Chương 3: Hồ Ly Nhõng Nhẽo

"À phải rồi..."

Miên Miên chớp mắt nhìn, quên mất nên gọi anh như thế nào. Sau này có thể anh sẽ cùng cô ra ngoài, mà cô không thể cứ mãi gọi anh là hồ ly được. Cô vừa định hỏi, thì phát hiện trên cổ của anh có thứ gì đó lúc ẩn lúc hiện. Một dòng chữ màu vàng đồng cứ như vậy xuất hiện ra rồi biến mất, cô cau mày nhích lại ngồi gần.

"Bạch Quân? Tên anh là Bạch Quân sao?"

Anh cúi mặt, nhìn mái tóc thơm mượt của Miên Miên đang ở rất gần mình, đôi mắt rũ xuống, im lặng không lên tiếng trả lời. Điều này khiến cô thấy hơi lạ, vừa ngẩng đầu lên thì suýt nữa môi đã chạm vào chóp mũi của anh. Cô giật mình ngồi lùi lại, Bạch Quân liền cười.

"Chủ nhân đừng chảy máu mũi nữa nhé!"

Câu này của anh làm cô xấu hổ chết mất, ngay lúc đó cô còn không biết tại sao lại có phản ứng như vậy. Bạch Quân mặc dù bên ngoài giao diện là một chàng trai khôi ngô, chững chạc, nhưng tâm hồn lại chẳng khác gì trẻ thơ. Miên Miên thấy mình cứ như đang chăm sóc em nhỏ, một đứa em lớn xác thích tò mò. Vườn cam ở sau nhà là nơi mà Bạch Quân thích nhất, đơn giản thôi vì cô chăm sóc kĩ nên rất nhiều quả.

Buổi sáng Miên Miên đến thư viện, anh lần đầu tiên được cô đưa đi cùng. Bình thường phương tiện đi lại của cô là xe hơi, nhưng đối với việc đến thư viện thì chỉ cần đi gần 20 bước là đến.

"Chủ nhân! Tại sao lại đi bộ vậy? Chủ nhân không mỏi chân sao?"

"Đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, đổi cách gọi đi!"

Cô đang cầm sổ tay ghi chép lại đặc điểm mà mình nhìn ra được từ lần đầu gặp mặt, nên không nhìn anh. Bạch Quân ngây ngô hỏi.

"Người là chủ nhân của tôi, không gọi chủ nhân thì gọi gì bây giờ?"

Miên Miên quay sang nhìn, cái nhìn này của cô làm anh thấy sợ mà rụt cổ lại. Cô cũng không muốn làm dữ lên, vì bây giờ đang là trời quang mây tạnh, vẫn không nên xảy ra sấm chớp mưa mù. Cố gắng kìm chế lại, cô nặn ra một nụ cười với anh, kiên nhẫn nói.

"Gọi là Miên Miên! Hiểu không?"

Cô vừa nói vừa cúi đầu xuống chỉnh lại hai ống tay áo bị nhăn của mình. Lúc này giọng của Bạch Quân cất lên, nhưng không giống với cái kiểu làm nũng, ngây ngô mà cô đã nghe hai ngày qua, mà lại là một kiểu giọng trầm khiến người ta phải mê mẩn.

"Miên Miên!"

Cô giật mình ngước lên ngay, gương mặt khôi ngô của anh đập ngay vào tầm mắt. Trước mặt là mỹ nam, phía sau là hoa đào, khung cảnh thơ mộng đẹp đến mỹ mãn này thật sự làm cô suýt nữa ngất xỉu. Cô còn nghĩ mình nghe nhầm rồi, chẳng phải bạch hồ ly nhà cô ngây thơ, khờ khạo lắm sao? Tại sao bỗng chốc giọng nói cứ như người từng trải sự đời như vậy?

"Hửm?"

Bạch Quân mỉm cười, đột nhiên bước đến cọ mũi mình vào ngực cô.

"Gọi như vậy phải không? Miên Miên!"

Miên Miên đỏ mặt lùi lại đẩy anh ra.

"Ấy đừng! Sau này không được làm vậy đâu!"

"Tại sao? Như vậy dễ chịu mà? Miên Miên không thích hở?"

Anh hỏi rồi lại cúi đầu cọ cọ mũi mình vào ngực của cô, khiến cô không thể chịu được, vừa ngượng vừa muốn cười. Ban đầu cô còn nghĩ "mang" anh về sẽ phiền phức lắm, nhưng xem ra anh rất biết nghe lời, không bao giờ để cô phải khó chịu. Ngoài ra anh còn rất dính người, cứ bám cô suốt không chịu buông, đến cả khi cô đi làm việc cũng theo cùng.

Hôm nay Miên Miên vừa dò tìm được tung tích của một con yêu hồ, chưa tu luyện được bao lâu đã muốn tự tung tự tác. Cô đã chuẩn bị hết thảy đồ hành nghề rồi, nhưng khi ra ngoài lại bị Bạch Quân chặn ở ngay cửa.

"Miên Miên đi đâu vậy? Bạch Quân muốn đi cùng!"

"Không được. Hôm nay tôi ra ngoài có việc quan trọng, không thể đưa anh theo."

Cô tiến lên một bước thì anh cũng tiến một bước, không có ý định nhượng bộ, muốn cô phải ở nhà.

"Việc quan trọng gì thế? Bạch Quân biết được không?"

Lúc đi bắt yêu hồ không chỉ có một mình cô, còn có thể sẽ xuất hiện đồng môn khác. Cô không muốn họ nhìn ra chân thân của Bạch Quân, nhìn ra anh đang mang trong mình Linh Tử Đan, như vậy anh sẽ gặp nguy hiểm. Nhìn anh ngây thơ như vậy, cô chỉ e anh không biết cách tự bảo vệ mình.

Miên Miên lắc đầu nghiêm mặt.

"Không được. Anh ngoan một chút, hôm nay ở nhà đợi đi! Đợi khi về rồi tôi sẽ mua bánh cho anh ăn! Nhé!"

Để dỗ ngọt Bạch Quân, cô còn vừa nói vừa xoa xoa mái tóc trắng mềm mại của anh. Khi xoa lên, cô thấy tay mình cứ như đặt trên lớp bông mềm mại vậy, rất thích thú. Mãi một lúc sau anh mới chịu nghe lời mà ngồi trong nhà, nhưng cũng vì để yên tâm nên Miên Miên đã khoá cửa bên ngoài.

Theo định vị của la bàn, yêu hồ nằm ở ngoài bìa rừng cách nhà của cô một đoạn đường lớn, ngang qua một bờ sông. Nơi đây khá vắng vẻ, xung quanh là một rừng cây cháy khô, trông rất hoang tàn. Miên Miên xuống xe, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, một bóng đen xẹt qua mặt cô. Cứ như vậy hai đến ba lần, con yêu hồ này đúng thật rất biết cách làm người ta phát tiết.

Cô lấy trong ba lô ra một cái lưới trong suốt, thi thoảng lại hiện lên màu đỏ đen, đó là tín hiệu của việc yêu hồ đang đến gần. Cô không thể thấy nó, nên chỉ có thể cảm nhận bằng linh cảm. Tấm lưới hiện lên màu đỏ đen rõ ràng hơn trước, Miên Miên liền ném nó ra giữa không trung.

"Nên vào lưới được rồi đấy!"

...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play