Chương 2: Gặp Lại Là Duyên

"Cứu? Tôi cứu anh bao giờ?"

"Chủ nhân quên rồi sao?"

Miên Miên chớp mắt, cửu vĩ hồ cũng chớp mắt, nhưng con ngươi của anh từ màu đen lại dần chuyển sang màu xanh thẫm như đại dương rồi xoáy vào mắt cô. Trong phút chốc cô đứng yên bất động, trong đại não như có một thước phim mờ mờ hiện ra, lưu lại hình ảnh khi cô còn là cô bé 10 tuổi.

Khi ấy Miên Miên đã là trẻ mồ côi, vì mang trên mình trọng trách tìm cho được con hồ ly có Linh Tử Đan nên từ lúc ấy đã rất thông minh, nhanh nhẹn. Lúc ngồi ở ghế đá gần bờ sông, cô vô tình nhìn thấy thứ gì đó nằm dạt vào bờ nên đã đến xem.

"Sao mày lại ở đây vậy?"

Một con hồ ly nhỏ yếu ớt nằm bên sông, hình như chỉ còn một chút hơi tàn. Miên Miên thương tình khom người ngồi xuống bế nó lên mang về nhà, băng bó vết thương, còn dùng linh dược để trị thương cho nó. Trong suốt khoảng thời gian hồ ly dưỡng thương, Miên Miên đã chăm sóc nó rất tận tình, còn xem nó như người bạn.

"Đợi đến khi mày lành rồi chị trả mày về rừng nhé!"

Vậy mà khi khoẻ mạnh, hồ ly cứ quấn quýt mãi bên cạnh Miên Miên không chịu đi. Lúc cô dắt nó vào rừng rồi định bỏ chạy, nó đã kêu lên rất thảm thiết. Cô xót dạ, chạy đến ôm chằm lấy nó.

"Sao mày không về nhà chứ? Mày theo tao làm gì?"

Hồ ly vùi mặt vào ngực cô rồi cọ mũi vào đó, tỏ ý không muốn xa rời. Cô chăm sóc nó cũng hơn nửa tháng trời, mến chân mến tay nên cũng không nỡ đuổi nó đi. Ngày ngày có nó bầu bạn, cô vừa đến thư viện đọc sách thì nó cũng chui vào ba lô để đi cùng. Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý ta muốn, nếu vậy đã không có cái gọi là tiếc nuối. Khi ấy Miên Miên lại không hề hay biết, con hồ ly bên cạnh cô thật ra là cửu vĩ hồ đang nắm giữ Linh Tử Đan. Nó chính là thứ mà bao người mong muốn, họ muốn giết chết nó để lấy Linh Tử Đan, để có thể cải tử hoàn đồng, chữa được bách bệnh.

Ngày tháng dần trôi, năm Miên Miên 19 tuổi thì con hồ ly cũng đã trưởng thành hơn trước, bộ lông trắng muốt như tuyết, về đêm còn phát sáng. Khi ấy cô mới nhận ra, bên cạnh mình đang cất giữ một thứ vô cùng quý giá mà cũng thật nguy hiểm. Cô cũng muốn Linh Tử Đan, nhưng cô chỉ muốn nghiên cứu để bào chế ra loại thuốc tương tự mà không hại đến nó. Còn đồng môn của cô thì không như thế, họ muốn giết cửu vĩ hồ, muốn có Linh Tử Đan và nhiều hơn thế nữa.

Họ đã ra tay với nó, đã giết đi người bạn thân thiết nhất của Miên Miên.

Hai mắt cô ngập nước, nhìn hiện thân của cửu vĩ hồ năm xưa đứng trước mặt mình. Hoá ra trên đời này thật sự có thứ gọi là duyên phận, không chỉ một đời một kiếp, mà có thể là muôn kiếp chẳng đổi thay. Cô nghẹn ngào.

"Anh... Thật sự là con hồ ly năm đó sao?"

Cửu vĩ hồ nhìn thấy Miên Miên sắp khóc, đột nhiên nhói lòng mà đưa tay ra lau nước mắt cho cô, còn xuýt xoa nói.

"Đừng khóc mà! Chủ nhân đừng khóc!"

Cô mỉm cười gật gật đầu, vậy xem ra cô và anh thật sự có duyên với nhau, nên dù anh đã trải qua một kiếp rồi vẫn tìm đến cô lần nữa.

"Tôi không khóc nữa. Để tôi đưa anh về nhà."

Nhà của Miên Miên nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố, xung quanh là rừng hoa anh đào thơ mộng, phía sau là cả một vườn cam. Xung quanh đây rất ít nhà, nhưng một cô gái như cô lại rất can đảm sống ở nơi này, còn sống gần 10 năm rồi. Mở cửa đi vào, đồ đạc trong nhà lập tức thu hút sự tò mò của cửu vĩ hồ đi sau lưng. Miên Miên cởi giày, đến tủ đồ mở ra bỏ ba lô vào rồi nói.

"Tạm thời ở đây đi! Đợi tôi dọn dẹp rồi sẽ cho anh ở căn nhà phía sau vườn cam."

Cửu vĩ hồ không để ý lắm, chỉ lo nghịch cái bình thuốc thuỷ tinh màu hồng ở trên bàn. Đây là nước cô bào chế dùng để cắm hoa lâu hơn, dường như không bao giờ tàn. Anh thấy nó có màu đẹp, liền há miệng ra định uống thì Miên Miên quay đầu lại.

"Anh thích không? Oái đừng..."

Thấy anh vừa há miệng, cô liền hốt hoảng chạy đến giật lại bình thủy tinh trên tay anh đặt lại chỗ cũ.

"Đừng nghịch như thế! Nó không uống được đâu!"

Nói rồi cô dắt tay kéo anh qua ghế ngồi xuống, nhìn sơ qua một lượt. Cô không biết nên làm sao thì hai tai hồ ly của anh mới có thể biến mất được, cứ như vậy đi ngoài đường không ổn một chút nào. Đưa tay lên sờ vào nó, cô hỏi.

"Cái này... Làm nó mất được không?"

Anh gật gật, hai tai hồ ly liền biến mất, nhưng mái tóc trắng vẫn còn rất dài và vướng víu. Miên Miên quyết tâm thay đổi ngoại hình của cửu vĩ hồ, tìm một cây kéo và cây lược rồi bắt đầu làm thợ cắt tóc. Cô vừa đưa kéo lên, anh đã rút người lại úp mặt xuống đầu gối.

"Chủ nhân đừng cắt tôi mà! Tôi không phải cỏ!"

"Không. Tôi không có cắt anh, tôi chỉ muốn giúp tóc anh gọn gàng hơn thôi."

Mặc dù Miên Miên đã rất kiên nhẫn giải thích, nhưng anh vẫn không dám ngẩng đầu lên. Cô cũng hiểu anh là hồ ly hoá thành, không có quá nhiều suy nghĩ giống con người nên cũng không quá khó khăn. Cô đặt kéo và lược xuống, gỡ tay anh ra rồi ôm mặt anh bắt anh ngước lên.

"Ngồi yên nào. Nhắm mắt lại đi! Một lát sẽ xong."

Anh nhìn cô, thấy cô mỉm cười mới an tâm nhắm mắt để cô cắt tóc. Sau một lúc lâu, khi anh mở mắt ra nhìn mới thấy tóc mình đã được cắt tỉa gọn gàng, nhưng màu trắng đặc trưng vẫn còn ở đó. Anh nhìn vào trong chiếc gương trước mắt, thấy Miên Miên ở sau lưng cười liền thấy vui lây.

"Anh xem! Đẹp trai hơn rồi này!"

"Phải phải! Đẹp là vì chủ nhân! Vì chủ nhân!"

...

Hot

Comments

Thêu Lê

Thêu Lê

ra nhiều chút bạn ơi

2023-03-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play