Chương 6: "Em Ăn Sạch Sẽ Rồi Định Bỏ Đi?"

"Nghe tin gì chưa?"

"Sao cơ? Đồng tiểu thư của Đồng thị? Cái tập đoàn vừa mới phá sản ấy hả."

"Đúng rồi, nghe đâu cô ta sắp kết hôn với giám đốc Trần."

"Cô có nghe lầm không thế? Giám đốc Trần không phải ngang tuổi với cha cô ta à? Sao có thể được chứ."

Tiếng bàn tán lan rộng, chỉ vừa mới sáng nay thông tin này đã được cánh báo chí liên tục đưa tin, hiện tại có thể xem như là hot nhất các mặt báo trên mọi nền tảng, thậm chí còn vươn lên tận top 5 hot search.

Cánh cửa kính lớn của Lục thị vừa mở ra, Lục Thiếu Thần ung dung bước vào. Thứ đầu tiên lọt vào tai không phải là những câu chào hỏi câu nệ như thường ngày, mà thay vào đó là một loạt tin tức có vẻ khá chấn động.

Ban đầu hắn không mấy để ý, nhưng khi nghe tới người mang họ Đồng kia liền cảm thấy không đúng. Lục Thiếu Thần tiến đến đám nhân viên nữ đang tụ tập gần đó, ra hiệu cho trợ lý đứng bên cạnh. Trợ lý hiểu ý, lập tức tiến đến dò hỏi: "Các người đang nói gì thế?"

Nhân viên nữ lo lắng nhìn về phía hắn, ngập ngừng lên tiếng: "Dạ... Chuyện này..."

"Nói."

"Sáng nay vừa được đưa tin, tiểu thư của tập đoàn mới phá sản kia kết hôn với giám đốc Trần... Cái người sẽ cùng hợp tác với tập đoàn chúng ta trong dự án sắp tới..."

Cô nhân viên nói nhiều như thế, nhưng thứ lọt vào tai Lục Thiếu Thần chỉ có duy nhất một việc, chính là Đồng Nghiên sẽ kết hôn với lão già kia.

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Không phải hắn đã đáp ứng đủ số tiền cho cô trả nợ rồi hay sao? Không những đủ mà nó còn dư ra một khoản không nhỏ, vậy mà chỉ mới lăn giường với hắn một đêm, không ngờ hôm sau lại nghe tin cô lấy lão già đó rồi.

"Được rồi! Tiếp tục làm việc đi." Thư ký cau mày nói với nhân viên, nhìn sang phía hắn. Nhưng chưa kịp mở lời đã thấy người vẫn luôn tỏ ra bình thản trước mọi việc, vậy mà lại nhanh chóng rảo bước ra khỏi tập đoàn.

.........

Người phụ nữ này, hắn còn định để cô tự do tự tại một chút. Nào ngờ lại không an phận như vậy. Xem ra vẫn nên đến sớm đưa cô về, cũng xem như là tiến hành kế hoạch nhanh hơn một bước.

.........

Lễ đường hoa lệ, chim bồ câu trắng muốt đậu trên nóc nhà thờ, bên trong giữa hai hàng ghế là tấm thảm trải đỏ rực với hoa hồng đỏ khắp cả lối đi.

Khách mời ngồi bên trong ít đến không ngờ, tiếng đàn hoà tấu du dương vang lên, vang vọng khắp cả gian thính phòng lớn.

Nơi cuối lễ đường là một lão già mặc trên mình bộ vest đen, gương mặt nhăn nhúm co lại vì cười. Ông ta nhìn xuống khách mời, cong môi cười một cách vô cùng thỏa mãn.

Khi bản nhạc được vang lên một lần nữa, cánh cửa gỗ lớn đồng lúc cũng bật mở. Đồng Nghiên chậm chạp tiến vào lễ đường, nhưng cô không muốn đi một chút nào.

Chỉ là người cha đang đi bên cạnh siết chặt lấy bàn tay cô, kéo Đồng Nghiên cùng vào trong.

Sau tấm khăn che mặt, mọi thứ trước mắt cô đều trở nên mờ ảo. Đồng Nghiên không biết là do nước mắt che phủ đi tầm nhìn, hay là do chính chiếc khăn mỏng này nữa.

Đến tận khi đứng cạnh lão già đó, cha cô buông tay ra. Trước khi rời khỏi còn không quên thì thầm vào tai cô một câu: "Chúng ta sắp lấy lại được tất cả rồi, đừng làm tao thất vọng."

Cha sứ hắng giọng một tiếng, xung quanh liền trở nên im bặt, ngay cả tiếng đàn cũng tắt ngấm. Ông ta cầm lấy quyển sổ nhỏ, chuẩn bị đọc lên những câu tuyên bố.

Còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa gỗ vẫn luôn khép chặt từ sau khi Đồng Nghiên bước vào đã bật mở.

Ánh nắng chói chang chiếu vào khiến dung mạo hắn ta đặc biệt mờ ảo, hoàn toàn không thể nhìn rõ nét mặt. Nhưng chắc chắn một điều, với thân hình đẹp như tạc tượng, nhất định gương mặt kia cũng phải khiến người ta điên đảo.

Người đàn ông trẻ tuổi ung dung bước vào, vẻ ngoài tuấn mỹ đạo mạo không mang theo bất kỳ biểu cảm nào, cứ thế nhắm thẳng về phía cô gái khoác trên mình bộ váy cưới kia mà đi.

Đến tận khi đứng trước mặt cô, hắn thẳng tay kéo khắn che mặt xuống. Giọng điệu mang theo vài phần ấm ức.

"Em ăn sạch sẽ rồi định bỏ đi? Bây giờ còn muốn lấy tên già này. Sức lực của lão chẳng lẽ lại tốt hơn tôi?"

Lão già bên cạnh thấy có người phá đám cưới thì lập tức gầm lên, đẩy mạnh nam nhân đang nắm tay Đồng Nghiên ra: "Mày nói gì?"

Đồng Nghiên vừa nhìn liền nhận ra đây là ai, có lẽ cô không thể nhớ hoàn toàn gương mặt của người đêm đó, nhưng giọng nói này chắc chắn không thể lầm được.

"Anh... Anh sao lại ở đây?" Đồng Nghiên lo lắng gạt tay đối phương ra, nhưng trong lòng còn có một phần trông đợi vui sướng.

Khách mời được đà lại bàn tán xôn xao hơn, số lượng khách có mặt tại nơi này cũng chẳng phải nhiều gì. Bọn họ đến đây căn bản chỉ muốn xem trò vui, chứ không hề có ý muốn thành tâm chúc phúc hay gì cả.

Không ngờ đang lúc nhàm chán lại có một tên từ đâu xông vào cướp hôn. Quả thật vô cùng đặc sắc.

Cha Đồng Nghiên từ phía dưới chạy lên, ông kinh ngạc đến mức dường như không thể tin vào mắt mình. Người này, không phải chính là Lục thiếu đó hay sao?

Chủ tịch kế nhiệm của Lục thị, mang trên mình dòng máu cao quý, thông minh tài trí đều có đủ. Chỉ là hắn ta không thích chốn đông người, cũng ít khi ra mặt. Vậy mà không ngờ lại có mặt ở đây.

"Mày còn không mau cút ra ngoài!"

Trần Quách Kiến chỉ tay vào mặt Lục Thiếu Thần gầm lên: "Hay đợi tao báo cảnh sát."

Hắn tiến lên một bước, thuận thế kéo Đồng Nghiên ra sau lưng mình, nắm lấy tay cô. Đôi tay bé nhỏ của cô lập tức vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

"Ồ! Ngài Trần phải không? Tôi muốn đưa người này đi, ngài thấy không thoả đáng?"

"Đây là đám cưới của tao, tao không để cho bất kỳ ai đi hết."

Hàng lông mày khẽ nhíu lại, Lục Thiếu Thần mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra. Giọng nhẹ bẫng nói với người ở đầu dây bên kia.

"Trần tổng dạo này có vẻ không khoẻ, ăn nói đến mức hồ đồ rồi. Vậy nên, huỷ hợp đồng đi."

Vừa dứt lời, điện thoại của Trần Quách Kiến cũng cùng lúc rung lên. Ông ta vội mở máy lên nghe, những gì từ đầu dây bên kia truyền đến khiến ông ta thật sự không thể nào tin nổi.

Chỉ còn một tháng nữa, công ty của ông ta sẽ chính thức hợp tác được với Lục thị, đây là cơ hội đáng quý ngàn vàng, vậy mà bây giờ lại thành ra thế này, rốt cuộc là tại sao chứ?

Lão ta còn cho rằng một bước nữa sẽ lên được mây cao, thế nên tiền bạc đều dồn hết vào lần hợp tác này, cũng vì lẽ đó nên hắn mới dương dương tự đắc đến vậy. Lục thị to lớn hùng mạnh như bức trường thành, còn công ty của lão nhỏ bé như hạt cát trên biển. Cuối cùng lại chẳng khác nào Đồng thị thứ hai, một bước mất trắng tất cả.

Ngoài khách mời ra, không biết cánh nhà báo đã xuất hiện từ lúc nào. Trần Quách Kiến nhìn khung cảnh xung quanh thì không khỏi bàng hoàng, hắn ôm đầu gào lên như con thú hoang.

Cảnh tượng trước mắt vừa hỗn loạn vừa náo nhiệt. Trong những khung hình chụp vội từ buổi hôn lễ bị phá hủy. Thân ảnh cao lớn của nam nhân đứng chắn trước mặt cô dâu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô gái một khắc cũng không buông.

Giữa hỗn loạn, khách mời xô đẩy vây quanh chật kín. Trần Quách Kiến lại như hoá điên mà ôm đầu gào thét.

Lục Thiếu Thần ngoảnh đầu, trong đôi mắt như muốn nói với Đồng Nghiên: "Đi thôi."

Sau đó kéo lấy tay cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Người trước, người sau chạy khỏi lễ đường.

Hot

Comments

KimNhung Hoang

KimNhung Hoang

rất hay và đặc sắc Thanks TG

2024-11-25

0

Trang Thanh

Trang Thanh

Hay nha

2024-12-05

0

Thư

Thư

Tuyệt vời...❤

2023-06-06

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: "Không Sao, Rồi Sẽ Lại Như Trước Kia Thôi."
2 Chương 2: "Đồ Điên!"
3 Chương 3: "Bao Nhiêu?"
4 Chương 4: "Cút! Cút Ra Khỏi Nhà Tôi!"
5 Chương 5: "Nhớ Đấy, Nếu Cô Còn Muốn Sống Yên Ổn."
6 Chương 6: "Em Ăn Sạch Sẽ Rồi Định Bỏ Đi?"
7 Chương 7: "Sẽ Không Hối Hận Chứ?"
8 Chương 8: "Muốn Đi Theo Tên Họ Lục Kia?"
9 Chương 9: "Đừng Làm Loạn."
10 Chương 10: "Không Muốn Giúp Thì Đừng Nhìn."
11 Chương 11: "Ngủ Thêm Chút Nữa."
12 Chương 12: "Cái Này, Để Lên Giường Mặc Cũng Không Tồi."
13 Chương 13: "A Thần! Cô Ta Cuồng Ngôn, Ăn Nói Xằng Bậy Nhục Mạ Em."
14 Chương 14: "Đúng Là Để Cho Em Ăn, Phải Ăn Thật Ngon Đấy."
15 Chương 15: "Vì Sao Cứ Nhất Định Phải Là Anh Ta?"
16 Chương 16: "Ôn Dịch..."
17 Chương 17: "Bao Giờ Chúng Ta Đính Hôn?"
18 Chương 18: "Được, Anh Đến Dỗ Em."
19 Chương 19: "Để Thiếu Phu Nhân Của Lục Gia Biết Được Lại Thấy Không Vui!"
20 Chương 20: "Không Nghĩ Đến Sẽ Có Ngày Em Ngoảnh Lại Phía Sau Nhìn Anh."
21 Chương 21: "Nói Lại, Cái Gì Ông Xã Cũng Cho Em."
22 Chương 22: "Ở Đó Đợi Anh."
23 Chương 23: "Đáng Ra Tao Không Nên Sinh Mày Ra, Thật Là Thứ Nghiệt Chủng!"
24 Chương 24: "Mẹ Anh Mất Rồi, Mất Được Hai Năm..."
25 Chương 25: "Mẹ Ơi, Trời Trở Lạnh Rồi."
26 Chương 26: "Mẹ Cháu Không Qua Khỏi..."
27 Chương 27: "Nói Anh Biết, Vì Sao Khóc?"
28 Chương 28: "Được Thôi! Ngài Lục Trả Lương Cho Em."
29 Chương 29: "Đồng Nghiên, Tôi Đến Để Tạm Biệt..."
30 Chương 30: "...Không Phải Tôi Đều Tốt Hơn Sao?"
31 Chương 31: "Thật Sự Không Phải Cậu?"
32 Chương 32: "Nhớ Em."
33 Chương 33: "Giả Dối!"
34 Chương 34: "Bảo Bối Bao Nuôi Bên Ngoài!"
35 Chương 35: "Từ Lúc Nào Lục Gia lại Có Đứa Cháu Dâu Không Biết Phép Tắc Như Vậy?"
36 Chương 36: "Thứ Đó... Giá Bao Nhiêu Vậy?"
37 Chương 37: "Lâu Rồi Không Gặp, Phương Tiên Sinh."
38 Chương 38: "Dì Nhỏ, Cảm Ơn Dì."
39 Chương 39: "Chào Mừng Anh, Về Nhà."
40 Chương 40: "Khốn Khiếp! Ông Đi chết Đi... Đi Chết Đi..."
41 Chương 41: "Tôi Đâu Có Muốn Tự Sát, Ôm Chặt Thế Làm Gì?"
42 Chương 42: "Để Anh Ôm Một Chút."
43 Chương 43: "Con Không Phải Con Ruột Của Bố Mẹ."
44 Chương 44: "Không Sao, Có Anh Ở Đây."
45 Chương 45: "...Sẽ Không Bao Giờ Buông Tay Em."
Chapter

Updated 45 Episodes

1
Chương 1: "Không Sao, Rồi Sẽ Lại Như Trước Kia Thôi."
2
Chương 2: "Đồ Điên!"
3
Chương 3: "Bao Nhiêu?"
4
Chương 4: "Cút! Cút Ra Khỏi Nhà Tôi!"
5
Chương 5: "Nhớ Đấy, Nếu Cô Còn Muốn Sống Yên Ổn."
6
Chương 6: "Em Ăn Sạch Sẽ Rồi Định Bỏ Đi?"
7
Chương 7: "Sẽ Không Hối Hận Chứ?"
8
Chương 8: "Muốn Đi Theo Tên Họ Lục Kia?"
9
Chương 9: "Đừng Làm Loạn."
10
Chương 10: "Không Muốn Giúp Thì Đừng Nhìn."
11
Chương 11: "Ngủ Thêm Chút Nữa."
12
Chương 12: "Cái Này, Để Lên Giường Mặc Cũng Không Tồi."
13
Chương 13: "A Thần! Cô Ta Cuồng Ngôn, Ăn Nói Xằng Bậy Nhục Mạ Em."
14
Chương 14: "Đúng Là Để Cho Em Ăn, Phải Ăn Thật Ngon Đấy."
15
Chương 15: "Vì Sao Cứ Nhất Định Phải Là Anh Ta?"
16
Chương 16: "Ôn Dịch..."
17
Chương 17: "Bao Giờ Chúng Ta Đính Hôn?"
18
Chương 18: "Được, Anh Đến Dỗ Em."
19
Chương 19: "Để Thiếu Phu Nhân Của Lục Gia Biết Được Lại Thấy Không Vui!"
20
Chương 20: "Không Nghĩ Đến Sẽ Có Ngày Em Ngoảnh Lại Phía Sau Nhìn Anh."
21
Chương 21: "Nói Lại, Cái Gì Ông Xã Cũng Cho Em."
22
Chương 22: "Ở Đó Đợi Anh."
23
Chương 23: "Đáng Ra Tao Không Nên Sinh Mày Ra, Thật Là Thứ Nghiệt Chủng!"
24
Chương 24: "Mẹ Anh Mất Rồi, Mất Được Hai Năm..."
25
Chương 25: "Mẹ Ơi, Trời Trở Lạnh Rồi."
26
Chương 26: "Mẹ Cháu Không Qua Khỏi..."
27
Chương 27: "Nói Anh Biết, Vì Sao Khóc?"
28
Chương 28: "Được Thôi! Ngài Lục Trả Lương Cho Em."
29
Chương 29: "Đồng Nghiên, Tôi Đến Để Tạm Biệt..."
30
Chương 30: "...Không Phải Tôi Đều Tốt Hơn Sao?"
31
Chương 31: "Thật Sự Không Phải Cậu?"
32
Chương 32: "Nhớ Em."
33
Chương 33: "Giả Dối!"
34
Chương 34: "Bảo Bối Bao Nuôi Bên Ngoài!"
35
Chương 35: "Từ Lúc Nào Lục Gia lại Có Đứa Cháu Dâu Không Biết Phép Tắc Như Vậy?"
36
Chương 36: "Thứ Đó... Giá Bao Nhiêu Vậy?"
37
Chương 37: "Lâu Rồi Không Gặp, Phương Tiên Sinh."
38
Chương 38: "Dì Nhỏ, Cảm Ơn Dì."
39
Chương 39: "Chào Mừng Anh, Về Nhà."
40
Chương 40: "Khốn Khiếp! Ông Đi chết Đi... Đi Chết Đi..."
41
Chương 41: "Tôi Đâu Có Muốn Tự Sát, Ôm Chặt Thế Làm Gì?"
42
Chương 42: "Để Anh Ôm Một Chút."
43
Chương 43: "Con Không Phải Con Ruột Của Bố Mẹ."
44
Chương 44: "Không Sao, Có Anh Ở Đây."
45
Chương 45: "...Sẽ Không Bao Giờ Buông Tay Em."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play