồ ăn, không thiếu không thừa một món. Thậm chí là mỗi ngày sự quá quắt càng tăng cao, người người yêu cầu khác nhau, nhưng Vi Tú đều nằm lòng cả.
Hiền Nhân là trường giàu nức tiếng, không có nghĩa đám ăn chưa no, lo chưa tới chúng tôi không được tiết kiệm. Nhưng Vi Tú lại chi rất mạnh tay khi mua đồ cho thiên hạ!
Tôi cũng không nhận mình là người tấm lòng bồ tát, kỳ thực tự dưng ở đâu lại xuất hiện người tự nguyện để người ta sai bảo như vậy, cảm thấy tiện lợi vô cùng. Huống hồ, trường tôi so với một hoàng cung chẳng khác là bao, thêm một người hầu hạ đáng lý nên rất là yêu thương, trân quý.
“Tú, tiệm photo cạnh trường đóng cửa. Tôi thấy bạn hay về ở đường X, gần đó có tiệm photo. Tí nữa giúp tôi in ra ba mươi hai bản, khỏi in cho tôi. Hết bao nhiêu tiền thì nói tổ trưởng thu!”
Nhớ không lầm, Vi Tú vì muốn lấy lòng tụi trong lớp, nghe đâu mà còn đăng ký tham gia một tiết mục văn nghệ, chả hiểu sao, hôm nay không thấy lên biểu diễn.
Thế nên với tình cảnh trước mắt, cô ta rất nhanh trở thành ‘tội đồ’ thế mạng.
Updated 58 Episodes
Comments